Hứa Dịch lái xe đến thẳng phim trường, người trong phim trường đông đúc tấp nập, ô tô không thể đi vào được bên trong, Hứa Dịch đỗ xe lại trước của một tiệm café cạnh phim trường. “Đến rồi!” Hứa Dịch đưa cho Lâm Quán Quán một chiếc thẻ công tác, “Đeo tấm thẻ này lên, nhân viên nhìn thấy sẽ không cản em, số hiệu trên đó là số thứ tự của em trong buổi casting. Bộ “Uyển Phi Truyện” này được đầu tư kinh phí lớn, các bên đầu tư đều rất coi trọng, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là truyền thông Hoa Hạ trực thuộc tập đoàn Tiêu Thị, và cả truyền thông Tinh Quang là công ty quản lí của Lâm Vi, chủ tịch của cả hai công ty đều có mặt tại hiện trường trong buổi tuyển chọn hôm nay, đây là một cơ hội, em hãy cố gắng nắm lấy. Ngoài ra, quyền chọn lựa cho mọi vai diễn của bộ phim này đều nằm trong tay đạo diễn Lý Mưu, vậy nên, quan trọng nhất vẫn là làm cho đạo diễn Lý Mưu hài lòng, em hiểu chưa?” Dĩ nhiên là cô hiểu! Cô là một nghệ sĩ không có công ty quản lý, đồng nghĩa rằng cô không có chỗ dựa, không có tài nguyên! Tất cả mọi tài nguyên đều dựa vào người quản lý tiếp nhận, và hôm nay là một cơ hội tốt, boss của hai ông lớn trong ngành giải trí là truyền thông Hoa Hạ và truyền thông Tinh Quang đến có mặt tại đây, nếu như có thể hiện tốt, lọt vào mắt xanh của hai boss, ký hợp đồng với công ty quản lý một cách thuận lợi thì còn tốt hơn nữa. “Anh không đi với em à?” Hứa Dịch ngập ngừng, anh ta hơi cúi mặt xuống, hàng mi dài che đi cảm xúc trong đáy mắt, bóng xe bao phủ lên cả người anh ta, nhìn vào có cảm giác sầu muộn. “Hứa Dịch?” “Ừ!” Hứa Dịch sực tỉnh ra, anh ta nhướn mày, khôi phục lại dáng vẻ của chàng trai ấm áp rạng ngời mọi ngày, cười nói, “Anh không đi đâu, anh với Duệ Duệ ở đây đợi tin tốt lành của em."“Được!” Lâm Quán Quán tiến vào phim trường, đi thẳng đến khu vực diễn ra vòng tuyển chọn cho “Uyển Phi Truyện”, có thẻ công tác, quả nhiên các nhân viên không ai cản cô. “Đến casting hả?” Một nhân viên ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Quán Quán, anh ta sững sờ, vẫy tay gọi Lâm Quán Quán, giọng điệu cũng mềm mại hẳn ra, “Qua đây!” “Vâng, cảm phiền anh.” Lâm Quán Quán đi theo nhân viên trường quay, đến một nơi từa tựa như hậu đài, lúc cô đến, các cô gái trẻ đã đúng chất cúng khu vực hậu đài, ai nấy thân hình nuột nà, dung mạo xin xắn, đang xếp thành hàng, hồi hộp đợi nhân viên trường quay gọi đến số. Lúc Lâm Quán Quán bước vào, lập tức đón nhận ánh nhìn không mấy thiện cảm của những cô gái kia. Nhân viên trường quay khẽ giọng giải thích với cô, “Các vai nữ lớn nhỏ trong bộ phim “Uyễn Phi Truyện” này đều đã chọn lựa xong, chỉ có vai Thần Phi là đang chờ được chọn, toàn bộ các cô gái đến đây hôm nay đều casting cho vai diễn Thần Phi này.” Bao nhiêu người tranh giành nhau một vai diễn, mọi người đều mang mối quan hệ cạnh tranh, dĩ nhiên trông thấy cô sẽ khôngniềm nở. Lâm Quán Quán ngước lên mỉm cười cảm ơn, “Cảm ơn đã nhắc nhở!” Nhân viên trường quay là một cậu chàng chừng hai mươi tuổi, thấy Lâm Quán Quán cười với mình, một cậu ta chợt đỏ bừng, cậu ta gãi đầu, lắp bắp nói không nên câu, “Ấy... không cần cảm ơn! Tôi, tôi thấy cô khả quan đấy, cố lên nhé... Tôi, tôi còn phải làm việc, đi trước đây!” Lâm Quán Quán mím môi khẽ cười. Cô miết tấm thẻ số trong tay. Trên thẻ viết số 30. Vị trí gần áp chót. Người trong ngành ai cũng biết, những buổi casting đông người thế này, thứ tự càng về cuối cùng có lợi thế, vì đến lúc gu thẩm mỹ của người ta mệt mỏi, diễn thử cùng một cảnh phim, trừ phi tạo được hiệu quả đáng kinh ngạc, nếu không rất dễ bị lãng quên. Quả là không việc gì Húa Dịch không làm được, không những đem đến cho cô cơ hội casting, còn sắp xếp cho cô vị trí gần cuối. “Buổi casting bắt đầu!” Sau khi tuyên bố buổi tuyển chọn bắt đầu, các cô gái càng căng thẳng hơn, Lâm Quán Quán thì trái lại rất thoải mái, tựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, ung dung chờ đợi. Rất nhanh, đám đông theo thứ tự từng người một đi casting. Số 30! Đợi suốt nửa ngày! “Số 30! Đến lượt cô!” Lâm Quán Quán bỗng mở mắt, “Đến đây!” Còn lúc này. Trong một văn phòng ở phim trường, một chiếc camera giám sát lớn đặt giữa phòng, nội dung hiển thị trên thiết bị ghi hình là hiện trường nơi casting cho “Uyển Phi Truyện”. Trong máy ghi hình, Lâm Quán Quán mở cánh của hậu đài thong thả bước vào. Trong văn phòng, một đứa bé đầu xù mì đang thiu thiu buồn ngủ, nhìn thấy Lâm Quán Quán thì tỉnh táo hẳn, cô bé lập tức ngồi thẳng lưng, kéo tay Tiêu Lăng Dạ hồi hộp bảo: “A... tới rồi tới rồi! Cuối cùng đã tới lượt cô xinh đẹp!”