<img src="https://em.wattpad.com/566eb2ce98312019c8bd67cd1c843288a5933230/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f466d79563753652d5669465673513d3d2d3538373935313735372e313538373833326164323938353763313537323831303732383937372e6a7067" data-original-width=650 data-original-height=991 data-pagespeed-url-hash=2965001393 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Một tuần nhanh chóng trôi qua. Niên Thụy sau phẫu thuật đã khỏe hơn rất nhiều nên đã được xuất viện, Lạc Y có thể yên tâm đi làm rồi. Lạc Y vẫn cứ suy nghĩ về câu nói của Dật Dấn. Thực sự cô chỉ xem anh như anh trai thôi. Không biết cô từ chối thẳng thừng như thế anh có buồn không nữa. ____Hồi tưởng___ - Lạc Y à...anh...anh thích em. - Dạ?- Lạc Y giật mình rút tay khỏi tay anh.- Anh đừng đùa với em. - Anh không đùa, anh nói thật đấy. - Dấn à! Em xin lỗi...nhưng...em chỉ xem anh như là anh trai của em thôi.- Lạc Y mím môi. Không gian chợt lắng xuống. Dật Dấn cho hai tay vào túi, anh khẽ cong môi cười nhẹ. - Không sao, anh vẫn chờ em mà. Có lẽ anh nói sớm quá nên em chưa suy nghĩ được. Lạc Y im lặng, không thể nói nên lời. Cô không xứng với anh, anh là người con trai tốt, cô không thể để anh bên cạnh một đứa con gái hư hỏng như cô. Anh sẽ hận cô lắm. ___________ Thang máy đang đi đến tầng 3 và dừng lại. Bây giờ mọi người đều ra ngoài hết chỉ còn mình Lạc Y. Cô ấn nút để lên tầng 20. Cửa thang máy đang kép lại bỗng dưng lại mở ra. Lạc Y mở to hai mắt khi thấy Thượng Tổng _ Thượng Phục Ân bước vào. Đứng nép vào một góc, cô cúi gằm mặt, cơ thể bất chợt rét run không khỏi. Hai tay ôm chặt sấp tài liệu vào lòng, hai chân cứ run rẩy như không muốn đứng vững. Tại sao lại gặp anh ta ở đây kia chứ? Số cô đen đủi quá vậy. Thượng Tổng có vẻ không nhìn ra cô là ai, anh ấy không hề biết gì đến cô. Vậy đi, có thế thì tâm trí Lạc Y mới được thư thả vài phần. Khi vừa đến tầng 20, Lạc Y nhanh chóng chạy trốn, bước vội ra ngoài. - Lạc Y! Lạc Y sững người, cô nuốt nước bọt cái ực. Rụt rè quay người lại, cô không dám nhìn anh lấy một lần. - Thượng...Thượng Tổng gọi tôi. - Cô làm rơi giấy tờ.- Phục Ân đưa sắp tài liệu cho cô. - A...cảm ơn Thượng Tổng. Sau khi nhận lại, Lạc Y vội vã chuồn đi mất hút. Về phòng làm việc, cô để tài liệu lên bàn và ngồi phịch xuống. Đưa tay lên ôm hai má nóng ran, cô lẩm bẩm. - Ổn rồi Y, anh ấy không hề nhận ra...không hề... Thở hắt ra một cái, Lạc Y quay lại với công việc của mình. Đến ca chiều, bao nhiêu thứ vẫn cứ vây lấy cô, nhức ong cả đầu. Một lúc sau điện thoại bàn của cô reo lên. &quot;Xin chào, Kiều Lạc Y nhân viên phòng kế toán xin nghe ạ.&quot; &quot;...&quot; &quot;Chị gọi em sớm vậy, em vẫn chưa tính nữa đây.&quot; &quot;...&quot; &quot;Để một chút nữa em gửi cho chị số tiền cần lấy để trả cho công nhân qua mail nha.&quot; &quot;...&quot; &quot;Vâng còn hôm trước em gửi mã qua cho chị đó, chị nhập vào thì mới mở được ấy.&quot; &quot;...&quot; &quot;Chào chị ạ!&quot; Vừa ngắt máy, Lạc Y lại có thêm một cuộc gọi khác. &quot;Xin chào, Kiều Lạc Y nhân viên phòng kế toán nghe ạ.&quot; &quot;Y ơi, Thượng Tổng gọi em đến phòng làm việc kìa, mang cả bảng số liệu đợt rồi nữa.&quot; &quot;Dạ, mà ngay bây giờ luôn à chị?&quot; &quot;Ừ em, chẳng biết có trục trặc gì không, chị lo quá.&quot; &quot;Chắc không có gì đâu chị.&quot; &quot;Vậy thôi em đi đi, chị làm việc tiếp.&quot; &quot;Vâng!