Tổng tài truy thê 36 kế chưa đủ
Chương 13 : Cô chỉ là đồ chơi
“Cậu ba, anh đã đưa cô ấy đến đây giúp cậu rồi nhé. Cô ấy là vợ cậu mà thậm chí không có một bộ quần áo đàng hoàng, khó tránh khỏi bị người khác chế giễu." Tiêu Vinh ôn hòa nói, cho dù là thuyết giáo thì cũng không thể xoi mói.
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng đầy trào phúng: “Nếu anh tốt với cô ta như thế thì tôi sẽ nhường cô ta cho anh. Dù sao cũng đưa đến nhà họ Tiêu hầu ngủ, ngủ với người đàn ông nào ở nhà họ Tiêu mà chẳng được.”
Thi Nhân không khỏi xấu hổ, trái tim đau đớn như bị kim đâm. Sự tồn tại của cô chính là vết nhơ của nhà họ Tiêu.
"Cậu ba đừng hiểu nhầm, anh chỉ tiện đường thôi. Dù sao ông nội còn chờ hai người sinh con cơ mà."
Tiêu Vinh nghiêng người gật đầu chào Thi Nhân, sau đó rời đi. Thi Nhân đứng đó một mình, chung quanh có không ít người đưa mắt nhìn cô, đa số đều tràn ngập khinh thường, xem trò hay.
“Mới đó là đã không chịu nổi rồi hả? Thu hồi vẻ mặt đáng thương của cô đi, Tiêu Vinh đã đi rồi, nếu cô thật sự luyến tiếc thì có thể rời đi." Tiêu Khôn Hoằng cười như không cười nhìn cô, giọng điệu tràn đầy trào phúng.
"Tôi không đi." Thi Nhân tiến lên, chủ động đầy anh ta vào văn phòng. Động tác của cô khiến đám đông sợ ngây người, hành vi của cô chẳng khác nào tìm chết. Ông chủ chưa bao giờ thích bị người khác đẩy.
"Chết tiệt! Cô thả tay ra cho tôi! Ai cho cô lá gan dám đẩy tôi hả? Cô chán sống thì tôi có thể tiễn cô một đoạn đường." Tiêu Khôn Hoằng tức giận mắng chửi, tràn đầy vẻ táo bạo.
"Ông nội kêu tôi chăm sóc anh."
“Xí, dùng ông cụ để đe doạn tôi hả? Cô biết ông ta đã nhét bao nhiêu trợ lý thân cận như cô đến bên cạnh tôi chưa? Cô đoán xem kết cục của họ là gì?"
Thi Nhân khẽ rùng mình, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Cô không muốn biết, cũng không muốn đoán.
"Tôi kêu cô trả lời câu hỏi, cô giả ngu làm gì?" Anh ta dùng sức nhéo cằm cô, ánh mắt kinh người: "Tự biết rõ thân phận của cô đi. Trong mắt tôi cô còn không bằng những trợ lý kia, dù sao cũng chỉ là quà đền tội mà thôi, tôi muốn chơi kiểu gì cũng được, cô không có bất cứ tư cách từ chối."
Nước mắt ấm áp chợt rơi trên tay Tiêu Khôn Hoằng khiến đầu ngón tay anh run rẩy. Đôi mắt hạnh của Thi Nhân đong đầy nước mắt, cô xấu hổ cắn môi, cảm thấy mình thật vô dụng, sao lại khóc trước mặt anh ta?
“Thật ghê tởm!”
Giọng nói chán ghét của người đàn ông vang lên. Thi Nhân siết chặt góc áo, khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Tiêu Khôn Hoằng dùng khăn tay khử trùng lau sạch tay: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đi pha một ly café lại đây. Làm không xong thì cút đi."
Thi Nhân nâng tay lau nước mắt, sau đó đi vào phòng trà nước trong văn phòng. Phòng trà nước vốn náo nhiệt thoáng chốc trở nên im lặng khi cô tiến vào. Cô cúi đầu pha café xong rồi rời đi, coi mình như người vô hình.
Trong văn phòng, Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua ly café: "Hương vị sai rồi. Đầu cô bị cửa kẹp hay sao mà không làm được chuyện cỏn con này thế hả?”
Thi Nhân nhịn, lại đi pha một ly khác.
Lần này phòng trà nước không có người. Cô ngửi mùi café, bỗng cảm thấy hơi buồn nôn. Mấy ngày nay lúc rửa mặt, cô luôn có cảm giác này, chẳng lẽ cô bị bệnh rồi sao?
Thi Nhân uống chút nước kìm nén cảm giác buồn nôn, sau đó bưng café trở về văn phòng.
Người đàn ông không buồn ngẩng đầu lên: “Quá nóng."
Cô đứng bên cạnh chờ café nguội rồi lại đưa cho anh ta.
"Chờ cô làm xong việc thì tôi đã chết khác rồi." Tiêu Khôn Hoằng đặt văn kiện xuống, quan sát cô mấy lần: “Chỉ số thông minh không đủ, nhưng gương mặt còn rất ngây thơ. Vừa lúc tối nay có bữa tiệc, đối phương thích mẫu phụ nữ như cô."
Thi Nhân khiếp sợ nhìn anh ta, anh ta có ý gì? Coi cô là thứ gì?
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
11 chương
280 chương
61 chương