Editor: nguyentrangjr "Anh yêu" Đường Nghệ lên tiếng, giọng nói mang chút trách móc. “Thời tiểu thư thì ra cô ở đây” Phong Đức bỗng xuất hiện khiến Lâm Đạt hết sức ngạc nhiên, hắn vội đưa tay ra bắt tay cùng Phong Đức. Trước đây, hắn tốn không biết bao nhiêu công sức để tìm kiếm cơ hội hợp tác cùng N.E, kết quả hắn cũng chưa từng được gặp Cung Âu, chỉ gặp mặt Phong Đức một lần. "Lâm tổng cũng đến à. Cung tiên sinh còn đang bận bịu, có thời gian sẽ đến gặp Lâm tổng." Phong Đức mỉm cười, rút tay lại, quay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, cung kính mà nói, "Thời tiểu thư, Cung tiên sinh đang chờ người qua khiêu vũ." Nghe vậy, Lâm Đạt khiếp sợ há to miệng, ngơ ngác mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm nghĩ đến một màn vừa rồi ở trên cũng có chút tê cả da đầu, cô nói với Đường Nghệ, "Đường Nghệ, mình có việc cần nhờ cậu giúp, cậu có thể tạm thời đừng đi xa được không?" Chuyện ba năm trước càng sớm giải quyết càng tốt. Có thể việc hôm nay cô gặp lại Đường Nghệ trên chính chuyến tàu 3 năm trước là ý trời. Chắc ông trời cũng không chịu được khi cô bị Cung Âu ức hiếp liền giúp cô làm rõ chân tướng. Đường Nghệ khiếp sợ nhìn Lâm Đạt, không có phản ứng lại. Lâm Đạt vội vàng gật đầu nói, "Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định không đi xa. Thời tiểu thư có cái gì dặn dò, chúng tôi bất cứ lúc nào cũng chờ." Lâm Đạt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm  vẻ mặt nịnh nọt, giả tạo đến cực điểm. Thời Tiểu Niệm nhìn Đường Nghệ một chút, mới cùng Phong Đức rời đi. Bọn họ vừa đi, Lâm Đạt liền đẩy Đường Nghệ một cái, vẻ mặt nịnh nọt vừa nãy trong nháy mắt trở nên dữ tợn, "Cô, cái nữ nhân này làm hỏng việc của ta, bạn học của cô là nữ nhân của Cung tiên sinh làm sao không nói sớm, hại ta mất mặt còn bảo ta giới thiệu bạn trai? Nữ nhân của Cung Âu còn cần Kim chủ khác sao?" Trên thế giới này còn có Kim chủ nào có tiền hơn Cung Âu. "Cung tiên sinh" Đường Nghệ ngơ ngác hỏi, "Cung tiên sinh là ai?" "Còn có thể là Cung tiên sinh nào ngoài Cung Âu" Lâm Đạt tức giận đến không nhịn được. "" Cung Âu, tổng giám đốc N.E Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu có quan hệ. Biểu hiện trên mặt Đường Nghệ nhất thời càng thêm dại ra, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Bên trong chuyến tàu ánh đèn óng ánh, ăn uống linh đình. Nữ ca sĩ cùng vũ nữ ở trung tâm sàn nhảy ra sức biểu diễn, bên dưới sân khấu nam nữ dồn dập múa lên, trình diễn ra xã hội thượng lưu  phồn hoa. Cung Âu ngồi ở trên ghế salông, hơi nghiêng người, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nhìn về phía trước, độc chiếm một phần ba chiếc ghế sô pha. Thời Tiểu Niệm đi tới. "Đã chạy đi đâu?" Cung Âu lạnh lùng ngước mắt nhìn cô, cơn thịnh nộ không có rút đi. "Tôi ra ngoài hóng gió một chút thôi." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, cẩn thận quan sát hắn, do dự làm sao mở miệng nói cho hắn biết đã tìm được Đường Nghệ - người có thể chứng minh cho sự trong sạch của cô. Ánh mắt Cung Âu âm trầm, rơi vào trên người cô như lưỡi dao sắc lướt qua, làm cô run sợ. Đêm nay, cô thật sự làm Cung Âu tức rồi. Cung Âu từ trên ghế sa lông đứng lên, đem ly Champagne đưa cho Phong Đức, một tay kéo Thời Tiểu Niệm, đưa cô vào sàn nhảy. Thấy Cung Âu đi vào, các khách mời xung quanh không từ mà biệt, lui ra ngoài, để lại cho bọn họ một khoảng sàn rộng lớn. Thời Tiểu Niệm đem tay mình khoát lên trên vai hắn, nhảy điệu Waltz. Điệu nhảy này là khi cô xem phim truyền hình phương Tây thấy kĩ thuật nhảy thật đẹp, liền nghiên cứu sách vở, lôi kéo Mộ Thiên Sơ lén lút tự học. Cung Âu ôm cô khiêu vũ, trên mặt không một tia cảm xúc, tối tăm cực kỳ. "Anh còn đang tức giận" Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng hỏi, phối hợp nhảy với hắn. "Em cũng biết là mình đã chọc tôi tức giận" Cung Âu thấp giọng âm trầm nhìn cô. "Tôi chỉ muốn biết rõ ràng chuyện của ba năm trước, anh hà tất phải như vậy." Thời Tiểu Niệm càng thêm nhỏ giọng. Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, bàn tay kề sát ở bên hông của cô, đột nhiên dùng sức một cái, đưa cô tới gần mình, "Thật không? Làm sao tôi lại cảm thấy em chính là muốn cùng tôi rũ sạch quan hệ, muốn thoát khỏi tôi" Nghe tiếng nói của hắn, Thời Tiểu Niệm trong lòng run rẩy, ngoài miệng nỗ lực bình tĩnh nói, "Anh nghĩ nhiều rồi." "Tốt nhất là thế" Ánh mắt Cung Âu dừng lại trên mặt cô, từng bước từng bước khiêu vũ cùng cô. "Anh dạy tôi khiêu vũ đi" Thời Tiểu Niệm nói lảng sang chuyện khác, trong đầu nghĩ cách làm thế nào để Đường Nghệ xuất hiện một cách tự nhiên trước mặt Cung Âu để hắn không nổi trận lôi đình. "Mang em theo đúng là thừa." Cung Âu khinh bỉ nói, giày da nhọn chống đỡ ở mũi giày của cô, "Lui về phía sau." Cô tự học không sánh được với hắn. Năm đó cô tự học nhảy nên bước nhảy quá mức thâm căn cố đế, dù Cung Âu đã nói mấy lần nhưng chân cô vẫn theo cách thức trước đây mà bước. "Chưa từng thấy ai đần như em, mấy bước này không phải như thế" Cung Âu không nhịn được, bắt đầu dạy lại cô từ đầu. Thấy hắn như vậy, Thời Tiểu Niệm thoáng thở ra một hơi, một bên mất tập trung nghe hắn dạy, một bên nhìn về sàn nhảy bên cạnh. Chỉ thấy Lâm Đạt ôm Đường Nghệ đang ngồi ở bên cạnh Phong Đức, Đường Nghệ vẻ mặt chấn động ngạc nhiên mà nhìn bọn họ. Ngược lại, Lâm Đạt liều mạng vẫy vẫy tay với cô, mặt đầy nịnh nọt. "" Thời Tiểu Niệm có chút bối rối. Hiếm thấy Cung Âu, Đường Nghệ đều ở chung một chỗ, đây là thời cơ tốt nhất để đàm luận chuyện ba năm trước, những vẫn là nên thận trọng, cô vừa mới chọc giận Cung Âu. Phải dùng phương pháp an toàn. Thời Tiểu Niệm làm bộ nũng nịu, dựa vào trong lồng ngực Cung Âu, "Ai da, đau quá." Cung Âu nhíu lông mày, một tay đỡ lấy cô, con ngươi đen quét về phía mắt cá chân cô. Vết thương ở chân của cô mới khỏi không bao lâu. "Dìu tôi qua bên kia ngồi đi." