Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi
Chương 131
Bạch Vũ Hàn dạo này cảm thấy mẹ rất lạ, mẹ cứ suốt ngày ngủ nướng, đã thế lại còn béo hơn nữa. Cậu nghi ngờ, ba đã cho mẹ uống nhầm thuốc gì rồi. Thế là cậu nhóc bèn xông vào phòng ba hỏi.
" Ba, ba cho mẹ ăn cái gì mà đầu độc mẹ trở thành mẹ ủn ỉn vậy?" Cậu nhóc 8 tuổi khoanh hai tay trước ngực, đứng đối diện với ông bố cao to của mình, giọng điệu rất nghiêm túc.
Bạch Niên Vũ cũng cảm thấy dạo này vợ mình trở nên mập hơn, ngực cũng đầy đà, eo cũng bánh mì hơn hẳn.
" Ba thực sự không cho mẹ ăn cái gì cả!" Anh cười khổ nói với con trai.
" Nhưng ba không cảm thấy mẹ bây giờ chẳng khác gì..." Nói đến đây, Bạch Vũ Hàn đột nhiên im bặt lại, ngẩng đầu nhìn ba, thấy ba cũng có suy nghĩ giống mình.
" Ba biết con sắp nói điều gì rồi phải không?" Bạch Vũ Hàn mỉm cươi
Bạch Niên Vũ gật đầu, " Ba biết."
" Vậy thì...."
————
Tiêu Tiểu Diệp mấy ngày nay cứ cảm thấy tinh thần trong người uể oải, hay buồn ngủ. Cô đem mệt mỏi kể cho Cung Ân Thần.
" Dạo này, tôi trở nên rất lười biếng, chỉ muốn đi ngủ, mệt mỏi đau nhức. Hơn nữa còn tăng cân nữa, bây giờ đã 55 kg." Cô kể.
Cung Ân Thần đang xem xét bệnh án cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
" Có phải cậu làm việc mệt nhọc lắm không?"
Tiêu Tiểu Diệp lắc đầu.
" Cái cảm giác này giống như lúc tôi mang bầu Tiểu Hàn."
"..."
"...."
Hai đôi mắt sáng rực lên, Cung Ân Thần mỉm cười đầy xảo trá, " Bạn hiền, hiểu ý tôi chứ?!"
—————-
Tối hôm đó, khi Tiêu Tiểu Diệp vừa bước ra khỏi cửa xe đã thấy hai ông tướng nhà cô đứng trước sảnh biệt thự chờ.
" Hai người là đang làm gì?" Cô ngơ ngác.
" Vợ yêu, anh nghĩ em cần phải xác minh cho anh một chuyện." Bạch Niên Vũ đỡ vợ mình, giọng nói đầy cấp thiết.
" Chuyện gì cơ?" Cô khó hiểu.
Bạch Vũ Hàn nhìn chằm chằm cái bụng của mẹ, " Ba nghĩ con sắp có em rồi."
Toangggg.....
Tiêu Tiểu Diệp mắt tái đi, " Hả?"
" Mẹ thấy dạo này mẹ trở thành ủn ỉn rồi không?" Bạch Vũ Hàn cầm cái quyển sách lục được từ thư phòng của ba ra, đó là cẩm nang về bà bầu, nghe nói nó được mua về từ lúc cậu còn nằm trong bụng mẹ, phát hiện ra, mẹ cậu có dấu hiệu của những điều mà họ đề cập thật.
Bạch Niên Vũ cũng gật đầu theo con trai, " Anh đã mua que thử thai về rồi, em vào xem đi."
Tiêu Tiểu Diệp bật cười, hai ông tướng nhà cô, sao lại đáng yêu thế này cơ chứ.
" Không cần đâu." Cô nói.
Hai bố con nhà đó đều trố mắt nhìn cô, " Tại sao?"
" Bởi vì, em thật sự có thai rồi."
Biểu cảm của Bạch Niên Vũ và Bạch Vũ Hàn đều giống nhau y đúc: tràn đầy sự không muốn một chút nào.
" Gì đây?" Cô nói, ơ, chẳng phải hai cái người này...
