Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
Chương 2 : Ánh mắt tàn nhẫn
Nếu vậy, mục đích đêm nay của hắn chỉ có một, cô gái kia sẽ phải thuộc về hắn.
Sự chú ý lại lập tức đặt trên người Hắc Ngân Thánh. Mọi người ở đây ai cũng biết, Lôi Ân chính là đối thủ đáng gờm nhất của Hắc Ngân Thánh, và ngược lại. Cơ hồ, ai cũng đều cho rằng cuộc đấu này của hai người họ xảy ra chính vì người đẹp kia. Xưa nay, anh hùng vốn khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng mà, Hắc Ngân Thánh cũng chậm chạp từ chỗ ngồi đứng dậy. Mặt nạ màu bạc kia dưới ánh đèn càng phát ra những tia sáng bạc quỷ dị, khiến khí chất toát ra từ người hắn giống như yêu tà toát ra từ hồ ly tinh.
“ Một…” Đúng lúc hắn dùng sức mở miệng hét giá, một tên thủ hạ mang bộ mặt hoảng loạn tiến tới nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó. Chỉ thấy ngay sau đó, hắn xoay phắt người, gương mặt tức giận mắng một câu, tiếp đó vội vàng rời khỏi phòng bán đấu giá.
Tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên. Nguyên nhân gì có thể khiến cho Ngân Đế của Địa Ngục Môn bỏ cuộc đấu với đối thủ đáng gờm nhất của mình mà quay người bỏ đi?
Đây đúng là chuyện lạ hiếm thấy, ngàn năm mới có một.
Cuối cùng người thắng cuộc là ai không cần nói cũng biết, lúc đại hội bán dấu giá kết thúc, Lôi Ân cũng đã sớm rời đi từ trước đó.
Đi xuống du thuyền, thân ảnh cao lớn của hắn dung nhập vào với gió biển mằn mặn. Chung quanh hắn còn có bốn người đi theo như hình với bóng.
“ Điện hạ…” Bảo tiêu phía trước đột nhiên dừng bước, Lôi Ân cũng dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Đứng trước mặt chính là người đẹp hắn vừa giành được ở trên sàn bán đấu giá. Một thân thể chưa từng được khai phá, trắng nõn như dòng sữa từ đầu đến chân, mái tóc vàng che đi hai điểm anh đào ở trên ngực của cô ta, nhưng nó vẫn cứ phập phồng bất định.
“ Điện hạ, đêm nay em là của ngài….” Cô gái xinh đẹp đưa hai tay lên trước ngực, cúi thấp đầu xuống, dùng một tư thế không biết xấu hổ mà quỳ gối dưới chân người đàn ông trước mặt. Khi tay của cô ta sắp đụng đến quần của Lôi Ân thì cả thân thể đã bị người đá văng ra xa.
“ Cái mà ta muốn chỉ là khối ngọc trên tay của cô thôi!” Giọng nói của Lôi Ân trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiêu căng nhưng cô lập, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô gái.
Âm thanh của hắn trầm thấp hữu lực, khàn khàn có sức hút giống như nam châm, bóng hình xa hoa của hắn chiếu lên trong mắt của cô gái kia, khiến cô ta càng thêm ý loạn tình mê: “ Điện hạ, hội đấu giá này có quy định, sau khi em trở thành người của ngài thì khối ngọc này mới hoàn toàn thuộc về ngài!”
Một triệu, cho dù là ngọc thượng hạng cũng không đáng giá nhiều như vậy, mà thứ đáng giá ở đây chính là người đẹp sống động đi kèm với nó.
Tiếng nói của người đẹp dịu dàng nũng nịu, đôi mắt câu nhân nhìn chằm chằm vào nửa người hữu lực mạnh mẽ của Lôi Ân. Cô ta chắc chắn là người đã trải qua huấn luyện, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể gợi lên dục vọng của đàn ông.
Nhưng người đàn ông trước mắt không phải người bình thường.
Chỉ nghe thấy sau đó có tiếng cười của mị của nam giới truyền đến, tiếp đó, cô gái nhìn thấy con ngươi màu hổ phách thị huyết vô cùng.
“ Cô gái, cô nên cảm thấy may mắn vì khối ngọc này nằm ở trên cổ tay cô chứ không phải trên đầu của cô.”
Nói xong, còn chưa đợi Lôi Ân ra lệnh, cánh tay của cô gái đang phủ phục trên mặt đất kia bị giơ cao lên. Một con dao được rút ra, nhát dao chém xuống, tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng cô gái thống khổ thảm thiết kêu lên một tiếng: “ Á!”
Khối ngọc còn dính máu của cô gái kia được bảo tiêu nhặt lên rồi lau khô sạch sẽ đưa đến trước mặt Lôi Ân.
Trên du thuyền ở phía sau, mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái bị cắt mất bàn tay kia, ánh mắt đều trở nên kinh hãi và bàng hoàng.
Nguyên lai, những lời đồn liên quan đến Lôi Ân cũng không hẳn chỉ là lời đồn.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
366 chương
61 chương
22 chương
28 chương