Chương 341 Hách Liên Thành đã sớm biết sẽ là kết quả này rồi. Hôm nay anh ta đã khuyên mẹ mình nên đến xin lỗi và nhận sai, thay vì xấu hổ mất mặt trước mặt người trong gia tộc, còn không bằng là đi xin lỗi trước mặt Thi Nhân, ít nhất là giữ lại được thể diện của mình trước mặt gia tộc. Lúc đầu bà Hách đã đồng ý rồi, nhưng khi ra về, bà ta lại già ốm rồi đổi ý. Trong khoảng thời gian này, Hách Liên Thành mới thực sự cảm nhận được mẹ mình cứng đầu và cố chấp đến như thế nào. Anh ta đành phải đến đây một mình, tâm trạng anh ta trở nên vô cùng phức tạp, khi chứng kiến tình địch trước kia chiếm mất chỗ của mình. Bước chân của Hách Liên Thành chậm lại: “Tôi có thể thay mặt mẹ tôi xin lỗi.” “Anh là cái thá gì hà, anh cũng xứng đáng đến xin lỗi sao?” Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng toát lên hàn ý, sắc mặt lạnh lùng: “Hách Liên Thành, tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì nể mặt năm năm qua anh chăm sóc cho mẹ con bọn họ, tôi đã ra tay xử lý anh luôn rồi. Tại nơi này, tôi muốn một người biến mất một cách im hơi lặng tiếng rất dễ dàng. Tốt hơn hết là anh không nên thử thách sự kiên nhẫn của tôi, anh có hiểu không?” Anh một tay túm lấy cổ áo của Hách Liên Thành: “Giải pháp duy nhất cho việc này là yêu cầu mẹ anh đích thân đến xin lỗi, nếu không tôi chỉ có thể hứa là sẽ để cho tro cốt của bà ta trở về nước Mỹ.” “Tiêu Khôn Hoằng, anh làm việc tuyệt tình như vậy, không sợ bị quả báo sao?” “Hách Liên Thành, anh vẫn quấy rầy Thi Nhân, chẳng lẽ không phải là bởi vì cô ấy trông rất giống với Mạc Mộng Thần sao? Anh muốn bù đắp cho cô ấy, hay là muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình.” Vẻ mặt của Hách Liên Thành lập tức trở nên buồn bã, anh ta bị ép đến buộc phải rút lui. Tiêu Khôn Hoằng nghiến răng nghiến lợi nói: “Thi Nhân không phải người thay thế của bất kỳ ai, các người cũng không xứng. Hơn nữa, hoàn cảnh hiện tại của bà Hách chính là quả báo của bà ta, tôi cũng là trút giận thay cho Mạc Mộng Thần, không đúng sao? Anh mãi không muốn phản kháng như vậy, chẳng lẽ không phải là đang ép mẹ anh xin lỗi, hoặc có thể nói là xin lỗi Mạc Mộng Thần?” “Anh câm miệng.” Hách Liên Thành thẹn quá hóa giận. Nhưng Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp giáng vào người Hách Liên Thành một cú đấm: “Sao nào, anh bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Anh chính là đồ hèn nhát, anh không thể bảo vệ người phụ nữ mà mình yêu thương nhất. Lấy cái cớ của đạo hiếu, anh muốn có được tất cả mọi thứ, đã là đồ khốn còn muốn lập đền thờ.” “Anh mới là kẻ hèn nhát.” Hách Liên Thành không cam lòng yếu thế, trở tay đấm vào người Tiêu Khôn Hoằng một cú đấm, ánh mắt hung dữ, động tác mạnh mẽ. Cả hai người đàn ông này đều là người từng tập võ, khi ra đòn chẳng phân biệt được cao thấp. Động tác nhanh chóng, nắm đấm vào da thịt. Vốn dĩ Thi Nhân đang dẫn theo đứa nhỏ đi chậm rãi ở phía sau, kết quả bỗng nhiên nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bé Bánh Bao: “Đánh nhau rồi.” Cô kinh ngạc nhìn lên, thì thật sự nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đang đánh nhau với Hách Liên Thành, hơn nữa động tác ra tay còn rất nhanh. Trời đất hỡi ơi, hai người này sao lại đánh nhau rồi. Thi Nhân vội vàng dẫn theo đứa nhỏ đi tới, nhưng đây là đường xuống dốc, động tác ra tay của hai người đàn ông rất nhanh, thoáng chốc đã hướng tới dưới chân núi. “Đừng đánh nữa.” Thi Nhân hét vào mặt hai người đàn ông, nhưng đều vô ích. Cô chỉ có thể nhìn về phía trợ lý Tiêu: “Anh giúp tôi trông đứa nhỏ, tôi sẽ đi qua xem thử: “Bà chủ, cô để tôi đi đi, cô ở lại trông chừng đứa nhỏ.” Trợ lý Tiêu nói xong liền chạy về phía dưới chân núi, anh ta cũng không ngờ rằng hai người họ lại ra tay đánh nhau, nhưng ông chủ đã nhìn không vừa mắt Hách Liên Thành từ lâu rồi. Dù cho có thật sự đánh nhau đi nữa, ông chủ cũng sẽ không bị thiệt thòi. Cho nên trợ lý Tiêu mới chủ động đi ngăn Thi Nhân lại, cứ để cho ông chủ trút giận cũng tốt. Khi xuống tới dưới chân núi, hai người đàn ông vẫn đang đánh nhau, bộ đồ âu phục màu đen lấm lem bùn đất, trên mặt cũng đều bị thương. Thi Nhân lớn tiếng hét lên: “Hai người điên hết rồi à? Sao lại đánh nhau ở đây.” “Đừng đánh nhau nữa.” Thi Nhân để đứa nhỏ lại một chỗ, cô trực tiếp chạy đến muốn ngăn hai người họ lại, nhưng hai người đàn ông này rõ ràng là muốn tránh mặt cô mà đi theo hướng khác tiếp tục đánh. Cô tức giận đến không thể nhịn được, quay đầu lại nhìn trợ lý Tiêu: “Anh bảo vệ sĩ tách bọn họ ra.” “Vâng, thưa bà chủ.” Mấy người vệ sĩ xông lên ngăn tách hai người đàn ông ra ngoài, trợ lý Tiêu ra hiệu nháy mắt với một tên vệ sĩ, sau đó lớn tiếng nói: “Hách tổng bị thương rồi, mau chóng đưa anh ta đến bệnh viện đi.” Vệ sĩ đang dìu lấy Tiêu Khôn Hoằng lập tức hiểu ý, sau đó có vài người đi đến đỡ lấy Hách Liên Thành, tập trung bao quanh lấy Hách Liên Thành. Lúc này liền nhìn thấy được Tiêu Khôn Hoằng đang lẻ loi đứng một mình, trên mặt còn có vết thương. Bước chân tiến lên của Thi Nhân khựng lại, rồi trực tiếp chạy về phía Tiêu Khôn Hoằng, đỡ lấy anh: “Anh không sao chứ? Anh có bị chóng mặt hay đau ở đâu không?” Trên khuôn mặt trắng nõn ấy còn có những vết bầm tím, khóe miệng cũng sưng tấy, trên trán còn có những vết trầy xước. Thi Nhân nhìn thấy trông rất lo lắng, vốn dĩ Tiêu Khôn Hoằng vẫn còn vết thương trên đầu, bây giờ anh lại bị Hách Liên Thành đánh, nên không biết có ảnh hưởng gì không. Cô lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, tức giận nhìn anh: “Sao lại đánh nhau, anh điên rồi sao?” Sắc mặc của Tiêu Khôn Hoằng cũng không được tốt lắm: “Anh ta thiếu đòn.” Khi nhập viện, anh đã điều tra lai lịch của Hách Liên Thành, sau đó anh mới phát hiện ra lý do tại sao Hách Liên Thành lại đối xử tốt với người vợ của mình như vậy. Càng nghĩ đến điều này, anh lại càng tức giận. Hách Liên Thành, còn có bà Hách đó nữa, họ xem Thi Nhân là gì chứ, thế thân ư? Người phụ nữ của Tiêu Khôn Hoằng anh đây, ai có đủ tư cách để coi cô như người thay thế, Hách Liên Thành còn đem sự oán hận và nỗi áy náy chuyển dời sang người Thi Nhân. Một đám rác rười, đê tiện vô liêm sỉ. Từ đầu đến cuối, Thi