" Bác sĩ Tiêu, khoa cấp cứu vừa tiếp nhận một bệnh nhân bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, cần phẫu thuật gấp!" Y tá chạy vội tới phòng trực của Tiêu Tiểu Diệp, hốt hoảng Tiêu Tiểu Diệp gật đầu rồi đi tới khoa cấp cứu. " Bệnh nhân đã được chuyển tới." Y tá nói. Tiêu Tiểu Diệp ngước mắt lên nhìn, cây bút trong tay vô thức rơi xuống. Tôn Niệm Hàn một người toàn máu được đưa vào. " Chấn thương nghiêm trọng ở vùng đầu, ở vùng bụng có dấu hiệu xuất huyết." Hộ sĩ báo cáo tình hình với cô. Tiêu Tiểu Diệp trấn tĩnh lại, " Chuyển vào phòng phẫu thuật." " Vâng." Hộ sĩ gật đầu. " Bác sĩ, chiếc đồng hồ này bệnh nhân nắm rất chặt." Tiêu Tiểu Diệp đi tới, ánh mắt thất thần. Đồng hồ, là chiếc mà năm năm trước đã bị cô vứt lại tại tượng " Ba lời nói dối", bây giờ nó đang nằm trong lòng bàn tay anh. " Tiểu....Diệp...." Tôn Niệm Hàn mấp máy nói. Tiêu Tiểu Diệp đưa tay xuống tay anh, từ từ lấy chiếc đồng hồ ra. " Chuyển ngay." Cô hét lớn với hộ sĩ. " Vâng." Phòng phẫu thuật.... " Chấn thương sọ não mạnh ở vùng bên trái, phổi dập, mất máu quá nhiều." Tình trạng của Tôn Niệm Hàn bây giờ rất không khả quan. Chấn thương quá nặng. " Ngân hàng máu đã cung cấp nhóm máu ta cần." " Bác sĩ Tiêu, phần đầu đã được xử lí gọn." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu. Ca phẫu thuật này tỉ lệ thành công bằng với tỉ lệ thất bại. Cho nên rất cần phải bình tĩnh. Nội thương và ngoại thương đều ảnh hưởng tới các cơ quan. " Huyết áp..." " Nhịp tim..." Mười ba tiếng trong phòng phẫu thuật, mười ba tiếng giành giật sinh mạng từ trong tay tử thần, cuối cùng thì Tôn Niệm Hàn đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Tiêu Tiểu Diệp đi thẳng về phòng tắm, nước ấm xoả trên từng tấc da tấc thịt của cô, đôi tay cô bây giờ vẫn còn hơi run. Chiếc đồng hồ dính máu đặt gọn ghẽ trên bàn làm việc. Mặt đã bị vỡ nát, kim đồng hồ đã dừng lại. Tiểu Diệp ánh mắt không dời khỏi nó. Tại sao chiếc đồng hồ này lại ở trong tay của Tôn Niệm Hàn, hơn nữa còn được nắm rất chặt nữa. Reng.... Chuông điện thoại reo lên, Tiêu Tiểu Diệp cầm lên, nhìn tên người gọi thì ánh mắt dịu lại. " Diệp, anh nhớ em." Giọng nói trầm ấm của Bạch Niên Vũ rót vào trong tim cô. " Anh gọi em hơn 120 cuộc gọi nhưng em không nghe máy. Em là định bức tử anh sao?" Bạch Niên Vũ vẫn tiếp tục nói. Tiêu Tiểu Diệp mở lịch sử cuộc gọi, rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của anh. " Tối qua có bệnh nhân cấp cứu, em phải phẫu thuật." Cô nói. " Anh biết, là Tôn Niệm Hàn." Thanh âm đè nén qua điện