Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
Chương 160 : Không thể tha thứ
Vốn dĩ trên lưng hắn là hình mãng xã hung dữ nhưng lúc này thay thế là một đóa hoa tử đinh hương màu tím, còn có ba chữ cái tiếng anh, rõ ràng như vậy, khắc sâu như vậy in vào trong đầu Tình Không. s-k-y!
Đó là tên của cô!
“A……” Cô như bị dọa, hai tay bịt chặt miệng, trước mắt lại hiện ra mộ màn trong quá khứ, cô đau lòng không thôi.
“Tình Không, thấy được sao? Trước kia làm em đau đớn, anh cũng tự phạt chịu, thậm chí còn nhiều hơn ……”
Lôi Ân cầm lấy tay cô, đặt vị trí trước ngực hắn, nghe tiếng nhịp tim của hắn dồn dập, cô cơ hồ bị hãm trong tình cảm của hắn.
“Không, không…… Đừng nói với tôi những điều này……” Tình Không liều mạng lắc đầu, không thích nghe, không muốn nhìn, cũng đừng có tin.
Cô không cần hắn thương hại, cũng không cần hắn áy náy, hắn là Lôi Ân, một tên đàn ông tàn nhẫn vô cùng, cô làm sao có thể thể nhận được tình cảm của hắn.
“Tình Không, tha thứ cho anh, ở lại bên cạnh anh, được không?” Lôi Ân không cho cô cơ hội trốn thoát, giữ lấy cằm cô, làm cho đôi mắt tránh né của cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn là điên rồi nên trước kia mới làm tổn thương cô bao nhiêu lần, hắn muốn níu kéo, muốn bồi thường, muốn một lần nữa đạt được tình cảm của cô, còn có thể có cơ hội không?
“Là vì mẹ sao? Anh không cần như vậy, tôi tha thứ hay không tha thứ cho anh có quan trọng gì sao?”
Hắn là kẻ duy ngã độc tôn, mạnh mẽ vang dội, hắn cho tới bây giờ cũng không để ý cảm thụ của cô, vì biết cô cũng là con của Mộ Linh, cho nên mới muốn bồi thường thương tổn cho cô sao?
“Lôi Ân, anh buông ra! Anh sớm đã để tôi đi rồi, anh cưới Sơ Tình, từ nay về sau chúng ta không thể ở chung một chỗ!” Tình Không bi phẫn nói xong, nhân sinh của cô đã bị Lôi Ân cùng Hắc Ngân Thánh hủy hoại, nhưng cô vẫn kiên cường sống, cô vì Sơ Tình làm chuyện cuối cùng, cô không hề nợ chị ấy, cuộc đời còn lại, không ai bảo hộ cô, cô sẽ tự trân trọng chính mình.
Trên đời này, còn có một Việt Trạch, chăm sóc cô, yêu thương cô như tính mạng!
“Không phải vì người nào, chỉ bởi vì em là Mộ Tình Không!”
“Sẽ không có hôn lễ, Tình Không! Anh chỉ cần em, nghe được không? Anh chỉ cần một mình em!” Lôi Ân bị ánh mắt chứa căm hận của cô dọa đến.
Hắn thật sự hối hận cực kỳ, khi bọn họ ở bên nhau xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy, hắn vì sao không tin tưởng cô một lần!
“Tình Không, ở lại bên người anh, để anh ….. từ từ yêu thương em!”
Hắn nói ra hai chữ kia, làm cho Tình Không cảm thấy buồn cười cực kỳ.
“Yêu? Anh cũng biết yêu sao?” Bàn tay Tình Không đột nhiên rơi xuống trên mặt hắn, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường, “Lôi Ân, anh không có tư cách nói với tôi ba chữ đó!”
Nếu nói, yêu của Hắc Ngân Thánh kia là dị dạng, là biến thái, áp lực, làm cho cô không thể nhận, nhưng ít nhất, hắn thật sự yêu cô, cho nên nhìn đến cô bị thương, hắn liền đau, nhìn đến cô thuộc về người khác, hắn sẽ ghen tị, nhìn đến cô khóc, hắn cũng sẽ chân tay luống cuống, nhìn đến cô dùng chính mạng mình để uy hiếp hắn, hắn sẽ liều lĩnh thỏa hiệp.
“Đừng lấy danh nghĩa tình yêu để yêu cầu tôi tha thứ cho những gì anh đã gây ra, Lôi Ân, trên đời này ai đều có thể nói yêu tôi, nhưng anh thì không tư cách!”
Ngày đó cô truyền máu cho Sơ Tình thật vất vả mới giữ được mạng, hắn lại ngay cả cơ hội cuối cùng đó cũng chiếm giữ buông cô không tha, cô uyển chuyển hầu hạ ở dưới thân hắn, buông thả người đến hỏi hắn, nếu cô nói yêu hắn, hắn còn có thể để cho cô đi hay không?