" Một thằng nòng nọc còn không đủ, bây giờ lại thêm nữa. Thế này thì làm sao mà tôi sống được đây!" Bạch Niên Vũ ôm mặt cười khổ, than vãn.
Bạch Vũ Hàn thì nhìn chằm chằm vào tay mình, " Rồi, thế là ngày ta mất trắng đồ chơi đã hết!"
Tiêu Tiểu Diệp:.....
———-
" TIÊU TIỂU DIỆP LẠI MANG BẦU NỮA RỒI."
Tin tức này khiến mấy vị bạn của bọn họ đều ngạc nhiên. Thằng cha Bạch Niên Vũ toang rồi, ngày mà hắn ngủ cùng phòng âu yếm với vợ lại xa tiếp rồi.
Bạch Niên Vũ ngồi ở trong quán rượu, tâm tình kể khổ cùng hội bạn của mình.
" Phen này thì Tuyết Linh viên của tôi hư thật rồi." Anh vừa uống rượu vừa nói.
Thẩm Hạ Thiên ngồi một bên anh, " Thứ nòng nọc kém cỏi, phải tận 5 năm mới khiến cho vợ mang bầu lần hai. Hai người ngủ chung với nhau thế mà lại kém thế, tôi cứ tưởng chờ Tiểu Hàn nhà anh được 1 tháng nhà anh đã bụp ra đứa thứ hai rồi."
Bạch Niên Vũ: " Anh thì kinh rồi, bây giờ anh xem, anh bị hai đứa nếp tẻ nhà anh dằn cho anh không chút phong độ nào. Tỉ phú của những bóng hồng giờ đã thành tỉ phú của những chiếc bỉm."
Thẩm Hạ Thiên đúng là không nói nổi.
" Hầy, có con vui thế mà, từ lúc có con, nhà tôi nó rộn ràng hơn hẳn." Chấn Tưởng Dạ trái ngược với Bạch Niên Vũ, càng đông con càng vui. Nhà anh mới có hai đứa, anh không thoả mãn chút nào, nhưng vợ anh không chịu đẻ thêm cho anh.
" Vui cái đầu anh, anh thử vác thằng Tiểu Hàn về nuôi một tuần xem nó có làm nhụt ý chí đẻ thêm con của anh không?" Bạch Niên Vũ chỉ cần nghĩ tới mấy trò nghịch ngợm IQ cao của con trai anh mà run người.
" Hời, dù gì, cũng đã lỡ rồi, anh chấp nhận đi." Lâm Thiên Dương thở dài, anh đã nếm thử công phu của Tiểu Hàn, nếu lại có một đứa trẻ như vậy nữa thì....
" Tôi bây giờ chỉ cầu mong rằng con của tôi sẽ là con gái." Bạch Niên Vũ cười khổ.
———-
Đêm hôm ấy, Bạch Niên Vũ uống rượu, không dám về ngủ với vợ nên chịu sang phòng Tiểu Hàn ngủ với con. Phòng của con trai anh đều đã được anh thiết kế hết thành không gian vũ trụ, Tiểu Hàn rất thích những ngôi sao, cho nên vào phòng nó, chỉ thấy kính viễn vọng và bản đồ giải ngân hà.
Anh thấy con trai anh đang ôm chiếc kính viễn vọng đồ chơi của mình vào lòng, lẩm bẩm nằm trên giường.
" Tiểu Hoa à, đêm nay là đêm cuối cùng mày được nằm với anh, ngày mai anh sẽ phải đem mày sang tặng cho em của anh đang nằm trong bụng mẹ. Mày đừng buồn nha."
Bạch Niên Vũ nên suy nghĩ lại vấn đề là con trai anh có phải đứa trẻ 8 tuổi không, sao mà nó ngây thơ như 3 tuổi vậy.
" Khụ khụ." Anh giả ho, Tiểu Hàn ở trên giường nhìn anh.
" Ba đi uống rượu bị mẹ đuổi ra khỏi phòng phải không?" Thằng nhóc thấy anh liền nói.
"....Bị con đoán ra rồi." Bạch Niên Vũ gật đầu, ôm gối lên giường nằm bên cạnh con.
" Ba à!" Tiểu Hàn vòng tay ôm lấy ba, khẽ gọi.
