Điều đó không nói lên điều gì cả, Nhã Lan thăm dò, thuyết phục bản thân. Một người luôn giữ mình như cô, đương nhiên luôn có những tư tưởng truyền thống nhất, có điều, bản thân cô tối qua, dương như cũng vô cùng hưởng thụ, lại còn biết rên rỉ. Khuôn mặt bé nhỏ của cô tự nhiên đỏ hết cả lên. Chiếc áo sơ mi tối hôm qua đã bị Lãnh Mạn Nguyên xé nát, cô chỉ có thể đi tìm một chiếc khác, sau khi xác nhận trong phòng không có ai cô mới chạy ra. Một chiếc xe đẩy đồ ăn được dừng ở đó, trên nó có một số món vô cùng hấp dẫn. Ư, đói quá. Một tờ giấy trắng rơi xuống chiệc xe, trên giấy có những nét chữ được viết bởi một lực rất lớn: hãy ăn hết số thức ăn đó, cô gầy quá mất. Ký tên với một chữ Nguyên duy nhất. Đến viết một chứ Nguyên mà cũng bá đạo như vậy thì khung cảnh tối qua cũng như đèn kéo quân, đột nhiên hiện lên trong đầu cô, Nhã Lình cảm thấy được khuôn mặt cô đang nóng bừng lên, không thể nào không dùng đôi tay mát rượi sở lấy nó. “Nhiều đồ như vậy, sao ăn cho hết.” Lượng thức ăn trên xe đủ cho ba đến bốn người ăn, Nhã Lan không dám thể hiện ra sự khó chịu, có điều, tiếng kêu ọc ọc phát ra từ bụng cô cũng khiến cô phải suy nghĩ lại, cô lấy thức ăn, và ăn nó một cách cẩn thận. No quá đi mất! xoa xoa bụng, đã từ lâu lắm rồi cô không được ăn một cách mạn nguyện như vậy. Trước đây, mỗi bữa cơm cô đều phải căn thời gian, sao cho không đi học muộn, không đi làm muộn, mỗi một bữa giống như đi đánh trận vậy, nhồm nhoàm hai ba miếng là xuống bụng rồi, còn chưa kịp thưởng thức hương vị của món ăn thì đã kết thúc. Có những lúc quá bận rộn đến thời gian đẻ ăn cơm cũng khôn có. Thảo nào Uyển Nhân luôn tin rằng, cô chính là được sỉnh ra trong một gia đình nghèo khó. Có điều, có nhiều lúc cũng đố kỵ với làm da. Cô thường nói: “ ông trời thật là không công bằng, cô ngược đãi bản thân như vậy tại sao cô lại có được một làn da như em bé như vậy, trắng hồng tự nhiên, ở đây có chỗ nào giống với một học sinh nghèo vừa học vừa làm chứ, chỉ đơn thuần là từ trong truyện thanh bước ra một nàng công chúa bạch tuyết. Ay, một tiếng thở dài, cô đột nhiên thấy nhớ Uyển Nhân, cũng không biết giờ này cô sống ra sao. Nếu như cô ấy biết Thành Kiên Vỹ vì cô mà bị thương, có khi nào cô ấy sẽ hận cô không? Nhắc tới Thành Kiên Vỹ, cô lại nhớ đến vết thương tình mà anh phải gánh chịu cô lại thấy lo lắng. Nghe thím Liễu kể, vài lần cô bị thương đều là do Uy Thiểu cứu giúp, ngay đên cả một số loại thuốc trị vết thương cũng đều là do anh tự bào chế, y thuật cao thâm, chỉ có điều, Kiên Vỹ lúc đó bị thương thật sự quá nặng. Khi lên thuyền, tất cả đều là do Lãnh Mạn Nguyên sắp xếp, không cho mang bất cứ thứ gì lên tàu, ngay đế cả chiếc điện thoại cũ cũng bị thu mất, không thể nào mà liên lạc ra bên ngoài vì vậy cô chỉ còn cách sốt ruột chờ đợi. Tiếng mở cửa làm cô chợt bừng tỉnh, cô cho rằng là Lãnh Mạn Nguyên, thế nhưng ngẩng đầu lên nhìn, tiến vào căn phòng thì là một cô gái. Chính là người con gái mà đã cùng với Lãnh Mạn Nguyên rời đi ngày hôm qua. Nhã Lan ngại ngừng kéo vạt dưới của chiếc áo sơ mi, dùng lực kéo hết sức để che lại cơ thể cô thêm phần chân thật. Người con gái đó đững ở phía ngoài cửa không có việc gì khác ngoại đứng nhìn một lúc, trên tay xách một cái túi tiến lại gần. Cách ăn mặc rất đỗi là ngầu, hôm nay cô ta mặc toàn bộ đô đen chất liệu bằng da, đôi giầy cao gót che đi phần lớn bắp đùi nhỏ của cô ta, kéo dài đến đầu gối, gót giầy chừng mười phân. Cô ta trang điểm với một màu mắt đen, một đôi môi màu đen, đến cả sơn móng tay cũng là màu đen, toàn cơ thể cô ta toát lên một khí thái lạnh lùng mà chất. Cô ta bước đi đong đưa, với một bầu không khí hào hùng. Quăng xuống một túi nhỏ trên tay cô, “ Đây là Nguyên bảo tôi đưa cho cô. ” Nhã Lan luôn biết rằng Lãnh Mạn Nguyên và cô ta luôn có mối quan hệ rất tốt, nhưng cũng không ngờ là cô ta sẽ tận tay đưa quần áo cho cô. Nói gì thì nói, cô ta trên danh nghĩa cũng là vợ của Lãnh Mạn Nguyên, còn cô nhất định là tiểu tam rồi? mà cũng có thể là tiểu tứ, tiểu ngũ, tóm lại Lãnh Mạn Nguyên nhân tình của anh ta quá nhiều, không đếm xuể, coi như tiểu tam đi. Tiểu tam gặp vợ, không những không gươm súng sẵn sàng, mà còn thay đến đưa đồ, cái khí phách như vậy, bảo sao Lãnh Mạn Nguyên không thích cô ta. “Anh ấy đâu?” Nhã Lan hỏi.