Bên trong rất tối. Mặc dù đã lắp đèn tường nhưng vẫn tối đến mức không nhìn thấy rõ được đường đi. Chẳng phải Lãnh Mạn Nguyên rất giàu sao? Sao không lắp thêm mấy cái đèn neon công suất cao cơ chứ? Đây là một đường hầm dưới đất, ngoại trừ con đường này ra thì không còn lối vào nào khác nữa. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy loạt ánh sáng mờ mờ kéo dài rồi khuất hẳn sau ngã rẽ. Có phải bên kia vẫn còn đường đi không nhỉ? Nhã Lan bước nhanh hơn, đi vào thế giới mà cô không biết. Đứng ở ngã rẽ, cô nhìn thấy mấy cánh cửa khóa chặt, sau cửa còn có tiếng gầm của động vật khiến cô nổi da gà, nhưng khi nghe thấy tiếng quát thét của đàn ông, trái tim cô bình tĩnh trở lại. Đó chắc chắn là tiếng của Lãnh Mạn Nguyên, chỉ có anh mới có giọng nói êm tai nhưng vô cùng ngang ngược như vậy. Đi theo từng tiếng thét của anh, Nhã Lan lại gần cánh cửa kia. Cô quên mất sự tồn tại của chính mình, tập trung tưởng tượng dáng vẻ của Lãnh Mạn Nguyên. Một cây sắt bén nhọn dựng đứng trên đất, cô không cẩn thận bị va phải. “Ai da!” Cô đứng không vững, ngã nhào xuống đất. Cả mặt đất đều có rất nhiều đá vụn li ti gồ lên, đầu gối cô chịu lực mạnh nhất nên bị đá đâm đến đau đớn. Cô nhếch môi, lúc bò dậy, cô sờ thử đầu gối đau như bị gãy đôi, có chút nước tuôn ra, không cần nhìn cũng biết vết thương chảy máu rồi. Tuy nhiên, so với những vết thương chị hai gây ra cho cô hồi còn bé thì đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, cô không quan tâm lắm, ý nghĩ muốn nhanh chóng gặp được Lãnh Mạn Nguyên thôi thúc cô đi tiếp. Cửa không khóa, sau cánh của còn có một lối đi khác. Lần này, tiếng động vật gầm gừ và tiếng người càng rõ ràng hơn, cô thậm chí có thể chắc chắn đi qua con đường này là có thể nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên rồi. Không quan tâm đến ánh đèn ngày càng tối, cô sải bước đi nhanh về cuối con đường. Trong góc tối, đột nhiên có hai đốm xanh âm u sáng lên, kèm theo đó là tiếng thở gấp gáp. Một con sói trắng thuần ẩn mình trong màn đêm bị mùi máu tanh nồng nặc thu hút. Nó đứng dậy, cơ thể nó to lớn dị thường, đôi tai dựng đứng lên, nó nghe thấy tiếng động từ phía xa xa. Âm thanh ấy đang lại gần đây, mùi máu ngày càng nồng kích thích thần kinh của nó, nó vội vàng muốn đi săn miếng mồi ngon ngọt đó! Nhã Lan vẫn không biết nguy hiểm mà tiến lại gần, suy nghĩ của cô đều đặt hết lên Lãnh Mạn Nguyên, ngay cả máu tươi chảy xuống từ đầu gối mà cô cũng không biết. Cô đi ngang qua chỗ con sói trắng ẩn mình, vài giọt máu nhỏ xuống. “Grào...” Dã tính của con sói trắng đã bị kích thích hoàn toàn. Nó sải bước đi theo sau. Liếm vết máu trên đất, ngọt ngào và ngon miệng. Nó hưởng thụ mà liếm láp, đôi mắt hung ác nhìn bóng dáng nhỏ bé vội vàng đi phía trước. “Grào..” Nhã Lan cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của nó, âm thanh to lớn và rõ ràng nhưng không phải truyền từ phía xa tới. Cô nghe thấy tiếng hít thở đến từ sau lưng mình, sợ đến mức nổi hết da gà da vịt. “Grào...” Cô ngoảnh phắt đầu lại, nhìn thấy sau lưng có một con vật nhìn như con chó. Nó không phải chó! Chị hai đã từng nuôi chó, bọn chúng chắc chắn không kêu như thế này. Nó là con gì vậy? Vì sao lúc nhìn cô đôi mắt nó lại hung ác đến thế? Nó há miệng để lộ ra cái lưỡi đỏ chót. Con vật đi mấy bước về phía cô rồi lại cúi đầu. Nó đang liếm cái gì? Nhã Lan thu hồi ánh mắt, cô nhìn thấy máu tươi đang chảy ra dưới chân mình. Trời ơi! Nó đang uống máu! Con sói trắng không hề thỏa mãn với chút máu chảy dưới chân. Nó biết máu chảy ra từ đâu, đôi mắt khát máu của nó dừng trên người Nhã Lan. Cổ họng nó