&quot; Lạc Y tìm kiếm tài liệu rồi vội vã mới ra ngoài. Đến thang máy, cô ấn tầng cao nhất. Khi cánh cửa thang máy vừa mở thì cũng là lúc một cảm giác rợn tóc gáy bủa vây lấy cô. Ở tầng này chỉ có mỗi phòng Tổng Tài và Phó Tổng nhưng nằm ở hai hướng khác biệt. Rẽ sang phải, Lạc Y đi thẳng đến phòng Tổng Tài. Dừng chân trước cửa, cô đưa tay lên nhẹ nhàng gõ. *Cốc...Cốc...Cốc* Cánh cửa bật mở, vừa thấy Phục Ân, Lạc Y liền cúi đầu chào. - Chào Thượng Tổng! - Uhm, cô vào đi. Đợi Lạc Y vào trong rồi Phục Ân đóng cửa, tiện tay anh ấn khoá lại. Đi đến sofa, anh ngồi xuống ghế và bắt chéo chân. Đưa mắt nhìn Lạc Y đang đứng trước mặt mình, anh điềm đạm nói. - Cô Kiều đến trễ nhỉ! - Xin lỗi ngài vì sự chậm trễ của tôi. Lạc Y siết lấy tài liệu ôm chặt trước ngực. Đôi môi nhỏ xinh mím lại, sắc mặt vô cùng căng thẳng. - Đưa tài liệu cho tôi. Lạc Y ngoan ngoãn đi đến gần Phục Ân và đưa tài liệu cho anh. Vô tình cúc đầu của chiếc áo sơmi bị bung ra. Lạc Y thót cả tim, hai má cô ửng đỏ. - Xin lỗi Thượng Tổng! Cô quay lưng về phía anh và cài lại cúc áo. Do cứ hấp tấp nên loay hoay một lúc cô vẫn không cài lại được. Lạc Y nhíu mày. Sao lại dở chứng ngay lúc này cơ chứ. Phục Ân đi đến sau cô. Nắm lấy tay Lạc Y, cúi thấp người xuống thì thầm qua tai. - Cần tôi cài giúp không? - Thượng...Thượng Tổng...tôi...tôi tự cài được. - Cô ngại gì? Chẳng phải lần đầu của cô thuộc về tôi rồi sao? Tay ôm lấy eo Lạc Y, anh kéo cô sát vào người. Lạc Y cảm nhận được hơi ấm từ anh, cô bủn rủn cả người. - Anh...anh nhận ra tôi? - Sao lại không? - Ơ... Lạc Y như bất động, cô chẳng còn sức lực chống lại anh. Phục Ân kéo Lạc Y đến sofa, để cô ngồi trên đùi mình, anh ôm nữ nhân nhỏ bé chặt vào lòng. Áp mặt vào tóc cô, anh hít nhẹ hương thơm dịu êm thoang thoảng. - Thượng Tổng à...anh...anh làm ơn...buông tôi ra. - Cô làm tôi thích thú rồi đấy Lạc Y. Phục Ân áp môi hôn Lạc Y, đôi tay hư hỏng của anh cũng nhanh chóng lần vào trong áo. Nhanh như cắt, anh cởi bỏ áo sơmi và cả áo con của cô. Lạc Y chống cự, cô cố đẩy anh ra. Nhưng cô càng phản kháng thì Phục Ân càng gắt gao muốn chiếm lấy cô. Bí đường quá, Lạc Y chỉ còn cách cắn vào môi anh. Thoáng bất ngờ, Phục Ân liền rời khỏi môi cô. Lạc Y lúc này đang khóc, khóc rất nhiều đến nỗi nấc nghẹn. Cô vỡ òa ra như một đứa con nít choàng tay ôm chặt lấy cổ anh. - Thượng Tổng, tôi xin anh...tôi xin anh mà... - Lạc Y, cô sao thế?- Anh nhíu mày ôm lấy eo cô. - Tôi van xin anh...tôi không muốn...hức...không muốn một chút nào cả. - Được rồi, được rồi. Tôi không tiếp tục nữa.- Anh vỗ vỗ lưng cô. - Anh đừng xem tôi như gái đ.iếm được không?...Tôi chẳng phải bán thân để anh làm vậy. Tôi không biết ở tôi có điểm nào làm anh hứng thú đến thế. Tôi cũng không phải loại con gái hư hỏng mà anh muốn tìm thì tìm, muốn vứt thì vứt. Lạc Y đứng dậy, cô nhặt áo lên vừa định mặc vào thì một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô, thật chặt. - Em cứ yên tâm! Tôi đã lấy của em một thì tôi sẽ trả lại mười. Cũng như tôi cởi được chiếc áo này thì tôi sẽ mặc lại cho em những bộ váy khác, lung linh hơn, lộng lẫy hơn. Lạc Y cười nhạt, đưa tay lên lau nước mắt, cô gỡ tay anh ra. - Cảm ơn Thượng Tổng, nhưng đó là sự trao đổi, mua bán giữa tôi với anh. Chúng ta bây giờ chẳng dính líu gì nữa đâu. Mong anh hãy tìm một cô gái phù hợp hơn tôi. Lạc Y mặc lại áo. Sau khi chỉnh chu lại đàng hoàng thì cô quay đi. Bỗng một câu nói phía sau vang lên khiến cô dừng bước. - Kiều Lạc Y! Tôi muốn cưới em. Lạc Y đổ mồ hôi tay, cô ngạc nhiên tột độ đến nỗi không nói thành lời. Phục Ân kéo tay Lạc Y, anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi hôn nhẹ lên trán. - Anh muốn cưới em! Thật đấy...