Editor: Yuhina "Mở cuộc họp mà như vậy à" Thời Tiểu Niệm thẹn thùng, "Anh là tổng giám đốc, phải làm gương chứ." Trước đây ai là người hùng hổ nói không thể để cho việc tư ảnh hưởng đến việc công, hắn đang tự tát vào mặt mình à. "Anh đã làm tổng giám đốc rất tốt rồi, anh còn giành thời gian đi ra ngoài gọi điện thoại cho em, không phải em nên khen anh sao" Cung Âu hùng hồn nói. "…" Thời Tiểu Niệm nói không thông với hắn, người từ trên cỏ đứng lên, cúi đầu nhìn cây cỏ dưới chân, vừa đi vừa cố tránh, "Được rồi, điện thoại em đã nhận, anh mau trở về họp tiếp đi." "Để anh tiếp tục nghe giọng nói của em." "Đừng tẻ nhạt như thế có được hay không." Thời Tiểu Niệm không khỏi nói. "Không tẻ nhạt, không phải lúc trước em chê anh lạnh lùng sao, thậm chí còn cho là anh quá trớn rồi." Cung Âu còn nhớ rõ rõ ràng những chuyện kia. Thời Tiểu Niệm tức xạm mặt lại, "Điều này có thể trách em à, lúc anh tẻ nhạt thì quá là tẻ nhạt, hận không thể dính lấy em 24 /24giờ, thời điểm lạnh lùng thì lại quá lạnh lùng, ghét bỏ em ghét bỏ đến nỗi không muốn nhìn thấy em, em có thể không suy nghĩ lung tung sao" "Thời Tiểu Niệm sao em khó hầu hạ như vậy" Cung Âu không vui nói. Cô khó hầu hạ? tại sao hắn không nói mình là loại người làm việc cực đoan đi. "Được rồi được rồi, một lúc nữa sau khi Bob đi ngủ, em sẽ mang cặp song sinh đi tìm anh, sau đó buổi tối một nhà bốn người chúng ta sẽ ra bên ngoài ăn cơm tối, có được hay không" Thời Tiểu Niệm nói. "Sao em cứ phải để ý đến Bob kia, hắn cũng không phải là con của em" Cung Âu bất mãn nói. "Em sẽ đến ngay lập tức, có được hay không, anh nhanh đi họp đi, họp xong thì sẽ nhìn thấy em." Thời Tiểu Niệm tính toán thời gian họp, nói rằng. "Vậy hiện tại anh liền kết thúc cuộc họp" "…" Cung đại tổng giám đốc, anh có thể tùy hứng như thế hay không. Thời Tiểu Niệm đang muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm "A" vang lên, sợ đến nỗi điện thoại di động cũng rơi mất, đó là âm thanh của tiểu Quỳ, cô quay người lại, chỉ thấy Bob ngã vào trên một cái cây đại thụ, miệng đầy máu, người đã ngất đi. Mr Cung đứng ở nơi đó, Cung Diệu và Cung Quỳ cũng đứng ở nơi đó, còn có một đứa bé mập mạp không biết từ đâu tới đây nữa, cũng kinh ngạc đứng ở nơi đó, trên mặt còn có vết máu, bỗng nhiên quay người bỏ chạy. "Anh anh anh anh" Cung Quỳ sợ quá khóc lên. "Làm sao vậy" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ đi tới hỏi, sao cô chỉ đi nhận một cú điện thoại thôi mà đã xảy ra chuyện. "Là Mr Cung, nó là người máy xấu, nó đánh Bob ca ca, nó xấu lắm, con không cần nó nữa, con không cần nó nữa" Cung Quỳ khóc lóc đi đánh Mr Cung. Mr Cung mang dáng vẻ nhận sai, chậm rãi cúi đầu. Thời Tiểu Niệm cũng không nghe rõ Cung Quỳ đang nói cái gì, tiến lên ôm lấy Bob đi vào nhà lớn của bệnh viện, cau mày nói, "Các con đuổi theo, chúng ta đi tìm bác sỹ trước." Thời Tiểu Niệm ôm bob vội vã mà đi về phía trước, bỗng nhiên cô cảm giác có cảm giác khác lạ, như là có ai đang nhìn cô. Cô quay đầu nhìn phía ngọn núi giả bên kia, nhìn thấy một góc áo rất nhanh thu về sau ngọn núi giả, cái gì cũng không nhìn thấy nữa. "…" Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày lại, không nghĩ nhiều lắm liền nhanh chân đưa Bob rời đi. Sau đó, Thời Tiểu Niệm mới biết rõ ngọn nguồn toàn bộ sự việc, thì ra đứa nhỏ mập mạp kia chạy tới thấy Cung Quỳ xinh xắn đáng yêu nên muốn làm bạn với bé, Cung Quỳ không muốn, bé mập lại đột nhiên xông lên hôn Cung Quỳ. Cung Quỳ bị hôn nên cảm thấy bối rối, bé mập này còn ôm Cung Quỳ không buông tay, lại muốn hôn, hai người Cung Diệu và Bob xông lên đè bé mập xuống, Bob quay về bé mập vừa cắn vừa đánh. Mà Mr Cung là người máy thông minh, vì để tránh cho nó hành động bừa bãi, Cung Âu đã đặc biệt lập cho nó tính năng không