Tổng tài phúc hắc sủng thê dạ thiếu ! xin tự trọng
Chương 39 : Thế thì coi thường anh tôi quá1
Tổng Liên Thành cạn lời.
“Ôi, nói nghe nè Tống Liên Thành, logic của cậu kiểu gì vậy, chẳng lẽ cứ đứa bé nào hơi giống anh tôi thì đều là con riêng của anh tôi à? Nếu mà có nhiều con như thế thì bố mẹ tôi đã không phải sốt ruột với chuyện chung thân đại sự của anh tôi rồi.”
Tống Liên Thành sầm mặt xuống, “Tôi chỉ nghi ngờ có khả năng đó thôi...”
“Không đời nào!” Tiêu Diễn xua tay, “Không đợi nào anh tôi có đứa con khác nữa.”
“Tại sao?”
“Cậu nói xem tại sao? Bọn mình chơi với nhau từ bé, cậu còn không hiểu anh tôi là người như thế nào? Mười lăm năm trước... năm anh tôi mười lăm tuổi, nhà tôi xảy ra chuyện gì không phải cậu không biết, từ đó trở đi anh tôi hoàn toàn không có thiện cảm với phụ nữ nữa, để anh ấy yêu đương như người bình thường, bố mẹ tôi đã phải tốn biết bao công sức, mà kết quả thì sao, chả tác dụng quái gì! Đến trò chuyện với nữ giới anh ấy còn không chịu, nói gì đến giao lưu bằng cơ thể... làm cho bố mẹ tôi bây giờ còn tưởng anh ấy là gay,Tống Liên Thành lặng thinh.
Tiêu Diễn thở dài, nói tiếp, “Tôi cũng đến là lao tâm khổ tứ với anh tôi, anh ấy không thích con gái thì tôi dâng con trai, nào ngờ... lần ấy ông đây bị đánh cho ba ngày không xuống được giường.”
Tống Liên Thành cũng biết chuyện này, nghe anh ta nhắc lại không nhịn được cười.
“Cậu còn dám cười à! Không phải lũ khốn tụi bay gợi ý cho ông thì ai! Kết cục là ông ăn đòn, tụi bay chẳng hề hấn gì!” TiêuDiễn tức trợn mắt, “May mà ông đây không bỏ cuộc, nhưng mà anh tôi tinh lắm, bao nhiêu lần tôi định đánh thuốc mà không thành công, cho đến tận hôm đám cưới Quân Lâm, cậu ta kết vợ thì anh tôi không thể không uống đúng không? Hê hê, hôm đấy ông đây đã mang sẵn thuốc theo, quả nhiên anh ấy trúng chiêu! Anh tôi sống trên đời ba mươi năm, đó là lần đầu tiên ăn mặn của anh ấy, bé Tâm Can có từ lần đó, nói ra thì anh tôi còn phải cảm ơn tôi đấy, nếu không có tôi, anh ấy đi đâu tìm được đứa con gái rượu đáng yêu như thế?”
“Cậu dám chắc đại ca chỉ có lần đó thôi?"“Chắc chắn!”
Tống Liên Thành không tin, anh ta đẩy mắt kính, “Đời nào đại ca lên giường với người ta cũng phải báo cáo với cậu.”
“Ôi! Cậu không biết đấy thôi! Kể từ sau lần tôi đánh thuốc đó, anh ấy lại càng ghét đụng chạm thân thể với người khác hơn, bất kể là đồng giới hay khác giới! Mấy năm nay, ngoài Tâm Can ra cậu có thấy anh ấy đụng chạm đến ai bao giờ không? Chú đừng nói gì là giao lưu này nọ với nữ giới!”
Do đó, cậu nhóc kia không thể nào là con riêng của ông anh lớn được.
Tống Liên Thành tặc lưỡi, “Tiếc quá.”
Một lúc sau, anh ta lại hỏi, “Mấy năm nay vẫn chưa tìm ra mẹ của Tâm Can à?”
“Biết đi đâu mà tìm?” Tiêu Diễn nhún vai, “Tôi đánh thuốc anh ấy, tìm cho một cô kỹ thuật đỉnh của đỉnh, ai dè, ngày hôm sau liên lạc với cô kia, cô ta nói không tìm thấy anh tôi đâu cả! Cậu nói xem sao cô ta ngốc thế, đã nói rõ số phòng rồi, đưa cho cả chìa khóa phòng rồi, mà vẫn không tìm được! Tôi sợ anh tôi bị dục vọng thiêu đốt chết tươi, vội vàng chạy đến phòng anh ấy xem! Kết quả thế nào cậu biết rồi đấy.”
Tống Liên Thành gật đầu.
Bốn năm trước, lúc mấy anh em họ xông đến phòng đại ca thì phát hiện đại ca ngủ mê man, trên tấm ga trải giường chỉ còn lại một vệt máu tươi hồng.
Lễ cưới của Lãnh Quân Lâm tổ chức ở biệt thự trong núi.
Nơi đó là khu biệt thự do tập đoàn Tiêu Thị đầu tư, mới xây xong, còn chưa bắt đầu rao bán, cũng không lắp đặt camera giám sát, nên không tìm được chứng cứ gì.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
186 chương
69 chương
17 chương