“Vậy, tôi ở đây đợi một chút, tôt chợt nhớ ra có chút công việc muốn thỉnh giáo anh.” Trương Thừa Ân mặt dầy chọn cho mình một góc ghế sa-fa ngồi xuống, lấy ra cuốn tạp chítừ trong tui giả bộ đang xem. “Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.” Nhã Lan mở miệng, cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết việc li hôn của hai người. “Đợi tôi nói xong đã.” Lãnh Mạn Nguyên bá đạo chặn lời cô, cầm lên tập tài liệu ở trên bàn, “tập tài liệu về hợp đồng vốn này là…” “Ai ya, trời đất!” Trương Thừa Ân lớn tiếng kêu lên, làm gián đoạn lời của Lãnh Mạn Nguyên. “ Mợ chủ của Thiên Ôn ngày hôm qua bị bắt gặp đi cùng với một người đàn ông khác, hết sức thân mật trên một con phố nào đó, còn có nắm tay, đi cạnh nhau. Đây, đây chẳng phải là đang nói__” Trương Thừa Ân cố ý hướng mặt của cô ta về phía Nhã Lan, tiếng của cô ta đủ lớn để khiến cho hai người đang bàn chuyện nghe rõ được nội dung mà cô ta đang đọc. Nhã Lan nhìn về phía của Trương Thừa Ân, cô không hề nghĩ tới bản thân cô và mợ chủ Thiên Ôn liên quan tới nhau, đương nhiên cô không có phản ứng gì là kinh ngạc. Nhìn sang Lãnh Mạn Nguyên, biểu cảm của anh nhanh chóng trở nên lạnh như những viên đá, cơ thể lạnh lùng của anh cộng thêm với cảm xúc không thể nói ra lời, đứng dậy ngay lập tức. “Cầm qua đây!” Trong cuốn tạp chí, tấm hình Nhã Lan cùng với Thành Kiên Vỹ bị chỉnh sửa vừa khớp với một bức tranh việc hai người nắm tay và ôm nhau. Trong bài viết, đã miêu tả lạ một cách chi tiết quá trình hai người gặp nhau càng làm cho tấm hình gàng trở nên sống động. Lãnh Mạn Nguyên chầm chậm đưa cuốn tạp chí trong tay lên trước mặt Nhã Lan, nghiến răng hỏi: “chuyện này, cô giải thích sao?” Nhã Lan có chút nghi ngờ cầm lấy cuốn tạp chí, có chút gì đó không tin rồi nhìn tấm hình của mình và Thành Kiên Vỹ đang thân mật với nhau, lướt qua phần nội dung, không khống chế nổi tay mình, cô run lên. Bài viết cùng với những tấm hình kết hợp quả đúng không chê vào đâu được, cô không tài nào nghĩ ra nổi, mình với Thành Kiên Vỹ lại có những hành động như vậy. Tuy nhiên, nói có sách mách có chứng, đừng nói là Lãnh Mạn Nguyên, ngay đến cả cô cũng đang nghi ngờ, liệu có đúng trong một khoanh khắc nào đó có xảy ra những hành động như vậy? Cô bắt đầu lùng xục lại tất cả các ký ức trong đầu cô, kể từ khi hai người quen nhau nhưng không tìm thấy ký ức nào phù giống với tấm hình trên tạp chí. Từ trước đến nay, cô không hề thân mật với bất kỳ ai, Thành Kiên Vỹ mặc dù anh thích gây trò cười với cô, nhưng họ cũng chưa bao giờ ôm nhau cả. Nếu như có, thì cũng chỉ là lần ở công viên lần trước, nhưng đó chẳng qua chỉ là vì để tránh cô khỏi bị dầm mưa mà thôi. Cô nhớ rõ hôm đó, Thành Kiên Vỹ chỉ mặc một chiếc áo xát nách, quần áo của anh thì được anh khoác lên người. Thế nhưng trong tấm hình này, rõ rành rành là anh mặc một chiếc áo sơ mi. “Hôm qua là đợi bạn cùng học đúng không? Hoá ra là đi hẹn hò với tình nhân?!” Lãnh Mạn Nguyên lớn giọng với cô, trong đôi mắt đó thoáng chút đau lòng, đương nhiên, chủ yếu vẫn là cơn phẫn nộ. Hôm qua? Hôm qua cô có đi gặp Thành Kiên Vỹ thế nhưng hai người không có ôm nhau. Nhã Lan nhặt lấy cuốn tạp chí, vội vàng xác nhận lại. Đúng vậy, hôm qua đúng là Thành Kiên Vỹ mặc chiếc áo này, Nhã Lan nhớ Lại, lúc hai người chia tay, anh đặt tay lên vai cô, cổ vũ cô cố gắng học tập, còn muốn cô không cần quá lo lắng về chuyện tiền nong. Còn tấm hình hai người cầm tay nhau, chẳng qua cũng chỉ là trên đường có một cái cống chưa được đậy nắp, không may cô chút nữa là bị té xuống cũng may nhờ có Thành Kiên Vỹ kịp thời ra tay kéo lại. “Bọn họ sao lai có thể như vậy được cơ chứ!” Nhã Lan bị mấy người phóng viên đó hãm hại đến kinh ngạc, cô cầm lấy cuốn tạp chí muốn giải thích rõ với Lãnh Mạn Nguyên. “Làm chuyện đang xấu hổ như vậy, cô định thế nào!” Lãnh Mạn Nguyên khua tay gạt đi tay của cô, cuốn tạp chí dưới sức mạnh của cái