Tổng tài truy thê 36 kế chưa đủ
Chương 368
Chương 368
Rất nhanh, nội bộ bên trong tập đoàn liền truyền ra tin tức liên quan đến bộ phận thiết kế, nói rằng họ đã điều tra được bằng chứng quan trọng.
Sau khi nghe tin, tổ khống chế rủi ro lập tức hoảng sợ.
Thật sự đã điều tra được bằng chứng rồi sao?
Không thể nào, tổ khống chế rủi ro đã rất bảo mật chuyện này, vì là lợi ích chung của một bộ phận nên mọi người đều khá đoàn kết.
Nếu chỉ có Triệu Nhược Trúc, thì người của tổ khống chế rủi ro sẽ không cần phải sợ.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, còn có Thi Nhân ở bên bộ phận thiết kế, cô là vợ của Tiêu Khôn Hoằng.
Thân phận của bà Tiêu lại khác, liệu ý của cô có đại biểu thay cho ý của sếp lớn không?
Hiện tại tất cả nghiệp vụ của tổ khống chế rủi ro đều bị đình chỉ, bọn họ vẫn có chút không hiểu rõ Tiêu Khôn Hoằng đang nghĩ gì, liệu họ có phải là thật sự đã điều tra được chuyện gì rồi không.
“Giám đốc, anh cảm thấy có nên đi nói trước với những khách hàng đó một tiếng không, ngộ nhỡ họ điều tra ra chúng ta biết phải làm sao đây?”
“Đúng vậy, tôi nghe nói tập đoàn Quang Viễn xưa nay đều không khoan nhượng với những việc như vậy.”
Đáy mắt giám đốc thoáng qua một tia suy tư: “Các anh thực sự cho rằng tổ khống chế rủi ro trước đây không có giở trò sao? Những chuyện xảy ra lúc này, có hơn phân nửa mối nguy đều là do tổ khống chế rủi ro trước kia để lại.”
Lúc trước khi bọn họ cảm thấy tập đoàn Quang Viễn không thể trụ được nữa, nên sau đó mới từ chức bỏ đi.
Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng đã quay trở lại, chẳng những giành lại tập đoàn Quang Viễn, anh còn thắng được dự án đấu thầu của nhà họ Mạc.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Khôn Hoằng không thể trụ được nữa.
Người đàn ông đó lại có thể trở mình khắc phục khó khăn.
Những người đã rời khỏi tập đoàn Quang Viễn trước kia, hiện tại đều đang hối hận.
Bao gồm cả tổ khống chế rủi ro hiện tại.
Nhưng sau khi Tiêu Khôn Hoằng trở về, anh lại không đi truy cứu những người đã từng bỏ đi trước đó, cũng không hề khiển trách, nhưng lại quyết định sẽ không bao giờ thu nhận lại nữa.
Thế nên giám đốc của tổ khống chế rủi ro trước kia, hiện tại thường xuyên đi nghĩ cách giúp đỡ bọn họ.
Người cũng đã bỏ đi rồi, nhưng đến bây giờ vẫn còn lưu luyến tập đoàn Quang Viễn, giám đốc cũng cảm thấy hết sức đau đầu.
Vốn dĩ chuyện này cũng rất dễ xử lý, nhưng bây giờ người bên bộ phận thiết kế căn bản không chịu hợp tác với bọn họ, khiến ông ta cũng rất khó xử lý.
Vốn dĩ tưởng rằng cuối năm có rất nhiều việc, Tiêu Khôn Hoằng sẽ không quan tâm nhiều như vậy, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Nhưng ông ta cũng không ngờ rằng Tiêu Khôn Hoằng lại khó qua mặt đến như vậy.
Chuyện này liền lâm vào cục diện bế tắc.
Không lâu sau, trợ lý vội vàng chạy tới: “Giám đốc, có người ở phía bên khách hàng nói với tôi rằng người của bộ phận thiết kế tới tìm bọn họ.
Đây là danh sách liên hệ của bộ phận thiết kế, có chút không đúng, tại sao họ lại cứ khăng khăng đi chọn những người khách này.”