thoại. Tiêu Tiểu Diệp hơi sững người, anh thế mà lại biết. " Em cũng mệt rồi, nghỉ đi nhé!" Bạch Niên Vũ cười, " Dù sao thì anh vẫn yêu em." Cô nghe thấy câu cuối thì trái tim ấm hẳn. " Chờ anh." Bạch Niên Vũ nhẹ nói rồi tắt máy. Nhưng mà vị này hiện tại đã đứng trên tầng thượng của bệnh viện rồi. **** London, Anh... Bạch Niên Vũ nắm chặt điện thoại, sắc mặt âm trầm suy tư. " Tôn thiếu khi đi vào vẫn còn nắm chặt chiếc đồng hồ ấy." Thần Dực toát mồ hôi lạnh. Cả ngày, lão đại cứ cầm lấy điện thoại, gọi không biết bao nhiêu cuộc. Sắc mắt lúc đấy rất kinh khủng, sai anh trong năm phút phải báo cáo về phu nhân. Nghe báo cáo xong thì mặt đen như mực. " Việc chế thuốc giải tới nào rồi?" Bạch Niên Vũ hỏi. " Đã xong rồi ạ." Thần Dực nói. " Về Trung Quốc." Ngắn gọn, dễ hiểu. *** " Mẹ Tiểu Diệp, ba nuôi đâu ạ?" Tiểu Màn Thầu ngồi bên cạnh cô, luôn miệng hỏi. " Ba đi công tác." Tiêu Tiểu Diệp vừa viết bệnh án vừa trả lời. " Mẹ không biết đâu, con bây giờ rất nổi tiếng đấy." Tiểu Màn Thầu cầm một tập giấy  màu hồng ra. " Các chị ở lớp đại học  cứ suốt ngày tìm con nhờ con đưa cái này cho ba nuôi." Bút trên tay Tiêu Tiểu Diệp dừng lại. Cô cầm lấy đống thư tình kia, ánh mắt nảy lửa. Xạch, tất cả đều nằm gọn trong thùng rác. " Ới!" Tiểu Màn Thầu ngạc nhiên. " Mẹ là vợ ba nuôi đương nhiên có quyền quản lí đúng không?" Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười. " Dạ, mẹ Tiểu Thần hôm trước còn kinh hơn nữa cơ. Mẹ thấy có cái cô xấu xí cứ khóc lóc kể lể với ba, mẹ cho thẳng một cốc nước vào mặt. Đêm ấy ba phải ngủ ngoài ghế." Tiểu Màn Thầu kể. Tiêu Tiểu Diệp cười, gia đình nhỏ kia cũng chẳng yên tĩnh là bao. " Ba nuôi..." Tiểu Màn Thầu đột nhiên reo lên rồi leo xuống ghế rồi chạy thẳng về phía cửa. Tiêu Tiểu Diệp xác định mình không nghe lầm, quay người lại. Bạch Niên Vũ mặc thân tây trang màu đen lịch lãm đứng ở cửa ôm Tiểu Màn Thầu. Tưởng rằng ngày mai anh mới về mà. " Nhớ anh không?" Bạch Niên Vũ cười rạng rỡ. Tiêu Tiểu Diệp nhìn thấy anh thì trong tâm rung động. Bạch Niên Vũ về rồi... *** " Cậu xem chúng ta mới đó mà đã 34 cả rồi. Mười tám năm quen nhau, cùng chung hoạn nạn, không ngờ nhanh thật." Thẩm Hạ Thiên cầm li rượu hướng về phía Bạch Niên Vũ, giọng đã hơi khàn. Bạch Niên Vũ tiếp rượu, " Trong số bốn người tôi, cậu, Lâm Thiên Dương và Chấn Tưởng Dạ thì cậu là người số tốt nhất. Trong khi chúng tôi bây giờ chẳng hề có một đứa con thì cậu đã có một tiểu phiền phúc năm tuổi." Thẩm Hạ Thiên cười, " Muốn có được thì phải cật lực cố gắng." Bạch Niên Vũ cười lớn. " Tôi