khua tay đó của anh, đã bay xuốn sàn nằm im trên mặt đất, bức hình hai người thân mật với như đang chêu chọc anh. “Ly hôn đi.” Chắc chắn anh cảm thấy mất mặt lắm với chuyện như vậy, hoặc cũng có thể chỉ có li hôn mới làm cho anh cảm thấy dễ chịu, Nhã Lan với lí do chính đáng trả lời anh, “ là do anh đề ra, nói là anh không thích tôi, hoặc với lí do khác, tôi có thể chấp nhận.” Mặc dù Nhã Lan cảm thấy rất là oan ức, thế nhưng cô cảm thấy vậy cũng tốt. Không cần giải thích gì thêm, thứ nhất, Lãnh Mạn Nguyên sẽ không tin; thứ hai, càng thuận lợi cho Trương Thừa Ân bước vào nhà họ Lãnh; thứ ba, cô cần một không gian tự do, để có thể hoàn thành những học phần cuối cùng cho kỳ học. Như vậy đối với mọi người đều có lợi, vậy vì sao không làm như vậy đi? “Ô, nói vòng vo một hồi như vậy, hoá ra là cô muốn ly hôn với tôi?” Lãnh Mạn Nguyên gần gật đầu, lại thêm những nhân tố nguy hiểm nữa, anh giống như một quả bom trên tay ngay lập tức phát nổ, sau khi ly hôn, cô muốn được gả về nhà gã nhiếp ảnh kia đúng không? Quả đúng là rất to con, nếu như mà mất đi một cái chân hay một cánh tay thì liệu cô có cần anh ta nữa không?” “Lãnh Mạn Nguyên, anh định làm gì!” trực giác cho cô biết, không thể để Lãnh Mạn Nguyên làm tổn thương đến Thành Kiên Vỹ. “Làm cái gì! Cô sẽ được biết ngay lập tức!” Lãnh Mạn Nguyên cầm lên bản hợp đồng góp vốn, xe nát tan tành, ném chúng lên cao, những mảnh giấy từ từ rơi xuống, trong chớp mắt như nhà đưa tang tĩnh lặng nằm yên trên đất, ánh lênh nhưng tia sáng lạnh ngắt. “Hư, trừ phi tôi không còn cần cô nữa, còn không cô bỏ ý nghĩ đến chuyện bỏ tôi, đúng rồi, những cây nến đêm động phòng còn chưa dùng đến, cô nên nghĩ xem làm sao có thể làm tôi vui trở lại!” Một sải bước dài ra khỏi chiếc bàn làm việc, Nhã Lan còn tưởng rằng anh ta sẽ định tóm lấy cô, theo phản xạ tự nhiên cô liên co vai lại. Lãnh Mạn Nguyên đi qua cô, đến bên Trương Thừa Ân. Anh liền kéo Trương Thưa Ân vào lòng, nghiêng mặt về phía Nhã Lan, nghiến răng mà nói: “ Tôi sẽ để cô sống ở bên tôi sống không bằng chết!” Anh hôn lên môi của Trương Thừa Ân trước mặt cô, điên cuồng đến nỗi mất đi cả lí tính. Trương Thừa Ân tính sẽ khoe khoang trước mặt của Nhã Lan, nhưng thế rồi lại bị Lãnh Mạn Nguyên tuyệt tình cắn vào môi khiên cho cô phải kêu lên một tiếng: “Nguyên, nhẹ thôi, đau quá, đầu lưỡi của tôi chảy máu rồi.” “Biến!” “Nguyên…”Trương Thừa Ân rõ ràng đã bị giật mình, không còn sức chỉ còn biết dựa vào tường, cầu xin tình yêu đáng thương Lãnh Mạn Nguyên dành cho cô. “Cút!” Cơn thịnh nộ của anh dường như có thể đốt cháy cả phòng làm việc, Trương Thừa Ân không dám ở lại, chỉ còn biết chay ra khỏi căn phòng đó. “Còn không cút!” Một khuôn mặt thò ra, Lãnh Mạn Nguyên cho rằng Trương Thừa Ân chưa cam tâm, nên càng lớn tiếng hơn nữa. “Cãi nhau với chị dâu sao?” Uông Minh Thiên để lộ ra toàn khuôn mặt của anh, rồi từ từ cẩn thận bước vào, liếc một cái nhìn sang Nhã Lan đang ngồi trên ghế không một tiếng động. Thuốc nổ trong phòng quả thực là quá lớn, để một cô gái như tuyết ngồi lại trong nay quả đúng là người không biết thương hoa tiếc ngọc rồi. Uông Minh Thiên sờ lên mũi mình, Lãnh Mạn Nguyên quẳng cho anh một gương mặt sắc như kiếm, xem ra, đúng là giống tố đang nổi lên. “Em đến có việc gì.” Lãnh Mạn Nguyên ngồi trở lại chiếc bàn làm việc, trên ngừoi vẫn còn tức giận nhưng cũng đã ngớt đi đôi phần. “Ô, SUPER gọi điện đến, nói việc đã làm xong, bầy giờ chúng ta có cần qua luôn không?” Uông Minh Thiên mới nhớ ra mục đích đến đây. “Em nghĩ sao?” Một câu phản vấn, xém chút nữa đóng băng luôn Uông Minh Thiên. Khuôn mặt nho nhã của anh làm ra vẻ sợ hãi nhìn về phía Nhã Lan, rồi trả lời: “đương nhiên, đương nhiên, xe đã chuẩn bị xong hết rồi.” “Đi.” Lãnh Mạn Nguyên không thèm quay đầu lại rời khỏi căn phòng ngay lập tức, Uông Minh Thiên dừng lại giây lát, cười cười với Nhã Lan. “Chị dâu, em gọi tài xế đưa chị về.”