Lãnh Mạc Nguyên lắc đầu: “Thuốc mỗi ngày đều do đích thân bác Vương đưa cho Nhã Lan uống, không thể có vấn đề gì. Hơn nữa Vỹ Thiên nói là thuốc ngấm qua đường máu vào cơ thể, vì dinh dưỡng của đứa bé không đầy đủ nên mới hấp thu quá nhiều dịch máu dẫn đến sảy thai.” “Dịch máu?” Mọi người đều cùng nhìn về dịch dinh dưỡng đang treo ở trên cao. “Đi gọi bác Vương.” Lãnh Mạc Nguyên nhanh chóng gọi bác Vương tới: “Căn phòng này còn có ai khác vào không?” “Không có.” Bác Vương nói không hề nghĩ ngợi, lắc đầu rất kiên quyết: “Không thể có được, tổng giám đốc đã nói không cho ai vào, tôi cũng nghiêm chỉnh làm theo đúng quy định của ông chủ. Hôm qua bà Thành có tới thăm bà chủ, tôi đã từ chối.” “Bà Thành?” Lãnh Mạc Nguyên chìm vào trong suy nghĩ. “Là mẹ của Thành Kiên Vỹ sao? Không phải là bà ta rất ghét Nhã Lan sao?” Ẩn Hạo đã nhanh chóng hiểu tõ tình hình của mấy ngày hôm nay, anh ta nhíu chặt mày, nhìn về phía Lãnh Mạn Nguyên, tỏ rõ vẻ nghi ngờ. “Sau đó thì sao?” Lãnh Mạn Nguyên hỏi một cách bình tĩnh, không tỏ thái độ gì khác. “Tôi không đồng ý, bà ta lại quay về, chỗ bà ta ở chính là căn phòng ở chếch chéo đối diện kia, cũng không xa lắm.” Bác Vương trả lời một cách thành thật. Căn phòng ở phía chếch chéo đối diện? Hai người cùng nhìn về phía cửa của căn phòng chếch chéo đang đóng chặt, nơi ấy đã từng là phòng của bà Thành. Nghê Tiên Như và thím Liễu cũng nhìn hai người họ, không hiểu họ đang suy nghĩ gì. “Có điều gì kỳ lạ xảy ra không? Khi bà ấy đút thuốc.” Lãnh Mạn Nguyên tiếp tục gặng hỏi. Bác Vương suy nghĩ một lúc lắc đầu: “Hình như không có gì đặc biệt cả, chỉ là ngày hôm đó, tôi có hơi bừa bãi, thường ngày tôi thường để chìa khóa ở cửa, khi nào ra ngoài mới rút chìa ra, nhưng ngày hôm đó có lẽ lúc tôi nói chuyện với bà Thành đã quên lấy chìa khóa, sau đó tìm mãi mới phát hiện chìa khóa rơi ở trên sàn trong phòng. Không biết như vậy có được gọi là đặc biệt không.” “Bà ấy nói bà ầy làm rơi chìa khóa?” Lãnh Mạn Nguyên nói như đã phát hiện ra điều gì, tiếp tục gặng hỏi. “Có lẽ là vậy, bởi chìa khóa không ở trên cửa!” Bác Vương trả lời một cách thận trọng. “Hiểu rồi, bà lui xuống đi.” Lãnh Mạn Nguyên không nói gì nữa, hắn gật đầu: “Vỹ Thiên sẽ nhanh chóng tới đây, chúng ta sẽ đợi cậu ấy đến điều trị rồi nói tiếp.” Cả ngày Uyển Nhân đều thấp thỏm, trong lòng đầy tâm sự, Đại Hưng có nói gì với cô đều phải lặp đi lặp lại mấy lần cô mới nghe rõ. Mà cô nói rất ít, hơn thế lại dễ bị hoảng sợ, chỉ cần một con chim nhỏ bay ngang qua cũng khiến cô sợ hãi. Hình như cô bắt đầu sợ hãi Đại Hưng, không ngừng giữ khoảng cách với cậu, trước kia họ sẽ nắm tay nhau nhưng hôm nay Đại Hưng vừa nắm tay cô cô đã giãy ra như phải bỏng rồi rụt tay lại. “Uyển Nhân, em sao vậy?” Đại Hưng không thể nhịn được nữa mới hỏi thăm. “Hả, không sao cả.” Uyên Nhân do dự mãi mới trả lời được mấy từ như vậy. “Không sao là sao, hình như em đang có tâm sự gì đó, có phải đã gặp phải chuyện gì khó khăn không, hay là bà Thành lại làm phiền em?” Hai tiếng Bà Thành khiến Uyển Nhân như đỉa phải vôi vậy, cơ thể co rúm lại: “Đừng, không phải tôi!” “Không phải cái gì?” Đại Hưng cũng bị cô làm giật mình, vội vàng giữ cánh tay đang vung loạn xạ của cô. “Hả, không có gì, ý của em là không phải mẹ gây phiền phức cho em, chỉ là nghĩ về tình hình của Nhã Lan em thấy hơi lo lắng.” Là bạn tốt của nhau, lo lắng là điều dễ hiểu, tuy nhiên Đại Hưng cảm giác cô còn lo lắng vì nguyên nhân khác, nhưng cũng không hỏi gì thêm. “Đừng lo, cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại.” “Vâng, em muốn đi thăm cô ấy.” Sự lo lắng trên gương mặt của Uyển Nhân không hề giảm đi mà đôi mày càng nhíu chặt lại. “Được thôi.” Đại Hưng gật đầu, hai người đi về căn nhà phía trước. “Cái gì? Nặng hơn sao, sao lại có thể như thế được?” Uyển Nhân lo lắng vô cùng, cô đứng dậy muốn đi lên lầu: “Em muốn đi thăm cô ấy.” “Tình của cô ấy không được tốt cho lắm, ngài Uy đang dốc sức chữa trị, đừng lên bây giờ, mai rồi đi thăm.” Thím Liễu nháy mắt mấy lần, Ẩn Hạo và Nghê Tiên Như đang ngồi bên cạnh cũng lặng thinh, sắc mặt rất khó coi, có lẽ là sự thật. “Vậy phải làm thế nào đây?” Sao lại nghiêm trọng như vậy!” Uyển Nhân run rẩy, suýt nữa té xỉu. “Cô ấy bị trúng độc, nên càng nghiêm trọng hơn. Ngài Uy cũng đang dốc sức điều trị, có lẽ là không thể cứu vãn được.” Thím Liễu lắc đầu, tỏ vẻ u sầu. “Sao có thể như vậy được! Tại sao lại có thể có người đầu độc cơ chứ? Canh gác của nhà họ Trạch rất nghiêm ngặt cơ mà? Sao có thể để Thành Kiên Vỹ vào đây được!” Lời nói của Uyển Nhân hơi hoảng loạn, không hề ý thức được mình đang nói gì. “Cô nói là do Thành Kiên Vỹ làm sao?” Ẩn Hạo nheo mắt đôi mắt sắc sảo, gặng hỏi. “Hả, không phải… tôi còn tưởng là… Thành Kiệt… Vũ làm chứ.” Uyển Nhân không ngừng lắc đầu, trong ánh mắt ánh nên sự sợ hãi không hề phù hợp với lời nói. Cơ thể của cô yếu ớt tới mức sắp gục ngã, nếu như không có Đại Hưng kịp thời đỡ lấy có lẽ đã ngã xuống đất. Ánh mắt Ẩn Hạo lóe sáng, anh ta không hỏi gì nữa. “Anh đưa em về nghỉ ngơi.” Đại Hưng đề nghị. “Không cần!” Cơ thể Uyển Nhân cứng đờ lại, cô sợ hãi phải quay về. “Hình như cô không được khỏe, có phải là bị ốm rồi không?” Nghê Tiên Như nhìn thấy sắc mặt Uyển Nhân trắng bệch, quan