công kích người mới gặp. Mr Cung nhận lệnh của Thời Tiểu Niệm không để cho bọn nhỏ đánh nhau, mà Bob đánh hung ác nhất, vì thế nên Mr Cung liền ném Bob ra ngoài. Tình trạng của Bob cũng không quá tệ. Cuối cùng dưới sự thỏa hiệp ngầm thừa nhận của Cung Diệu và Cung Quỳ khóc sướt mướt, Thời Tiểu Niệm vẫn đón Bob vào đế quốc pháo đài. Trên thực tế, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình và Cung Diệu cũng cả nghĩ quá rồi, Bob chỉ là một đứa trẻ thiếu vắng tình thương, bản tính không xấu, sau khi đưa hắn đến Cung gia, để hắn và cặp song sinh cùng sinh hoạt, chắc chắn tính cách của Bob sẽ sáng sủa hơn rất nhiều. Hắn dần dần không một mình cuộn thành một đoàn nữa, hắn ngồi ở trên giường an dưỡng, nhìn một quyển lại một quyển sách ảnh, Cung Quỳ mang hết tất cả sách của bé đến cho hắn. Sau sự kiện cắn người kia, sự cảnh giác của Cung Diệu với Bob cũng dần dần được thả lỏng, thỉnh thoảng bé cũng sẽ mang sách đến cho Bob xem. Thời Tiểu Niệm bưng canh đi vào phòng ngủ của Bob, chỉ thấy trên giường để đầy sách ảnh, mà Bob còn đang tựa ở đầu giường đọc sách, nhìn thấy cô đi vào, Bob có chút ngượng ngùng muốn đi thu dọn. "Con cứ nghỉ ngơi đi, để ta tới thu dọn." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, đặt bát canh sang bên tủ đầu giường bắt đầu thu dọn sách vở. Bob ngồi ở chỗ đó có chút bất an mà nhìn cô, tay nhỏ siết sách ảnh, có chút dùng sức, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, nói, "Con không cần phải tự gò bó mình như thế, bây giờ quan trọng nhất chính là con phải điều dưỡng thân thể cho tốt, ăn hết bát canh kia đi, nghỉ sớm một chút." "…" Bob trầm mặc nhìn cô, Thời Tiểu Niệm cười cười, ôm sách vào trong lồng ngực, "Được rồi, ta đi ra ngoài đây." Nói xong, cô đi về phía hắn, đưa tay ra, "Sách trên tay cũng đưa cho ta đi, ăn canh xong rồi ngủ, sách này lát nữa lại đưa cho con" "…" Bob đưa sách trong tay cho cô. "Thật ngoan." Thời Tiểu Niệm cười nói, quay người rời đi, thời điểm đi tới cửa, liền nghe âm thanh của Bob vang lên ở phía sau, "Con" Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc quay đầu lại, Bob là đứa trẻ rất ít nói. Bob ngồi ở chỗ đó, tay nhỏ dùng sức mà nắm chặt chăn, đôi mắt nhìn cô, sau đó lại chuyển mắt qua, răng cắn môi thật chặt. "Con muốn nói cái gì, nói thẳng không sao cả." Thời Tiểu Niệm nói. Bob nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có sự lo sợ bất an, một lúc lâu mới nói ra mấy chữ, "Con, con, con… ngài… mẹ." Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đoán ý của hắn, nhân tiện nói, "Bob muốn mẹ có phải không, con yên tâm đi, cô và chú đang cố gắng giúp con tìm, rất nhanh thôi sẽ tìm được mẹ của con trở về. Con nhanh ngủ đi." Thời Tiểu Niệm nói xong đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa giúp hắn. Bob nhìn cánh cửa dần dần khép lại, khuôn mặt nhỏ trắng xám, trong mắt có sự mất mát rõ ràng. Ý của hắn không phải vậy. Thời Tiểu Niệm đi ra từ trong phòng Bob, xếp đống sách vào trong ngăn kéo, tựa hồ như càng ngày Bob càng thích ứng cùng với bọn họ rồi. Phỏng chừng tương lai khi Đường Nghệ đón hắn đi, cô còn có thể có chút buồn rầu đi. Thời Tiểu Niệm bước cầu thang đi xuống, rất xa chỉ thấy Phong Đức phong trần mệt mỏi từ bên ngoài đi tới, cởi áo khoác trên người ra, nhận chén nước từ trong tay nữ hầu gái liền uống hết một hơi. "Cha nuôi, ngài đã trở về" Thời Tiểu Niệm vui vẻ nghênh đón, một âm thanh thăm thẳm truyền đến, "Anh cũng quay về rồi, trong đôi mắt của em không nhìn thấy anh sao" Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu, chỉ thấy mặt của Cung Âu tối sầm lại đi ra từ phía sau cây cột, con ngươi đen nhìn về phía cô, môi mỏng mím lại, hai tay đút vào trong túi áo khoác. "Anh cũng quay về rồi" Thời Tiểu Niệm hào