" Ừ."
" Ba có sợ em bé sẽ cướp đi mẹ của ba không? Ba sẽ không được ngủ cùng mẹ, không được âu yếm, hôn chụt chụt mẹ nữa." Cậu bé đặt cho anh một câu hỏi khó.
".... Ba có." Sao con anh nó thông minh thế.
" Rồi mẹ lại đẻ ra một đứa em thiên tài, đẹp trai như con nữa, lúc ấy chắc ba bị ra rìa mất."
Bạch Niên Vũ đen mặt, còn bé tí sao con đã học cái thói tự luyến của anh rồi nhỉ.
" Con thích em là con gái, như anh Tiểu Màn Thầu có em gái Tiểu Há Cảo ấy. Em gái sẽ xinh đẹp, đáng yêu, mũm mĩm như bạn Há Cảo."
" Thôi đi, chẳng qua là con thích đứa nhỏ Há Cảo ấy thôi." Bạch Niên Vũ đi guốc trong bụng con trai mình, anh thừa biết, con trai anh thích đứa út nhà Thẩm gia.
" Ba trật tự đi. Người trong lòng của con, ba không thể nói toẹt ra thế." Tiểu Hàn lườm anh, dỗi.
" Rồi rồi." Anh dỗ con.
" Nhưng mà, nhà ta bỗng nhiên có thêm người, con thật sự rất vui, mặc dù con không muốn phải đem kính viễn vọng Tiểu Hoa của con tặng em."
" Ba cũng thế."
Đêm ấy, hai bố con đi ngủ với nỗi niềm nho nhỏ trong lòng.
Sáng sớm mai, Tiêu Tiểu Diệp tỉnh dậy, thấy bên cạnh mình trống không, tối hôm qua, Bạch Niên Vũ xin cô cho anh đi hội hè với đám bạn, chẳng lẽ tới giờ vẫn không về sao?
Cô đánh răng rửa mặt, đi ra khỏi phòng, thấy quản gia đang cho người dọn dẹp nhà cửa.
" Phu nhân."
" Bạch Niên Vũ đâu?" Cô hỏi quản gia.
" Tối qua, ông chủ đã về, bây giờ, đang ngủ trong phòng tiểu thiếu gia."
Cô gật đầu hiểu ý, rón rén lên lầu ba, mở cửa phòng con trai, dưới ánh nắng nhè nhẹ của buổi sớm, hai ba con ôm nhau nằm ngủ, khuôn mặt giống nhau như lột kề sát, hai bản sao nhỏ đáng yêu.
Cô đi tới góc học tập của con, thấy trên đó có một bức tranh tô vẽ cần thận. Hình ảnh gia đình, trong đó có con trai, chồng cô và cô. Tuy nhiên cô được con trai vẽ với cái bụng phình to. Cô mỉm cười.
Đi tới trước giường.
" Đến giờ dậy rồi, hai ông tướng ơi!"
Hai ba con bị đánh thức, vẻ ngơ ngác ngái ngủ bật dậy y xì nhau.
" Ha?" Cả hai cùng đồng thanh.
————
Tiêu Tiểu Diệp hôm nay lại mang về một tin mới cho gia đình. Cô mang thai đôi rồi, lại là hai tiểu giặc nữa. Khi cô nói ra, cô chờ mãi vẫn không thấy biểu cảm vui mừng trên khuôn mặt chồng con mà lại là sự bàng hoàng, thất vọng.
" Thôi rồi, vỡ mộng em gái rồi. Con mất đi Tiểu Hoa rồi." Bạch Vũ Hàn mếu máo.
Bạch Niên Vũ: Không.... Lại là con trai, đã thế còn hai thằng nữa, tương lai của anh sương mù vây lấp.
Vì biểu cảm ấy của hai người mà Tiêu Tiểu Diệp giận dỗi ông lớn ông nhỏ suốt hơn nửa ngày.
Tối đến, cô định đi ngủ thì thấy ở bóng hình bé nhỏ đi vào, tay cầm một cuốn sách.
" Con tới đọc sách cho các em trai." Bạch Vũ Hàn lí nhí.
