Chương 301 “Cho dù mẹ có tin hay không, con sẽ không để cho cô ấy trở thành Mộng Thần thứ hai đâu.” “Con càng bảo vệ cô ta, càng chứng tỏ con chột dạ. Bây giờ bên cạnh cô ta có Tiêu Khôn Hoằng rồi, còn có con cái nữa, thì đâu đến lượt con?” Mỗi một chữ của bà Hách giống như đang đánh trúng chỗ hiểm và rất chính xác của Hách Liên Thành. Trái tim Hách Liên Thành kiềm bị kìm nén đến nỗi sắp thở không nổi, cánh tay của anh ta buông thống xuống giống như không nắm được gì. “Sao, bị mẹ nói trúng rồi đúng không?” Hách Liên Thành ngẩng đầu: “Con chỉ là muốn thử một chút, nếu lúc đầu con đứng về phía Mộng Thần, có thể sẽ có kết cục khác chăng.” “Mạc Mộng Thần, Mạc Mộng Thần, lại là cô ta. Cô ta đã chết rồi, con còn muốn thế nào? Con muốn mẹ cũng chết để đền mạng cho cô ta sao?” “Nếu có thể, con muốn đền mạng cho cô ấy!” Bà Hách sửng sốt, bị dọa đến không nói ra được một chữ. Hách Liên Thành thản nhiên rời khỏi phòng bệnh, bước chân nặng nề đến kỳ lạ, anh ta không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Lúc đầu Mạc Đông Lăng đã nói: “Giữ lại cái mạng này của cậu, quãng đời còn lại cũng sống trong hổ thẹn.” Tim của anh ta đã vỡ nát, tràn đầy vết thương. Giá cổ phiếu tập đoàn Quang Viễn vẫn đang xuống dốc, hoàn toàn không ngừng lại. Ngày hôm sau, Hách Liên Thành xuất hiện cùng với Tiêu Vinh tại tập đoàn Quang Viễn, Tiêu Vinh trực tiếp tuyên bố Tập đoàn Hách Thị sáp nhập cổ phần vào tập đoàn Quang Viễn. Có được Tập đoàn Hách Thị mới kiểm soát được cổ phiếu của tập đoàn Quang Viễn. Tiêu Vinh ngồi trong văn phòng của Tiêu Khôn Hoằng, xoay cái ghế đẩu, tâm trạng vô cùng tốt. Anh ta quay đầu nhìn Hách Liên Thành: “Ngồi đi, sau này tập đoàn Quang Viễn chính là của chúng ta rồi.” Hách Liên Thành đứng một bên, sắc mặt không chút cảm xúc: “Mấy ngày nữa là đấu thầu dự án nhà họ Mạc, anh tính thế nào?” “Tôi đương nhiên là ủng hộ cậu rồi. Nhưng để tránh lời ong tiếng ve, tập đoàn Quang Viễn cũng sẽ đưa ra một bản đơn đấu thầu. Chỉ có điều là đi lướt qua mà thôi, Mạc Đông Lăng sẽ không chọn tập đoàn Quang Viễn ở thời điểm này đâu.” “Nếu đã như vậy thì tôi đi trước.” Hách Liên Thành không muốn tiếp tục ở lại đây. Anh ta xuống lầu, quay về xe, liếc nhìn điện thoại một cái, mở số điện thoại của Thi Nhân ra, nhưng vẫn không gọi. Anh ta xoa huyệt Thái Dương, rơi vào trạng thái rối bời. Anh ta đã gửi cho Mạc Tử Tây một tin nhắn: “Gần đây, Thi Nhân có liên lạc với con không?” “Chú Liên Thành, nếu chú đã quyết định hợp tác với Tiêu Vinh rồi thì cần gì phải hỏi tin tức của nữ thần nữa. Không cần thiết phải như vậy đâu.” Mạc Tử Tây nhìn thấy tin nhắn này, đáy lòng hơi có chút thất vọng. Tin tức nhà họ Hách sáp nhập cổ phần vào tập đoàn Quang Viễn, cô ấy