Khi giám đốc nhìn thấy bản danh sách, ông ta cũng không khỏi nhíu mày.
Không lâu sau, ông ta đứng lên: “Lập tức đi liên lạc với bọn họ và nói rằng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với bọn họ.”
Nhất định phải nhân lúc người của bộ phận thiết kế tìm thấy bọn họ, giải quyết ổn thỏa mới được.
Phía bên Thi Nhân và Triệu Nhược Trúc bày một cái cục, chờ người của tổ khống chế rủi ro nhảy vào trong.
Sau khi biết tin giám đốc của tổ khống chế rủi ro đã đi ra ngoài, Thi Nhân và Triệu Nhược Trúc đối mắt nhìn nhau một cái: “Thành công rồi.”
Thi Nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên chốn công sở chính là một chiến trường không có khói thuốc súng.
Công việc đều không hề dễ dàng, Thi Nhân xoa xoa huyệt thái dương, nhưng nếu giải quyết được vấn đề này, phía bên Tiêu Khôn Hoằng hẳn cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Tổ trưởng Mạc, chị thấy cách này có tác dụng hay không?”
“Chỉ cần có chứng cứ, thì sẽ có tác dụng.”
Thật ra chính bản thân Thi Nhân cũng không dám chắc được, nhưng dù thế nào cô cũng phải thử qua mới biết được.
Vấn đề này đã kết thúc, tiếp theo chính là vấn đề của bản vẽ thiết kế cần phải chỉnh sửa.
Sau đó, cô được một cuộc điện thoại, đó là một số lạ, cô khựng lại một lúc rồi mới bắt máy nghe: “A lô, xin chào.”
Đầu dây điện thoại bên kia vẫn không thấy lên tiếng.
Thi Nhân cảm thấy kỳ lạ: “Có lẽ anh đã gọi nhầm số rồi.”
“Cô Mạc, người tôi muốn tìm chính là cô.”
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Thi Nhân mới biết được người ở đầu dây bên kia là ai, bà Hách.
Kể từ lần đấu thầu dự án của nhà họ Mạc kết thúc, cô rất hiếm khi nhìn thấy được Hách Liên Thành, chứ đừng nói đến bà Hách này.
Cô còn nghĩ rằng giữa mình và bà Hách cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
“Bà Hách, bà có chuyện gì không?”
“Mạc Hồi, chắc hẳn bây giờ cô đang rất đắc ý nhỉ, dựa vào đàn ông mà lên ngôi, sau đó còn âm thầm giở trò sau lưng người khác, cô rất muốn nhìn thấy nhà họ Hách bị người ta cười nhạo sao?”
Đã lâu không gặp, bà Hách vẫn như xưa chẳng thay đổi gì.
Giọng điệu của Thi Nhân vô cùng lạnh nhạt: “Hiện tại tôi rất bận, tôi cúp máy trước đây.”
“Mạc Hồi, cô không cần đắc ý. người nhà họ Hách chúng tôi cũng không dễ bắt nạt đâu.”
“Ừ, tôi biết, bà Hách nhắc nhở tôi nhiều lần đến vậy, có ý nghĩa gì không?”
Bà Hách ở đầu dây bên kia đột nhiên sững lại, tức giận đến nửa ngày cũng không nói được lời nào, hễ bà ta nhìn thấy phòng khách sạn lại cảm thấy tức giận.
Ban đầu còn có thể ở trong biệt thự.
Nhưng sau này bên biệt thự lại xảy ra chuyện, nếu không phải là mất nước, thì chính là cúp điện.
Mặc dù bà ta biết là ai đang giở những trò ấu trĩ này, nhưng nói thế nào cũng không tìm thấy được bất kỳ bằng chứng nào, gọi cảnh sát cũng không có một chút tác dụng nào.
Về sau bà ta cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành vào khách sạn ở.