và Tiểu Thần, dùng mười lăm để hận nhau. Bây giờ dùng cả đời để bù đắp. Còn cậu và Tiểu Diệp?" Thẩm Hạ Thiên lại rót thêm một li. " Tôi dùng mười năm để chờ cô ấy quay đầu lại, dùng cả cuộc đời để nâng niu cô ấy. Còn cô ấy dùng mười năm để cho tôi một bóng lưng và cả đời chưa chắc đã bên tôi mãi." Bạch Niên Vũ giọng trầm xuống. " Vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tôn Niệm Hàn ư?" Thẩm Hạ Thiên hỏi. " Năm ấy, Niệm Hàn vì gia tộc mà từ bỏ tình yêu. Giả dụ như không hề có chuyện ấy thì tôi và Tiểu Diệp bây giờ vẫn chỉ là hai kẻ xa lạ, không chừng đã huỷ hôn ước trở thành em dâu, anh họ rồi." Bạch Niên Vũ nói. " Chậc chậc, Tiêu Tiểu Diệp là một người nghiêm túc. Chuyện của năm ấy, Tôn Niệm Hàn tổn thương cô ấy chính là sự thật, cho dù có là tốt cho cô ấy thì vẫn là tổn thương." Thẩm Hạ Thiên nói, " Giống như tôi năm ấy đối xử với Tiểu Thần vậy. Tôi dùng cách ác độc để bảo vệ cô ấy nhưng suy cho cùng vẫn là tổn thương cô ấy." "...." " Cậu nói xem, mặt thì đẹp trai, gia thế hiển hách, lại có một cái hồ cá vi diệu thế thì chẳng lẽ Tiểu Diệp lại không đổ cậu sao?" "...." *** " Nghe nói Tôn Niệm Hàn tai nạn à?" Cung Ân Thần vừa rửa rau vừa hỏi Tiểu Diệp. " Ừ." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu. " Cảm thấy thế nào?" " Hơi run, vì chiếc đồng hồ." Tiêu Tiểu Diệp trả lời ngắn gọn. " Cậu yêu Bạch Niên Vũ hay Tôn Niệm Hàn?" Cung Ân Thần ngừng rửa rau, quay sang nghiêm túc nói với cô. " Bạch Niên Vũ." Tiêu Tiểu Diệp trả lời ngay. Vị nào núp ở phía sau tường trái tim lỡ đi một nhịp. " Tại sao cậu lại thích anh ấy?" Cung Ân Thần nhìn thấy Bạch Niên Vũ, miệng giảo hoạt hơn. " Tại sao ư? Vì đầu óc tôi có vấn đề." Tiêu Tiểu Diệp nói. Bạch Niên Vũ u ám. " Chính vì đầu óc tôi có vấn đề nên mới thích cái người suốt ngày chẳng biết liêm sỉ là gì, chính là thích cái người có một quá khứ đau buồn, và chính vì đầu óc tôi có vấn đề nên trong trái tim chỉ nhớ tới anh ấy." Tiêu Tiểu Diệp nhẹ nói. Mặt trời lên cao vời vời, chiếu sáng tâm hồn của Bạch Niên Vũ. " Ồ. Bạch Niên Vũ, anh đứng đấy có mỏi chân không?" Cung Ân Thần xảo quyệt cười. Tiêu Tiểu Diệp xấu hổ quay người lại. Bạch Niên Vũ mỉm cười nhìn cô. " Em vừa nói gì vậy?" Bạch Niên Vũ tà ý nói. " Đầu óc em có vấn đề." Tiêu Tiểu Diệp bối rối. " Ừ, đầu óc anh rất tỉnh táo.