hứng chạy về phía hắn, "Em đã hầm canh táo đỏ ngân nhĩ cho anh." "Vậy còn tạm được" Thấy trong lòng cô có mình, Cung Âu cao ngạo gật đầu, Thời Tiểu Niệm quay người muốn đi vào nhà bếp, bị Cung Âu kéo lại, "Mấy việc này cứ để ngừười hầu làm, nhiệm vụ của em là theo anh" Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm ngồi vào trên ghế salông, sau khi Phong Đức uống hết hai cốc nước lớn mới đi đến trước mặt bọn họ, cung kính mà cúi thấp đầu. "Cha nuôi, mấy ngày nay ngài quá mệt mỏi rồi, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Thời Tiểu Niệm nói rằng, vì tìm đủ người đi trên chuyến tàu năm đó mà Phong Đức cơ hồ là bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới. "Tốt." Phong Đức thật sự rất mệt mỏi, ngồi xuống ở trên ghế salông đơn. Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía ông, "Tra thế nào rồi" "Căn bản là gần đủ rồi, những cuộc điện thoại nào mà không thông thì tôi cũng tự mình đi tìm, để lại phương thức liên lạc, xin bọn họ vô luận như thế nào cũng phải nhớ lại chuyện phát sinh ở trên tàu năm đó." Phong Đức đưa tin. "Muốn biết toàn bộ chân tướng em cảm thấy quá khó khăn." Thời Tiểu Niệm cảm giác việc này tốn công vô ích, ai có thể nhớ hoàn chỉnh được chuyện xảy ra lâu như vậy. Quá khó khăn. Phong Đức thở dài, nói, "Bây giờ còn có mấy cái tên không tra được, chúng ta đang dành thời gian đi tìm." "Mấy người" Cung Âu lạnh lùng thốt, hắn cần một số liệu xác thực. "Bốn người." Phong Đức mở cặp đựng giấy tờ bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một cặp văn kiện. Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu bên cạnh, Cung Âu cầm điện thoại di động lên, thấp mâu liếc một chút, nhận điện thoại, lạnh lùng thốt, "Chuyện gì" "Là anh trai gọi điện thoại cho em trai mà thôi, nói chuyện cho đỡ nhớ." âm thanh của Cung úc vang lên ở lỗ tai hắn. "Lăn" Cung Âu nói đơn giản mà thô bạo. "Một chút quy củ cũng đều không có, sao em có thể nói với anh trai của mình như vậy" Cung Úc nói, "Gần đây anh ngây ngốc đến có chút tẻ nhạt, lúc nào thì em và Tiểu Niệm làm lễ cưới, chắc là rất náo nhiệt đây." "Chúng tôi không phải là con khỉ mua vui cho anh." Còn phải làm lễ cưới để cho hắn vui vẻ, nằm mơ. Thời Tiểu Niệm nghe thấy loại ngữ khí này của Cung Âu thì cũng đoán được là ai, cười cười chuyển mâu nhìn về phía Phong Đức, thấp giọng hàn huyên với ông, "Cha nuôi, ngài quá mệt mỏi rồi, việc này không thể vội vàng nhất thời được, có thể thì cứ từ từ mà làm đi, ngài đừng nghe Cung Âu nói." "Không có chuyện gì, bộ xương già của ta vẫn còn có thể thay thiếu gia làm ít chuyện." Phong Đức nói, đưa cặp văn kiện đang cầm trong tay cho cô nói, "Nhưng đúng như lời con nói, muốn chắp vá tất cả chuyện ngày hôm đó thực sự là rất khó khăn, không ai có thể nhớ chuẩn xác được ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì." "Cha nuôi đã thu thập được nhiều tài liệu như vậy rồi à." Thời Tiểu Niệm nhận lấy lật ra xem, chỉ thấy mặt trên có vài trang giấy viết một danh sách tên, cô nhìn thấy mấy cái tên được đánh chữ đỏ, hỏi, "Cha nuôi, đây là ý gì" "Đây chính là những người mà đêm hôm đó có mặt trên tàu mà ta vẫn chưa liên lạc được." Phong Đức nói. Thời Tiểu Niệm nhìn mấy cái tên này, thấp giọng đọc lên, "Lucylareina, Ceciliarossi…" Trong sảnh rất yên tĩnh, Cung Âu gọi điện thoại, Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng đọc mấy cái tên, đang muốn tiếp tục đọc, bỗng nhiên thấy Cung Âu nhìn về phía cô nói, "Vừa nãy em đọc cái tên gì vậy" "Vừa nãy" Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía Cung Âu, nói, "Ceciliarossi" Một giây sau, chỉ thấy vẻ mặt của Cung Âu khó chịu hướng về điện thoại di động bên kia nói, "Cái loại tên phổ thông này thì nghe đâu chẳng thấy, đến cùng thì anh muốn nói cái gì"