tâm hỏi han. Tay Nghê Tiên Như sờ lên trán cô. “Tôi không sao!” Uyển Nhân vội vã quay đầu như bị điện giật, tay Nghê Tiên Như rơi giữa khoảng không. “Trời nóng như thế này mà cô còn mặc áo dài tay, lại còn quàng khăn nữa, có lẽ là cảm nắng rồi, cởi ra đi.” Nghê Tiên Như chú ý tới chiếc khăn lụa đang quàng trên cổ Uyển Nhân. “Hả, không cần.” Sắc mặt Uyển Nhân càng mất tự nhiên. Cô vô cùng sợ hãi, nếu những dấu hôn xanh tím kia bị phát hiện, họ sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào? Cô cũng không biết phải giải thích như thế nào với Đại Hưng về chuyện cô và Thành Kiên Vỹ đây? Cô chìm trong nỗi xấu hổ vô bờ, lại không có dũng khí để vạch trần. Nhã Lan là bạn tốt nhất của mình, thực sự là do Thành Kiên Vỹ đầu độc ư? Không được, cô phải đi hỏi cho rõ mới được. Cho dù không hề tình nguyện nhưng cuối cùng cô vẫn phải đồng ý để Đại Hưng dìu về sân sau. “Anh đưa em lên lầu, nhìn em rất yếu.” Dưới lầu Đại Hưng vẫn giữ chặt lấy cô. “Đừng!” Sắc mặt của Uyển Nhân vô cùng khó coi, dường như đang tức giận. “Anh biết… chúng ta chưa kết hôn… em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em cả.” Đại Hưng gãi đầu, hiểu nhầm ý của Uyển Nhân. “Em không muốn anh đưa em lên, mẹ nhìn thấy sẽ không hay.” Uyển Nhân vẫn kiên quyết, Đại Hưng chỉ có thể nhìn cô lên lầu. Thành Kiên Vỹ vẫn đang ở đó, hắn đang nằm trên giường một cách yên ổn, vừa ăn đậu đỏ vừa xem ti vi, không hề chớp mắt. Nhìn thấy Uyển Nhân bước vào, chỉ liếc mắt rồi lại xem chương trình ti vi. Trên ti vi thi thoảng lại có tiếng hét, hắn đang xem một bộ phim điện ảnh của Mỹ, nhân vật trong phim bị một con quái vật lớn đuổi theo, một số du khách không biết chuyện gì xảy ra cũng bị quái vật nuốt chửng, còn có người bị nó xé thành hai mảnh, tay chân văng lung tung. Uyển Nhân thấy cảnh tượng tàn nhẫn ấy không khỏi nôn khan. “Về rồi à? Tới đây!” Thành Kiên Vỹ xem xong hết rồi mới ra lệnh. “Là anh đã đầu độc Nhã Lan phải không?” Uyển Nhân không bước tới mà đứng xa xa nhìn hắn chất vấn. “Linh Linh trúng độc sao, chuyện xảy ra khi nào?” Ánh mắt Thành Kiên Vỹ tỏ vẻ bất ngờ, nói với Uyển Nhân, hắn cũng không hề biết chuyện này. “Không phải anh thì còn ai vào đây nữa? Còn ai dám to gan vượt qua sự bảo vệ nghiêm ngặt để vào phòng Nhã Lan chứ?” Uyển Nhân không thể nghĩ ra ai có khả năng hơn hắn. “Là tôi.” Cửa được mở ra, bà Thành bước vào. “Mẹ?” Hai người cùng nhìn về phía bà Thành đang đứng gần cửa, thì thấy bà Thành khóa cửa cẩn thận rồi không quên dặn dò: “Sau khi vào phòng, nhớ phải khóa chặt cửa phòng lại.” “Mẹ, mẹ đã làm gì Lan Lan!” Thành Kiên Vỹ vô cùng bất mãn trách