“Tiểu Nhan, có chuyện gì vậy?” giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe khẽ vang lên. Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc của Uyển Nhân: “Nhã Lan, cậu thực sự gả cho Lãnh Mạn Nguyên đấy à? Lẽ nào không cần suy nghĩ lại sao?” Giọng nói rõ ràng thể hiện sự lo lắng, cô biết Uyển Nhân đang quan tâm tới mình mà thôi. “Ừm” cô gật đầu, cô nhìn vào mình trong gương, trên người đang là bộ váy cưới tinh khôi, cô còn có thể hối hận được sao? “Tớ không có ý gì đâu, chỉ là tớ muốn cậu hạnh phúc, thế nhưng....” Còn chưa nói hết thì đầu dây bên kia truyền tới những tiếng cãi nhau nghe không được rõ, sau tiếng ồn ào đó thì giọng nói lại được vang lên nhưng là giọng một người con trai. “Nhã Lan.” Giọng nói có phần trùng xuống, nhưng cô vẫn nghe ra đó là giọng nói của Thành Kiên Vỹ. “Anh Kiên Vỹ, anh....” Sao hắn lại ở cùng Uyển Nhân? “Nhã Lan, anh vừa mới biết em là con gái của Quắc Hiếu Toàn, nhưng em cũng không thể gả cho Lãnh Mạn Nguyên, anh ta, anh ta...anh ta... không tốt. ” Ấp úng nửa ngày Thành Kiên Vỹ ở đầu dây bên kia cũng không biết dùng từ gì để nói chính xác về Lãnh Mạn Nguyên. Không tốt? Vậy thì sao chứ? cô cũng đã đồng ý rồi, Thành Kiên Vỹ vẫn còn đang thử thuyết phục cô, thậm chí còn muốn cô bỏ trốn, hơn nữa còn đồng ý đến đón cô cao chạy xa bay. Nhã Lan nắm chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, cô hít một hơi thở thật sau, nói kiên định: “Anh Kiên Vỹ, cảm ơn anh, nhưng em đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi đâu, tạm biệt anh.” “Ồ, đang gọi điện cho ai vậy chứ, không phải là đang có tình nhân đợi sẵn chứ!” Cánh cửa màu trắng lại một lần nữa được mở ra, một mùi hương nước hoa nồng nặc nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, khiến cho Nhã Lan phải hắt hơi vài cái. Chị Hai Nhã Thanh mặc một chiếc váy cực ngắn bó sát người, đi dưới chân là một đôi giày cao bảy phân, đôi mông căng tròn lắc qua lắc lại bước vào, trên mặt cô ta đánh một lớp phần dày đặc nhìn không rõ khuôn mặt vốn có của cô ta nhưng cũng không che giấu nối sự ghen ghét trên khuôn mặt đó. Cô ta hừ một tiếng, nhìn Nhã Lan với nét mặt chẳng vui vẻ gì, trong ánh mắt đó là sự ghen tỵ có giấu cũng không giấu được. Đáng lẽ ra người được gả cho Lãnh Mạn Nguyên là cô ta nhưng đáng chết lại bị cô em gái này cướp mất. Chiếc váy cưới đang được mặc trên người Nhã Lan là do nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng thế giới Away thiết kế, người này được đích thị Lãnh Mạn Nguyên mời, đáng lẽ người được mặc là cô ta, đúng là.... Những ngón tay dài được nắm lại thành nắm đấm, kêu răng rắc cho tới khi những ngón tay kia sắp đâm vào da thịt rồi cô ta mới dừng lại. “Chị Hai có chuyện gì không?” Cố ý lờ đi mọi biểu cảm của cô ta, Nhã Lan khẽ chau mày, hỏi vẻ bình thản. Sự bình thản của Nhã Lan làm cho cô ta thấy khó chịu, giây phút đó, thậm chí cô ta còn muốn chạy lên phía trước để cào rách khuôn mặt xinh đẹp đó của Nhã Lan: “Mày tự hào cái nỗi gì! Đồ hồ ly tinh, đồ không biết xấu hổ.” Bây giờ cô ta không thể làm gì được nữa, chỉ còn cách tìm những từ ngữ khó nghe để lấy lại chút an ủi: “Mẹ mày thì cướp chồng người ta, làm kẻ thứ ba, còn mày, cũng chẳng hơn gì đâu!” Khuôn mặt Nhã Lan cắt không còn giọt máu, đôi lông mày lá liễu của cô nheo lại, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm: “Chị hai, có những chuyện không thể nói lung tung được đâu.” Rõ ràng là mẹ cô quen với cha trước, mẹ cả dựa vào điều kiện gia đình tốt hơn để ép cha cô cưới bà ta. Bề ngoài Nhã Lan có vẻ yếu đuối nhưng thực ra con người bên trong cô lại rất mạnh mẽ, cô đã có thể không phụ thuộc vào gia đình, tự mình vừa đi làm vừa đi học thì cô chẳng còn sợ bất kì một ai trong gia đình đó nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tư thế tao nhã nhất đối mặt với chị hai, trong ánh mắt cô lóe lên sự tự tin và kiên định. Vốn định chọc tức người khác nhưng cuối cùng người phải tức giận lại là chính bản thân mình. Đôi lông mày của Nhã Thanh dựng ngược lên để lộ ra nét mặt hung hãn: “Ngồi đấy mà đắc ý, xem mày đắc ý được bao lâu!”