đã nhìn thấy tin tức này rồi. Không biết bây giờ tâm trạng của nữ thần như thế nào rồi, cô ấy cũng không dám hỏi, dẫu sao cũng không giúp được gì. Cô ấy bỏ điện thoại xuống, sau đó bưng đĩa trái cây rồi đi lên phòng sách trên lầu tìm Mạc Đông Lăng: “Anh trai, ăn trái cây đi.” Người đàn ông ngẩng đầu: “Có chuyện gì thì nói đi.” “Em không có gì thì không thể quan tâm anh trai của em chút sao? Anh là anh ruột của em đó.” “Anh ruột cũng sẽ không hối lộ, đừng hỏi.” Mạc Tử Tây tức giận, làm sao anh ta biết bản thân cô ấy hỏi gì. Cô ấy giậm chân: “Nhà họ Hách bây giờ có phải là ý kiến cao nhất không?” “Ừ, phải.” “Anh trai, anh muốn chọn nhà họ Hách sao?” Cô ấy nhớ anh trai sẽ đối phó với nhà họ Hách, làm sao chọn đơn đấu thầu của nhà họ Hách? Mạc Đông Lăng dừng lại, con ngươi nhỏ sâu thẳm: “Anh là người làm ăn.” Lại là câu nói này, Mạc Tử Tây giận đến kinh khủng. Mỗi lần đều là như vậy, cô ấy vừa ăn trái cây, vừa nói: “Nếu anh trai là người làm ăn, vậy thì anh hẳn biết, lựa chọn nhà họ Hách là một khoản mua bán lỗ vốn.” “Em biết cái gì là lỗ vốn à?” “Anh trai, anh đang sỉ nhục chỉ số thông minh của em sao?” “Anh chỉ là nói sự thật.” Mạc Tử Tây giận đến mức cắn trái cây vang lên tiếng răng rắc: “Anh trai, anh nhất định có kế hoạch bí mật gì, nhà họ Hách chắc chắn cuối cùng sẽ không trúng thầu, em đoán đúng không?” “Sao nói thế?” Mạc Đông Lăng đặt văn kiện trong tay xuống, giơ tay chuẩn bị uống nước, phát hiện trong ly đã hết nước rồi. Mạc Tử Tây lập tức đi tới giúp anh ta lấy nước, lại đặt ly nước bên cạnh tay anh ta: “Anh trai, bởi vì anh đã từng nói, sẽ khiến cho nhà họ Hách trả giá thật lớn. Lần này vì dự án của nhà họ Mạc, nhà họ Hách đã bỏ vốn không ít ở đây, hơn nữa bây giờ cổ phần của tập đoàn Quang Viễn cũng là một khoản chi lớn. Nếu đấu thầu thất bại, nhà họ Hách sẽ bị tổn hại rất nhiều.” Chẳng lẽ đây không phải là kế hoạch của anh trai sao? Mạc Đông Lăng nâng mí mắt lên, cầm ly qua và xoay vòng: “Suy diễn được đó, nếu sau này làm nhà điêu khắc không nổi thì ra ngoài viết kịch bản đi.” Mạc Tử Tây: “…” Cô ấy cảm thấy bản thân đã bị mắng. Cô ấy hừ một tiếng, nói lảm nhảm: “Anh nói cho em biết đi mà.” “Không thể nói với em.” Mạc Đông Lăng từ chối rất dứt khoát, Mạc Tử Tây tức đến bước bỏ đi, nhưng lúc cô ấy đi đến cửa, phía sau truyền đến giọng nói: “Cô ấy sẽ không có chuyện đâu.” “Tập đoàn Quang Viễn thì sao?” Con mắt nhỏ của Mạc Đông Lăng híp lại: “Làm người không được quá tham lam.” Mạc Tử Tây trợn trắng mắt, cầm dĩa trái cây đi, nữ thần không có chuyện thì tốt. Muốn anh trai cô nói một câu còn khó hơn lên trời. Nhưng lời của anh trai đã nói ra, nhất định sẽ thực hiện. Hy vọng chuyện này qua nhanh một chút đi. Bệnh viện tư nhân nhà