Nhân mới là người vô tội nhất. Thi Nhân nghẹn ngào, cô kiểm tra cơ thể của Tiêu Khôn Hoằng, sau đó mới nhìn sang Hách Liên Thành ở phía bên kia, hai người ai cũng thảm hại như nhau. Cô không khỏi thở dài, sau khi đỡ Tiêu Khôn Hoằng ngồi xuống, cô mới đi về phía Hách Liên Thành: “Anh không sao chứ?” “Không chết được.” Hách Liên Thành ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng ở đằng kia, ánh mắt của hai người đàn ông đều này ra tia ánh lửa. “Tại sao hai người lại đánh nhau?” Đáy mắt Hách Liên Thành xẹt qua một tia ảm đạm, anh ta không trả lời, có những chuyện anh ta không thể nói với Thi Nhân, cũng nói không nên lời. Tiêu Khôn Hoằng cũng biết, cho nên không có nói cho Thi Nhân biết. Hách Liên Thành lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó đứng dậy: “Không có chuyện gì cả, chỉ là cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông mà thôi.” Thi Nhân khựng lại, cũng không biết phải nói gì. Cô nhìn thấy bóng dáng cô độc của Hách Liên Thành, tâm trạng trở nên có chút phức tạp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Ông chủ, ông chủ bị sao vậy?” Giọng hét thất thanh của trợ lý Tiêu truyền đến, Thi Nhân quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đã ngất xỉu, cô không quan tâm được điều gì nữa, liền quay người lại chạy về phía Tiêu Khôn Hoằng. “Tiêu Khôn Hoằng, anh cảm thấy thế nào?” Thi Nhân cuống quýt ôm lấy người anh, sờ lên trán anh, trông có vẻ hơi nóng. Nguy rồi, liệu có xảy ra chuyện gì rồi không? “Có chút chóng mặt.” Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng tái nhợt phờ phạc, vẻ mặt ốm yếu, giọng nói cũng yếu ớt. “Vậy thì chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện đi, anh cố gắng chống cự nhé.” Giọng nói của Thi Nhân thay đổi, thanh âm nghẹn ngào, cô lúng ta lúng túng mà kéo theo Tiêu Khôn Hoằng đứng lên, ánh mắt của người đàn ông trở nên cứng đờ, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng dậy. Tiêu Khôn Hoằng đặt cánh tay của anh lên cơ thể của người vợ mình, sau đó rất bình tĩnh liếc mắt nhìn qua Hách Liên Thành ở phía bên kia, người đã rời đi rồi. Ừ, vậy thì tốt. Chiêu trò giả ốm, già đáng thương đều là những trò tôi chơi qua cả. Sự chú của Thi Nhân bị Tiêu Khôn Hoằng thu hút, cô chỉ biết một lòng một dạ chú ý đến tình trạng trên đầu của anh. Trước đây Diệp Tranh đã từng nói qua là tìm thời gian để Tiêu Khôn Hoằng đến kiểm tra sức khỏe. Lần này vừa đúng lúc. Sau khi lên xe, Tiêu Khôn Hoằng dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thi Nhân lấy hộp thuốc dùng cồn sát trùng cho anh, khuôn mặt nghiêng của người đàn ông có góc cạnh rõ ràng, hiện tại đã sưng đỏ lên. Cô nhất thời cảm thấy có chút xót xa, đánh nhau làm gì chứ, những người đàn ông này thật sự không hiểu nổi mà. “Cha ơi, thổi thổi.” Bé Bánh Bao rất thương xót, sáp đến gần thổi hơi cho Tiêu Khôn Hoằng. Trái tim của người đàn ông lập tức trở nên ấm áp, con gái đúng thực sự là một áo bông nhỏ tri kỷ của cha, hiện tại anh mới là người chiến thắng trong cuộc sống đây. Hách Liên Thành lại được coi là cái thá gì?