Lần đầu tiên trong đời, bà Hách bị người bức ép đến nông nỗi này, có nhà lại không về được, bây giờ ngay cả biệt thự của mình cũng không thể ở được nữa, chỉ có thể chấp nhận đi ở khách sạn.
Tiêu Khôn Hoằng thật đúng là ức hiếp người quá đáng mà.
Nhưng bọn họ thật sự không còn cách nào khác nữa, vụ án không có tiến triển, đối phương thì cắn chặt bọn họ không chịu buông tha.
Bà Hách đã trải qua khoảng thời gian thảm hại nhất của cuộc đời mình, bà ta cũng không còn mặt mũi đi đối mặt với nhà họ Hách nữa.
Ôm một cơn tức trong lòng, cá người đầy oán hận.
Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, dù có không cam tâm đi nữa cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đối mặt với hiện thực.
Thấy cuối năm sắp đến bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Mạc, nếu như bà ta vắng mặt, thì về sau sẽ bị người đời chê cười cả đời mất.
Bà Hách không thể tin được rằng sẽ xảy ra những cảnh tượng này.
Cho nên bà Hách nhịn không được, chỉ đành phải lén lúc gọi điện thoại cho Thi Nhân.
Vốn dĩ bà ta đã suy nghĩ ổn thỏa rồi, ra tay từ chỗ Thi Nhân, để cô đi khuyên Tiêu Khôn Hoằng.
Nhưng sau khi điện thoại được kết nối, sau khi nghe được giọng nói của Thi Nhân, bà Hách lại không thể kiềm chế được tính khí của mình.
Mỗi lần bà ta nhìn thấy Thi Nhân, đều khiến bà ta nhớ đến Mạc Mộng Thần, người phụ nữ mà mình ghét nhất.
Hách Liên Thành càng đối xử tốt với Mạc Hồi người phụ nữ này, thì bà Hách lại càng nhịn không được nổi giận với Thi Nhân, muốn trút cơn lửa giận này lên người cô.
Trước kia bà Hách chính là làm như vậy.
Mạc Mộng Thần vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, xưa nay đều là bà ta nói đi về phía đông, thì Mạc Mộng Thần sẽ không dám đi về phía tây.
Sau này Mạc Mộng Thần không còn nữa.
Bây giờ lại có thêm Mạc Hồi, bà Hách cũng không nhịn được làm như vậy, nhưng Mạc Hồi này giỏi ăn khéo nói, ăn nói tương đối ngạo mạn, thường hay cãi lại và châm biếm bà ta.
Tại sao Thi Nhân lại không thể giống như Mạc Mộng Thần răm rắp nghe lời bà ta thế kia?
Mạc Hồi chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nhỏ mà thôi, cô có tư cách gì mà kiêu ngạo với bà ta như vậy, không phải chỉ dựa vào Tiêu Khôn Hoằng làm người chống lưng cho cô sao?
Cô kiêu ngạo cái gì chứ?
Bà Hách kìm nén cơn tức giận, không được tự nhiên nói: “Cô đi nói với Tiêu Khôn Hoằng là nếu như còn dám ra tay với nhà họ Hách, thì đừng trách chúng tôi không khách khí.
Đến lúc đó mất cả chì lẫn chài, ai cũng đừng mong được sống tốt.”
“Bà nói xong chưa?”
Thi Nhân nghe thấy những lời này, đại khái cô cũng đoán được hiện tại bà Hách đã bị dồn ép đến mức nào rồi.
Cô nhàn nhạt lên tiếng: “Hẳn là bà Hách đã từng nói ra những lời hăm dọa này từ lâu rồi nhỉ.
Bà không cần thiết phải nhắc lại đâu, người ta sẽ cảm thấy bà chỉ là một con hổ giấy mà thôi.”
“Mạc Hồi, cô có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy?”
Bà Hách ở đầu dây điện thoại bên kia lập tức nổi giận, dường như muốn bò ra khỏi điện thoại và bóp chết Thi Nhân.
Truyện khác cùng thể loại
1075 chương
80 chương
40 chương
27 chương
501 chương
165 chương
22 chương
6 chương