Chương 169 Thi Nhân nằm trên giường bệnh giải thích với trợ lý rằng mình bị tai nạn xe cộ, cần nghỉ ngơi hai ngày. Chỉ cần sau khi vấn đề được giải quyết, cô có thể đến trại hè để gặp bọn trẻ. Có người gõ cửa khi cô đang giải quyết công việc. Thi Nhân không ngẩng đầu: “Mời vào.” “Mợ chủ.” Trợ lý Tiêu đi tới, anh ta có chút lúng túng: “Tôi có thể nhờ cô giúp một chuyện được không?” “Cần tôi làm cái gì?” “Cậu chủ lần này bị thương nặng, nhưng không uống thuốc đúng giờ, còn phải giải quyết công việc, ăn uống cũng không đúng giấc. Tôi thật sự không còn cách nào, muốn cô khuyên nhủ cậu ấy.” Cô khuyên nhủ? Thi Nhân mím môi: “Tôi không cam đoan sẽ có tác dụng.” “Cô chỉ cần nguyện ý làm thử là được.” Thi Nhân chậm rãi xuống giường ngồi trên xe lăn: “Điện thoại mới là do anh gửi tới đúng không?” “Cậu chủ đã ra lệnh, sợ cô không có điện thoại sử dụng.” Cô nhất thời không nói gì, ngồi xe lăn đi ra, nhìn thấy một người quen, Diệp Tranh. “Chào chị dâu, chân không sao chứ? Nếu sau này có bóng ma tâm lý, chị dâu có thể đến gặp em để được tư vấn tâm lý miễn phí”. Thi Nhân mỉm cười: “Cảm ơn.” Diệp Tranh giúp mở cửa phòng, thò đầu vào: “Anh Ba, em làm cho anh một trò ảo thuật, anh có muốn xem không?” “Tôi muốn nhìn cậu chuyển đổi giới tính hơn.” Tiêu Khôn Hoằng nằm trên giường, đôi mắt dài nhỏ quét qua, sau khi bắt gặp bóng dáng trên sàn nhà, ánh mắt liền thay đổi. “Anh Ba, anh có thể đàn ông chút được không? Em giúp anh biển ra chị dâu, anh không vui sao?” Diệp Tranh nghiêng người sang bên cạnh, xuất hiện Thi Nhân phía sau: “Tada, anh ngạc nhiên chưa?” Tiêu Khôn Hoằng ra vẻ muốn đánh em trai, kỹ năng diễn xuất rất kém như vậy. Thi Nhân lẳng lặng bước vào, liếc nhìn thuốc trên bàn: “Đám trẻ nhỏ bây giờ đều đã ngoan ngoãn tự mình uống thuốc rồi.” Mà người cha của ba con hóa ra lại là một người đàn ông sợ uống thuốc! Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt có chút không chịu được, lạnh lùng trả lời: “Tôi chỉ quên thôi, công việc bận quá!” Dù là ai, cũng không muốn tỏ ra rụt rè trước người phụ nữ của mình. Anh giả vờ bình tĩnh và lấy thuốc, khi nhìn thấy những viên thuốc, trong tiềm thức lông mày anh cau lại, trên người anh viết hai chữ “kháng cự”. Anh có thể nhận thua một chút, không uống thứ này được không? Tiêu Khôn Hoằng không nhúc nhích. Thi Nhân cùng hai người phía sau đều nhìn anh một cái, quả nhiên là sợ uống thuốc. Cô không khỏi trêu chọc: “Thì ra là Tổng giám đốc Tiêu sợ uống thuốc.” “Anh Ba, anh không thể như vậy nha. Đàn ông chân chính không được mềm yếu, hôm nay chị dâu ở đây để xem đó.” Nghe hai chữ chị dâu, lòng Thi Nhân run lên, cuối cùng cô cũng không sửa sai. Bất kể chính mình nói gì, trợ lý Tiêu và bác sĩ Diệp cũng sẽ không sửa miệng của họ. “Không phải là cậu uống nên nói dễ dàng như vậy.” Tiêu Khôn Hoằng hít sâu một hơi uống một hớp nước, như là đang chuẩn bị tâm lý. Mười phút trôi qua, người đàn ông vẫn chưa uống thuốc, hợp tình hợp lý trì hoãn thời gian. Thi Nhân chợt nhận ra vẻ xấu hổ của người đàn ông, ngạc nhiên liếc nhìn trợ lý Tiêu, nhưng đối phương lại lộ ra vẻ mặt không biết làm sao. Bây giờ có lẽ cô đã biết tại sao trợ lý Tiêu lại táo bạo đến tìm mình như vậy, thật đúng là bó tay với Tiêu Khôn Hoằng. Tuy nhiên, không phải là không còn biện pháp nào. Thi Nhân điều khiển xe lăn đến gần: “Nói chuyện đã lâu, tổng giám đốc Tiêu anh còn chưa uống thuốc, mọi người đều đang chờ kìa.” “Tôi không phải thú cưng trong vườn bách thú, đợi mọi người rời đi, tôi sẽ uống” Tiêu Khôn Hoằng lần này rõ ràng là đặt thuốc trở lại, nhưng động tác quá mạnh kéo trúng vết thương ở xương sườn, anh nhất thời hít vào một hơi, thuốc trong tay chưa cầm chắc nên rơi ra. Thi Nhân tiến lên đỡ lấy cánh tay anh: “Anh không sao chứ?” “Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ.” Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và dáng vẻ bướng bỉnh của một người đàn ông giả vờ lạnh lùng, cô đột nhiên không biết phải nói gì nữa. Bây giờ cô có cảm giác giống như đối mặt với đám trẻ nhỏ. Khi ba đứa nhỏ bị bệnh, chúng sẽ trở nên như thế này, không ngừng làm nũng. Cô không có hơi sức nào, quay đầu nhìn lại để tìm kiếm sự giúp đỡ, lại phát hiện ra rằng không có ai đứng đằng sau mình, bọn họ đâu rồi? Phòng bệnh một lần nữa rơi vào im lặng. Thi Nhân nhặt thuốc rơi trên tờ đặt lại vào đĩa: “Tiêu Khôn Hoằng, anh có biết bộ dạng không muốn uống thuốc của mình thật ấu trĩ không?” “Dù gì thì không uống cũng không sao.” “Đây là thuốc chống viêm, tốt cho vết thương của anh.” “Tôi có khử trùng, còn truyền nước biển.” Người đàn ông nằm im trên giường, nhìn lên trần nhà, những sợi râu xanh lún phún hiện ra từ chiếc cằm luôn nhắn nhụi, đôi môi mỏng nứt nẻ cũng đỡ hơn rất nhiều. Thi Nhân đang định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn điện thoại báo, giáo viên trường gọi đến, sợ đứa nhỏ có chuyện, cô lập tức nối máy: “Xin chào, cô Triệu” “Cô Mạc, rất xin lỗi vì đã làm phiền cô, đứa bé thứ ba Mạc Tiểu Khê ngày hôm qua nghịch nước. Tôi phát hiện con bé bị cảm nhẹ sáng nay, nhưng đã uống canh gừng đường nâu rồi. Tôi sẽ luôn chú ý đến tình trạng của cô bé. Nói cho cô biết một tiếng, tôi sẽ cho bạn biết tình hình sức khỏe của bé bất cứ lúc nào.” “Tiểu Khê bây giờ thế nào rồi, tôi có thể nói chuyện video với con bé được không?” Thi Nhân thót tim ngay lập tức, cơ thể của bé thứ ba luôn kém hơn hai anh trai một chút nhưng lại nghịch ngợm và đáng lo nhất. Trước khi lên đường, cô đã căn dặn nhiều lần, nhưng điều khiến cô lo lắng nhất vẫn xảy ra. “Có thể, nhưng hình như cô bé ngủ rồi, tôi đưa máy tính bảng cho haÍ anh trai được không?” “Được rồi, cám ơn cô Triệu.” Cúp điện thoại xong, Thi Nhân liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh: “Tôi về phòng trước.” “Đứa nhỏ bị bệnh sao?” Tiêu Khôn Hoằng vừa rồi mơ hồ nghe được một chút trò chuyện, hẳn là đứa nhỏ. tham gia trại hè bị bệnh, nếu không Thi Nhân cũng không lo lắng như vậy. “Ừ, đứa bé thứ ba bị cảm vì nghịch nước.” Thi Nhân không muốn nói chuyện với anh về đứa nhỏ, khi chuẩn bị rời đi, thấy cuộc gọk video Zalo, cô kết nối ngay không cần suy nghĩ. Thi Nhân nhìn hình ảnh bên kia là đứa bé thứ nhất đứa bé thứ hai: “Em gái đâu?” “Con bé đang ngủ ạ” Đứa bé thứ nhất Mạc Tiểu Bắc hơi trầm mặc: “Mẹ ơi, chúng con đã không chăm sóc tốt cho em gái. Con xin lỗi” Đã hứa với mẹ trước khi đi răng sẽ chăm sóc em gái, kết quả em gái vẫn là bị bệnh. “Không sao, mẹ tin rằng các con nhất định đã cố gắng hết sức, đúng không?” Thi Nhân không trách đám cưới thứ nhất, không ai muốn chuyện này xảy ra. Máy quay quay đến con gái trên cũi, trên trán có dán thuốc hạ sốt, khuôn mặt của cô bé không được tốt lắm. Lòng cô căng thẳng, nóng lòng muốn bay qua để ở bên chăm soc cho con gái, mỗi khi con ốm, cô đều ở bên con nhưng chân vẫn chưa khỏe, cũng không đi được. “Mẹ ơi, đừng lo lắng, con sẽ bảo vệ em gái cho đến khi con bé khỏe lại.” Đứa trẻ thứ nhất rất hiểu chuyện, giống như một ông cụ non. Đứa bé thứ hai đột nhiên nheo mắt: “Mi mẹ bị bệnh à? Sao mẹ lại mặc áo của bệnh viện?” Thi Nhân sửng sốt một hồi, cúi đầu nhìn quần áo của mình. Vừa rồi lo lắng đến mức cô quên mất một chuyện quan trọng như vậy, cô miễn cưỡng nói: “Ngày hôm qua mẹ bị chuột rút ở chân, ở nhà chỉ có thể nhảy lò cò, nên mẹ chỉ đến nằm viện vài ngày chờ đến khi khỏe lại.” Thi Nhân không nói cho đứa nhỏ biết là mình bị tai nạn xe cộ suýt chết. Đứa bé thứ nhất đột nhiên tiến lại gần camera: “Mẹ ơi, sao lại có quần áo nam trong phòng mẹ vậy?”