Tình Không đối với hắn, hận đã chuyển thành thất vọng nồng đậm, tuyệt vọng, khắc cốt ghi tâm, thương tổn này muốn cô như thế nào tha thứ cho hắn?
“Anh đi cho tôi, tôi không muốn gặp anh! Cút!” Tình Không giống như con thú bị thương, đánh hắn, lại cắn hắn, nhưng kết quả chịu khổ vẫn là chính cô.
Hắn vì Sơ Tình làm nhiều như vậy, cô không cần hắn bởi vì sau khi biết rõ thân phận của cô liền đối xử tốt với cô, không cần!
Một khắc khi cô rời khỏi hắn kia, cô liền quyết định phân định rõ ràng với hắn!
Hai mắt Lôi Ân đỏ bừng, hắn nhìn Tình Không giống như con thú không ngừng cắn hắn, là hắn làm cho cô sợ hãi, cho nên ngay cả một cơ hội tha thứ cũng không cho hắn, hắn không trách cô!
“Tình Không, anh đi……Em đừng tổn thương chính mình, chờ thân thể em khỏe lên, chúng ta sẽ xóa hình xăm đó đi, được không?”Hắn dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng trước nay chưa từng có nói chuyện, Tình Không đột nhiên im lặng, dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn.
“Đừng nhìn như vậy, Tình Không, thực xin lỗi!” Tay hắn bịt mắt cô, hắn chịu không nổi tra tấn tinh thần như thế, hắn hiện tại có bao nhiêu đau lòng nên có thể cảm nhận được cô lúc trước khi ở bên người hắn cô có bao nhiêu tuyệt vọng.
Thật sự hận hắn quá nhiều! Cho nên cô mới bài xích tất cả những gì hắn mang đến!
Tình Không nhìn hắn biến mất, hình xăm kia còn mới, máu còn chưa k, hắn cũng sẽ cảm thấy đau không?
“Tôi không yêu anh, không yêu ….” Móng tay Tình Không bấu vào lòng bàn tay non mịn, cô liều mạng chịu đựng, nhưng không ngăn được nước mắt rơi xuống.
Cô đã chết một lần, không bao giờ để hắn mê hoặc nữa!
*********
Tả Sâm lặng yên không một tiếng động tiến vào, ông thở dài một tiếng sau đó ở bên cạnh cô ngồi xuống, đem cô ôm vào trong lòng.
“Cha biết con hiện tại nhất định rất hận nó, nhưng thằng bé thực sự hối hận, Tình Không, không thể tha thứ cho nó một lần sao? Thế giới của Lôi Ân quá lớn, nó cho tới bây giờ không phạm sai lầm, con có biết nó nói ra những lời kia có biết bao nhiêu khó khăn không? Cha nuôi không phải muốn nói thay nó, cha chỉ hy vọng bọn con có thể nhìn rõ tình cảm của nhau, yêu nhau, hai người cùng một chỗ mới có thể hạnh phúc, hiểu chưa?”
Tả Sâm không muốn hai đứa trẻ lặp lai bi kịch năm đó. Năm đó ông giống như Lôi Ân bây giờ, muốn nghe một từ“yêu” từ miệng ông, còn khó hơn lên trời, cho dù sau lại miễn cưỡng với Cốc Vân cùng một chỗ, nhưng ông cả đời này cũng không hết thương nhớ Mộ Linh.
Nếu lúc đó ông buông tay, có lẽ bọn họ cũng sẽ không hạnh phúc, ít nhất so với ở bên Hắc Ưng thì hạnh phúc hơn nhiều.
Cái ôm làm cho Tình Không cảm nhận ấm áp của tình phụ tử, Tình Không trầm mặc, tham luyến hương vị ấm áp này.
“Con vì Sơ Tình làm nhiều như vậy, cho tới bây giờ cũng không nói cho chúng ta biết, cô bé ngốc nghếch này, cho dù không tha thứ nó cũng không sao, về sau con hãy ở bên người cha, con chính là con gái của ta, nó sẽ không dám bắt nạt con!”
Tả Sâm thỏa mãn ôm lấy cô, sau hai mươi năm mất đi Mộ Linh, ông cư nhiên lại tìm được con gái giống Mộ Linh như vậy, trên người Tình Không nơi nơi đều mang theo bóng dáng Mộ Linh, cũng làm cho ông càng cảm thấy nợ cô.
“Cha nuôi, đồng ý với con một chuyện được không?” Tình Không đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía ông.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
61 chương
328 chương
50 chương
20 chương
62 chương