không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ, khoang miệng há ra chảy chất dịch trong suốt. Nó sải bước đi về phía cô. Nhã Lan lùi lại đằng sau. Cô cơ bản đã chắc chắn được đây là một con sói. Bộ lông trắng muốt không hề có sợi lông nào khác màu, sống lưng mượt mà thẳng tắp trơn muốt, bốn chân cường tráng khỏe mạnh. Nếu không có ánh mắt hung ác của nó thì nó chắc chắn là một con vật đáng yêu và xinh đẹp. Cô không còn tâm trạng nào mà ngắm nghía nó lâu hơn, sự sợ hãi vô cùng bao trùm lấy cơ thể cô. Cô biết nếu mình mà không chạy thì sẽ bị nguy hiểm. Đường ra đã bị chặn, cô chỉ đành chạy sâu vào bên trong. Con sói bộc phát dã tính không kịp nghĩ ngợi nhiều mà lại gần cô. Nó đến càng gần, cô đã có thể nhìn thấy trên cổ nó đeo một thứ phát ra ánh sáng lấp lánh màu trắng. Cô xoay người, không quan tâm đến nỗi đau đớn trên đầu gối mà chạy vào bên trong. Cô không có kinh nghiệm nên đã phạm phải một sai lầm chết người. Con sói vốn định lại gần thăm dò giờ đã biết sự sợ hãi của con mồi, nó hoàn toàn không kiêng dè gì nữa, nhấc chân đuổi theo. Hai chân làm sao chạy nhanh được bằng bốn chân. Sói trắng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Lúc còn cách cô mười mấy bước chân, nó nhảy một cái, bay lên không trung. Cô chỉ cảm thấy vai đau nhói, một cái chân của con sói trắng đã giữ lấy vai trái của cô, cả cơ thể tông vào cô. “Ai da...” Nhã Lan bị con sói trắng vồ ngã xuống đất. Cô theo phản xạ đẩy một cái, mong muốn sinh tồn khiến sức mạnh của cô tăng lên gấp bội, cô đẩy được con sói ra rất xa một cách thần kì. Áo trên vai đã bị xé rách để lộ ra mấy dấu cào dài ngoằng nhanh chóng chảy máu. “Cứu với!” Bản năng sinh tồn khiến cô gào lên. Trong đường hầm trống trải, ngoại trừ cô và con sói trắng trước mặt thì chẳng còn gì nữa, tiếng cô vọng lại từ vách tường nhỏ hẹp, vô lực và yếu ớt. “Cứu với! cứu tôi với! Ai đến cứu tôi với!” Sói trắng đã đứng dậy, tiếng kêu cứu mạng của cô khiến nó dừng bước nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi. Khi nó ý thức được cô không có tính nguy hiểm thì nó lại sải bước đi lên. “Đừng qua đây.” Cô lùi ra sau, dùng cả tay cả chân để bò nhưng lại quên không đứng dậy bỏ chạy. Càng nhiều mùi máu tanh kích thích khứu giác của con sói trắng. Nó nhấc chân nhảy bổ qua lần nữa. “A...” Cô lăn một vòng, không ngờ mình lại thoát được khỏi móng vuốt của nó. Còn chưa kịp thở thì thân hình con sói trắng lại bay qua lần nữa. Cô tránh ra, lần này con sói trắng nhảy xuống bên cạnh chân cô. Cô cố gắng đạp chân muốn đá nó ra xa. Con sói trắng há miệng định tớp lấy chân cô... “A...” Mặc dù trốn nhanh nhưng cô vẫn bị răng nó cạp trúng cẳng chân. Nhã Lan đau đớn thét lên. Trên người cô toàn là mồ hôi, mái tóc vốn mượt mà như tơ nay rối bù xõa sau lưng, dán lên mặt cô. Cô không quan tâm vén tóc mà chỉ lo lắng cho tính mạng hơn cả. Tất cả lực chú ý của cô đều đặt lên con sói trắng trước mắt. Con sói trắng rất sốt ruột vì nó vồ mấy lần mà đều bị hụt. Nó xoay vòng vòng tại chỗ mấy vòng rồi lại đứng trước mặt Nhã Lan. Nhã Lan đã không còn nhiều sức lực nữa, nếu nó mà vồ tiếp thì cô không dám chắc mình còn có thể phản kháng được hay không. Cẳng chân bị cào một đường to, bây giờ cả người cô đều đau đớn vô cùng! Con sói trắng và cô nhìn nhau chằm chằm một lát, đột nhiên nó xoay người đi ra ngoài. Nó không ăn cô sao? Ngay khi Nhã Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm tưởng rằng mình đã được cứu thì con sói trắng lại xoay người. nó nhảy một cái, vồ lấy cô lần nữa... “A...” ... Bọn chúng con thì chân chảy máu, con thì đầu bị thương, không con nào còn nguyên vẹn, bên cạnh còn có một con bị gãy chân đang nằm, nó đau