họ Tiêu. Tiêu Vinh ngồi xe quay trở về đến đây, lúc vừa xuống xe thì bên ngoài đã có phóng viên chụp ảnh, anh ta nở nụ cười ôn hòa: “Ông cụ cần nghỉ ngơi, hy vọng mọi người đừng làm phiền ông ấy.” Tùy tiện tìm một cái cớ liền cản trở được ý nghĩ của phóng viên muốn phỏng vấn ông cụ. Tiêu Vinh đi vào bệnh viện, biểu cảm thay đổi ngay lập tức: “Tăng cường tuần tra xung quanh, một con ruồi cũng không thể thả vào.” Bây giờ là thời kỳ then chốt, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. “Vâng, ông chủ.” Tiêu Vinh đi thẳng lên tầng trên cùng, đứng ngoài cửa phòng bệnh của ông cụ, ngửi được một mùi khó ngửi. Anh ta đeo khẩu trang, bịt miệng mũi đi vào. Một cụ già thân hình héo hon nằm trên giường bệnh, ra giường cũng rất dơ bẩn, truyền ra mùi rất khó ngửi. “Mở ti vi lên.” Tiêu Vinh nhìn ông cụ: “Con nói với ông một tin tốt đó là Tập đoàn Quang Viễn bây giờ là của con rồi, Tiêu Khôn Hoằng, bây giờ là một con chó nhà có tang, sống chết không biết trước.” Ti vi vừa mở lên, trên đó phát tin tức mới tập đoàn Quang Viễn thay đổi chủ sở hữu. Ông cụ Tiêu thấy hình ảnh trong ti vi, lập tức giận dữ giơ tay lên, nhưng miệng nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng a a a. Ông cụ bị tức đến đột quy, bây giờ không thể tự lo liệu sinh hoạt. Hơi thở duy nhất đều là thù hận với Tiêu Vinh. “Ông cũng rất vui phải không, trước kia ông không phải rất muốn khiến cho tập đoàn Quang Viễn xảy ra chuyện sao? Bây giờ con làm được rồi, ông hẳn vui mới đúng.” Khóe miệng Tiêu Vinh nhếch lên lạnh lùng: “Con biết bây giờ ông hận con muốn chết, nhưng bây giờ ông vẫn không thể chết, khiến cho Tiêu Khôn Hoằng chôn theo ông đi.” Anh ta nhìn thấy tình cảnh bi thảm của ông cụ, tâm trạng lại tốt hơn nhiều. Chịu không nổi mùi, anh ta ra ngoài. Tiêu Vinh bỏ khăn tay xuống: “Cử người đi thu dọn một chút, để ông cụ sống lâu hơn vài ngày, đừng để chết sớm.” “Vâng, lập tức đi sắp xếp.” Khoảng thời gian này, vì căn dặn của ông chú, cố ý coi nhẹ trông nom ông cụ, dần dần biến thành thế này. Tiêu Vinh đứng ngoài hành lang, khóe mắt liếc thấy một đứa nhỏ. Anh ta nhướng mày, bước chân chuyển qua một bên phòng khác, anh ta thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của Vương Ngọc San. Anh ta đứng ở cửa, nghe thấy tiếng Vương Ngọc San nói chuyện truyền ra: “Cảm ơn lời khen của anh trai, chụt chụt.” “Chờ chút lại hát nữa, liền ngay.” Tiêu Vinh mở cửa ra, nhìn thấy Vương Ngọc San ăn mặc rất mát mẻ, tạo dáng trước ống kính, trong mắt anh ta thoáng qua một sự xem thường. Trợ lý nhìn thấy vậy liền gõ cửa. Lúc Vương Ngọc San quay đầu nhìn thấy Tiêu Vinh, thì như thấy quỷ, vội vã tắt phát sóng trực tiếp. Trên mặt cô ta căng thẳng đứng dậy: “Tiêu, anh Tiêu.”