móc bà Thành. “Người phụ nữ ấy đã nhiều lần khiến con bị Lãnh Mạc Nguyên bắt, mẹ không thể để nó hủy hoại con.” Bà Thành nói chắc như đinh đóng cột. “Đó là việc của con, không cần mẹ phải lo.” Giọng điệu Thành Kiên Vỹ rất xấu. “Mẹ mặc kệ, ai sẽ lo lắng cho con? Con sắp bị cô ta hại chết rồi, mẹ phải ra tay, tuyệt đối không thể cho cô ta sống yên ổn.” “Mẹ, con nói rồi, chuyện của con mẹ đừng quan tâm nữa!” Thành Kiên Vỹ đứng lên khỏi giường, ngồi lên ghế sofa, giọng điệu vô cùng lạnh lùng. “Con trai à, con ra nông nỗi như ngày hôm nay chính là do Quắc Nhã Lan tạo ra, mẹ phải giết chết cô ta!” Khi bà ta nói đến từ chết, trong ánh mắt tỏa ra sự lạnh lùng, Uyển Nhân khẽ ôm chặt lấy cơ thể mình, ở giữa hai người máu lạnh như vậy, cô càng trở nên vô cùng yếu đuối. “Sao thế? Cô ta sắp chết chưa?” Bà Thành không thèm để ý tới con trai mình mà đưa mắt nhìn Uyển Nhân. “Mẹ, mẹ quá đáng lắm rồi đó, cô ấy đối xử tốt với mẹ như vậy, còn cho chúng ta chỗ trú chân, tại sao mẹ có thể…” Cô không thể nói được nữa, ngoài việc áy náy còn có ý trách móc bà Thành. “Tôi quá đáng ư, cô ta mới quá đáng, hại con của tôi, hại chồng tôi, còn giả vờ là người tốt trước mặt tôi, vì Vũ Nhi, tôi không thể để cô ta sống sót!” “Mẹ… mẹ thật là…” Thành Kiên Vỹ chỉ vào bà Thành, mãi không nói tiếp được. Uyển Nhân cũng đột nhiên rưng rưng nước mắt đứng dậy, cô cảm thấy vô cùng khổ sở. “Hu hu hu, bây giờ Nhã Lan trúng độc rất nặng, đến cả Uy Vỹ Thiên đã đến khám bệnh cũng nói có lẽ sẽ không qua khỏi đêm nay…” “Cái gì, Uy Vỹ Thiên đến rồi? Con đàn bà đáng ghét đó giờ ra sao? Uy Vỹ Thiên không cứu nổi cô ta chứ, nghe nói hắn rất có bản lĩnh, rất nổi tiếng, có thể cứu được người sắp chết, không được, tôi không thể để cô ta cứ như thế…” Bà Thành không nói hết câu đã mở cửa đi ra ngoài. “Mẹ định làm gì!” Uyển Nhân không dám đuổi theo bà Thành, thấy bà Thành đi ra ngoài, chỉ dám nhìn Thành Kiên Vỹ. Thành Kiên Vỹ vẫy tay coi như không có chuyện gì, hắn miễn cưỡng ngồi xuống giường rồi chỉ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Uyển Nhân đến gần. “Hả, không.” Uyển Nhân sợ hãi đứng tại chỗ. “Đến đây!” Hắn lập tức lộ vể hung dữ, Uyển Nhân sợ hãi lùi vài bước cuối cùng lại bị một lực kéo mạnh ngã xuống giường. Thành Kiên Vỹ lập tức xé rách quần áo của cô. “Á, đừng mà…” Uyển Nhân ôm ngực theo bản năng, chiếc áo ngực mỏng manh không thể che giấu được đôi gò bồng đào căng tròn phía dưới, càng tăng thêm cảm giác mê hoặc với Thành Kiên Vỹ. Hắn giơ tay cởi áo ngực của cô ra: “Nói thật cho tôi nghe, có phải cô đã lên giường với em trai của Lãnh Mạn Nguyên rồi phải không?”