(*)" Không ăn nhập gì cả. Tiểu Màn Thầu nhàm chán ngồi xem cảnh thổ lộ sến sẩm của hai người kia, ngao ngán. " Người lớn đúng thật là khó hiểu." Thẩm Hạ Thiên xoa đầu cậu con trai của mình, " Sau này con sẽ hiểu, thể giới của người lớn như thế nào." " Bao nuôi đúng không ạ?" Tiểu Màn Thầu chớp chớp đôi mắt to tròn. Thẩm Hạ Thiên cứng mặt, là ai đã dạy cho con trai anh thành ra thế này? Bạch Niên Vũ cảm thấy hơi lạnh sống lưng. *** Sau khi ăn cơm ở nhà Cung Ân Thần, Tiêu Tiểu Diệp và Bạch Niên Vũ cùng nhau rời đi. " Em có muốn đi đâu không?" Bạch Niên Vũ âu yếm hỏi. " Lâu rồi em chưa thăm mẹ và Tiểu Dương." Tiêu Tiểu Diệp dựa vào lồng ngực ấm áp của anh. " Vậy chúng ta cùng đi nhé!" Nghĩa trang khi trời sẩm tối đúng là khiến người ta lạnh tóc gáy nhưng đối với hai người lại là nơi bình yên. Tiêu Tiểu Diệp đặt bó hoa xuống, mỉm cười. " Em vẫn thắc mắc, anh đứng ở chỗ nào?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi. Bạch Niên Vũ chỉ cho cô, ở phía sau, cách chỗ mẹ cô ba dãy. Không xa nhưng cũng chẳng gần, vừa vặn chỉ trừ lại cho nhau bóng lưng. " Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời." Tiêu Tiểu Diệp thở dài. " Có lẽ đấy là thiên ý. Ông trời muốn anh dùng cảm giác nhớ nhưng mười năm để yêu em cả đời." Bạch Niên Vũ ôm cô. ( Tuệ Anh: hai anh chị giống đừng doạ ma người ta nữa.) *** Tối hôm ấy, Tiêu Tiểu Diệp vừa tắm xong, mái tóc còn ẩm ướt, cô đưa máy sấy cho Bạch Niên Vũ. Anh cầm lấy, dịu dàng sấy tóc cho cô. Hơi ấm khô khan từ máy sấy thổi vào từng tế bào da. " Cũng sắp đến Tết, mình có nên sắm sửa gì không anh?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi. " Nhà mình còn thiếu gì sao?" Bạch Niên Vũ hỏi lại. Tiêu Tiểu Diệp gật đầu, Tuyết Linh viên chẳng thiếu gì cả. Cả một khối thiết kế đồ sộ thế này mà. " Anh chưa từng sắm sửa gì cho Tết cả, cứ mỗi khi Tết đến là anh lại về ăn bám Bạch gia vài ngày." Bạch Niên Vũ bộc trực. " Em cũng chỉ thường hay phụ giúp bà và cô thôi." Tiêu Tiểu Diệp cùng chung cảnh ngộ. " Mà em không thấy lạ sao? Chúng ta có hôn ước, gia đình lại thân nhau mà chẳng gặp nhau bao giờ nhỉ?" Nói mới thấy đúng, mười bảy tuổi cô đi du học, hai mươi bốn tuổi cô mới về nước. Dù là vậy thì Tết cũng chẳng bao giờ thấy mặt vị hôn phu của mình. " Thiên ý." Tiêu Tiểu Diệp nói. " Em không hiếu kì vì sao chúng ta có hôn ước với nhau sao?" Bạch Niên Vũ hỏi. Lắc đầu, cô chỉ biết khi cô mười bốn, cô chính thức có vị hôn phu. " Anh cũng chẳng biết, khi anh hai mốt tuổi, mẹ bảo anh có vị hôn thê, là em của Lâm Thiên Dương." Bạch Niên Vũ tắt máy sấy. " Chắc phải về hỏi mấy vị lão bối." Tiêu Tiểu Diệp nói. ———- (*) Tiêu Tiểu Diệp không đề cập tới vế sau, nhưng Bạch Niên Vũ lại nghe được cho nên ý anh ở đây là anh tỉnh táo để nghe rõ lời thổ lộ của cô.