Cô biết thằng nhóc vẫn sợ mẹ giận vì chuyện lúc sáng, cô mỉm cười, giơ chăn lên, để con chui vào nằm bên cạnh. Bụng của cô đã sáu tháng rồi nên phình to như quả trứng.
" Ngày xửa ngày xưa, có một cậu anh đẹp trai tên là Bạch Vũ Hàn. Bạch Vũ Hàn thông minh, tài giỏi..." Tiếng con trai đọc vang lên khắp phòng. Tiêu Tiểu Diệp biết con trai lại bắt đầu đem mấy câu chuyện cậu bé tự viết để khen ngợi bản thân ra kể cho các em của mình nghe.
" Con trai, con không thích các em sao?" Cô đột nhiên hỏi.
Bạch Vũ Hàn lắc đầu, " Không phải. Con chỉ là đang sợ sẽ phải cho các em trai kính viễn vọng bảo bối của em. Cậu Thiên Dương nói, cậu luôn phải nhường cho cô Tiểu Khê những đồ chơi mà cậu thích."
Tiêu Tiểu Diệp vuốt tóc của con, " Ngốc ạ, mẹ sẽ mua đồ chơi cho cả con và em con mà, con cần gì phải sợ như vậy."
Cửa phòng lại lần nữa mở ra, ông bố cao lớn cầm ly sữa an thai vào cho vợ, " Em uống đi, để các con trai của chúng ta bớt nghịch đi."
" Hời, em phải làm gì với hai người đây."
————
Nếu Bạch Vũ Hàn sinh vào mùa đông lạnh giá thì hai con trai sau lại sinh vào mùa hạ nóng bức. Cả Bạch gia và Tĩnh gia ai nấy đều nóng lòng chợ đợi những đứa cháu tiếp theo của họ.
" Ba, mẹ sẽ ổn phải không?" Tiểu Hàn nắm lấy tay ba, lo lắng.
" Mẹ con sẽ ổn." Tuy an ủi con trai là thế nhưng mồ hôi trên trán Bạch Niên Vũ đã bán đứng anh.
" Chà, ta lại có thêm hai đứa cháu trai. Nên đặt tên là gì đây?" Trái lại với hai người, những người khác đều rất thoải mái.
Tiếng trẻ con khóc vang lên... Xua tan mọi sự ồn ã của một ngày nóng nực.
" Chúc mừng, là hai bé trai."
Bạch Niên Vũ và Bạch Vũ Hàn nhìn nhau, " Thật sự là con trai rồi!"
"..."
Và từ đó, Bạch Niên Vũ trở thành ông bố của ba tiểu giặc, anh từ một người đàn ông phong độ, dưới sự dày vò của hai tiểu quái mới, anh trở thành bố bỉm sữa đúng kiểu.
Bức ảnh gia đình nhà Bạch Gia đầu tiên đã được chụp lại. Trong ảnh, người ba và người mẹ trông rất hạnh phúc, ngồi trên người họ là những người con trai đẹp như hoa.
" Ba à, ba đừng tranh hai em trai của con nữa."
" Tiểu Hàn, con không lo học, để đó ba trông em cho."
" Nhưng con thích chơi với các em."
" Lúc đầu con không thích mà?"
" Ba cũng thế."
" Thôi nào! Hai người để cho Tiểu Quang và Tiểu Mạch yên cho tôi."
" Mẹ, ba dành hai em của con."
" Vợ, con trai không cho anh chơi cùng hai con."
Một gia đình ồn ào như thế, quả thực rất hạnh phúc đúng không? Đây là bình yên mà chúng ta luôn tìm kiếm sau bão tố.
*******
Tuệ Anh: thực sự là một điều bất ngờ vì hôm nay, khi xem lại câu chuyện cũ, tôi phát hiện, mình vẫn là để quên một chương cũ ở đây. Cho nên nhân dịp năm mới, tặng các bạn hầu bao nhỏ, món quà từ gia đình Vũ -Diệp. Hi vọng mọi người mãi mãi yêu thích câu truyện này và dành cho nó sự yêu mến nhất. Tạm biệt và đừng quên gia đình nhà Thẩm Thần nhé!
- Happy New Year 2020-
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
11 chương
3 chương
33 chương
299 chương
138 chương
71 chương