đớn rên rỉ. “Mấy con thú này đều đã yếu hơn rồi, cậu nuôi chúng cẩn thận quá đấy à? Cậu chẳng cho chúng cơ hội luyện tập gì cả!” Lãnh Mạn Nguyên rất bất mãn quay mặt hét lên trên lầu, ở đó có Đại Hưng thật thà chất phác đang đứng. “Ông chủ, không phải bọn sư tử thụt lùi mà là do anh lên cơ nhiều quá đấy.” Trong vòng nửa tiếng đồng hồ mà có thể đánh ngã mười con sư tử bị bỏ đói ba hôm, miệng Đại Hưng sắp không khép lại được rồi. Ông chủ vừa mở miệng đã muốn thả mười con sư tử một lúc, cậu còn đang lo lắng, cho dù lúc ở trong trạng thái tốt nhất anh cũng chỉ đánh tám con một lúc mà thôi, mà bọn chúng còn chưa đói đến mức này. Thật không ngờ, toàn bộ đại tướng xuất quân đều đã bại trận hết. Xem ra cậu phải nghĩ cách khác huấn luyện cho chúng mới được. Chỉ có điều, mấy thương binh này không biết đến bao giờ mới có thể hồi phục sức khỏe được đây. Trải qua một trận chiến máu lửa, tinh thần của Lãnh Mạn Nguyên đã phấn chấn hơn. Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng anh chẳng hề mệt mỏi chút nào. “Thả thêm mười con nữa ra đây, tôi còn có thể đánh tiếp.” Anh giơ nắm đấm. Anh là một tướng quân toàn thắng. “Ông chủ, anh còn đánh được nhưng bọn nó cũng không đánh với anh nữa. Những con này đều rất giỏi mà con nào cũng bị anh đánh bại hết rồi, bây giờ chúng đều đã nhận ra anh, chỉ sợ trông thấy anh sẽ bỏ chạy mất.” Đại Hưng thành thật nói. “Lũ vô dụng!” Anh giơ nắm đấm đánh vào tường khiến vụn tường bay lên tung tóe. Bụi phấn bay lên, ánh mắt anh nhìn lên màn hình giám sát trên đỉnh đầu, hai mắt dần trợn to. Anh nhìn thấy cảnh cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Nhã Lan đang hoảng loạn bò trên mặt đất, ngay sau đó, thân hình con sói trắng nhảy qua. “Chết rồi!” Anh nhấc khẩu súng dưới đất lên, sải bước lao đi. Anh khéo một sợi dây thừng, mượn lực từ tường để nhảy lên lầu hai rồi chạy ra ngoài. “Ông chủ, sao thế?” Đại Hưng xoa mũi, khó hiểu nhìn anh biến mất nơi cầu thang. “Ông chủ đợi đã.” Nhã Lan tưởng rằng mình sẽ chết. Dường như cô nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên. Anh đến rồi ư? Cô còn chưa xin lỗi anh, cô không được chết! Ngay lúc con sói trắng nhún người nhảy bổ qua lần nữa, Nhã Lan mượn lực ở góc tường để dùng sức, cơ thể cô bật ra khỏi phạm vi tấn công của con sói trắng. Cô lăn thêm một vòng, nhân lúc con sói trắng vồ hụt chưa kịp phản ứng thì vịn tường đứng lên. Con sói bị con mồi khó săn này làm cho tức giận. Nó bắt đầu điên cuồng vồ cắn. Nhã Lan trốn bên này tránh bên kia, con sói trắng nhảy qua nhảy lại nhưng cuối cùng thể lực cô không đủ, Nhã Lan nhanh chóng yếu đi. Cô dựa sát vào tường, cơ thể toàn mồ hôi và máu! Hai chân bị thương nặng run lên cầm cập, hoàn toàn không thể chống đỡ cơ thể được nữa. “Lãnh Mạn Nguyên, em yêu anh!” Cô nhắm mắt, hi vọng anh có thể nghe thấy. Con sói trắng lại nhảy lên lần nữa, cô ngửi thấy mùi cơ thể nó. Tạm biệt, Lãnh Mạn Nguyên, chỉ mong kiếp sau em có thể tự mình nói với anh, rằng em yêu anh. Thời gian ngừng lại, sinh mệnh dừng lại, thế giới của cô dừng lại... Lúc Lãnh Mạn Nguyên chạy đến thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Dáng vẻ yếu ớt vô lực của Nhã Lan khiến anh sợ đến mức tim như ngừng đập, anh không nghĩ ngợi gì mà giơ súng lên... Sự đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện. Nhã Lan mở mắt nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của anh, nhưng không dành cho cô! Anh ôm lấy con sói trắng dưới chân cô, lấy tay bịt lấy vết thương đang chảy máu của nó, không ngừng gọi: “Bạch Lang, Bạch Lang.” Ngày càng nhiều máu chảy ra từ kẽ ngón tay anh, máu, đỏ tươi vô cùng, đỏ đến chói mắt