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu. "Em là không muốn học khiêu vũ, giả bộ trẹo chân?" "Tôi không có." Cung Âu trừng hai mắt nhìn cô, Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đón lấy tầm mắt của hắn. Cung Âu không có đỡ cô, mà là trực tiếp ôm ngang cô lên dưới ánh mắt của mọi người bên dưới đi ra khỏi sàn nhảy, hướng về Phong Đức bên kia đi đến, Phong Đức lập tức đứng lên nhường chỗ. "Thời tiểu thư, cô không sao chứ" Phong Đức thân thiết hỏi. "Không có gì, xem ra là tôi không có khả năng khiêu vũ" Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói. Cung Âu ôm cô ngồi ở trên đùi của mình, bàn tay to lớn trực tiếp cởi giày cao gót cho cô, đặt chân cô ở ngang trước mặt mình, chăm chú kiểm tra mắt cá chân cho cô, âm thành trầm thấp, "Không sưng." "Ừ, chắc là không nghiêm trọng lắm." Thời Tiểu Niệm theo lời của hắn nói, nhìn dáng vẻ Cung Âu chăm chú kiểm tra, bỗng nhiên có chút không dễ chịu. Hắn thật sự cho rằng cô nhảy đến sưng chân rồi. "Cung tiên sinh đối với Thời tiểu thư thật tốt." Lâm Đạt ngồi một bên tận dụng mọi thời cơ để bắt chuyện với Cung Âu. Cung Âu ngước cặp mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn. Thời Tiểu Niệm nắm lấy thời cơ, vội vã nhìn Cung Âu nói, "Cung Âu, vừa vặn trên chuyến tàu này tôi gặp được bạn học thời đại học, để tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là Đường Nghệ, đây là bạn trai cô ấy, Lâm Đạt - chủ tịch ngân hàng Lâm thị." "Cung tiên sinh, tôi là Lâm Đạt" Lâm Đạt cúi đầu khom lưng, Đường Nghệ đứng bên cạnh hắn, sắc mặt có chút tái nhợt vừa nhìn Cung Âu, vừa nhìn Thời Tiểu Niệm. "Đường Nghệ" Cung Âu ánh mắt suy xét, "Cái tên này có vẻ rất quen." Thời Tiểu Niệm nhất thời khẩn trương, vội vã làm bộ tùy ý nói, "Chính là người mà lần trước tôi nhờ anh tìm giúp, không nghĩ tới lại gặp được cô ấy ở nơi này." Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu lập tức âm trầm nhìn về phía cô. Thời Tiểu Niệm nghĩ đến một màn vừa rồi ở trong phòng đấu khẩu cùng hắn, không khỏi nín thở. Cô không đoán được một giây sau Cung Âu sẽ làm cái gì, là đem cô chửi đến máu chó đầy đầu, hay là trực tiếp đem cô ném ra ngoài. Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi ở trên đùi hắn, cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều dừng lại, không có âm thanh, không có ai, trong mắt của cô chỉ còn dư lại sắc mặt tối tăm kia của Cung Âu. Bỗng dưng, Cung Âu nở nụ cười lạnh. "Đây là người làm chứng cho em?" Cung Âu cười lạnh một tiếng. "" Thời Tiểu Niệm không hiểu ý của hắn. Cung Âu quay đầu lại, con ngươi đen lạnh lùng liếc nhìn Đường Nghệ, vẻ mặt Đường Nghệ lập tức càng thêm trắng xám. Cung Âu bỗng nhiên nắm cằm Thời Tiểu Niệm, cương quyết quay mặt cô nhìn về phía Đường Nghệ, sau đó cười lạnh nói, "Có chuyện tôi đã quên nói cho em biết, trong lúc điều tra sự việc ba năm trước, chính là người bạn học này của em đã cung cấp chứng cứ có sức thuyết phục cho tôi, là chứng cứ chứng minh đêm đó em có vấn đề" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, "Anh nói cái gì" Thời Tiểu Niệm cảm thấy như có một chậu nước đá từ trên trời giáng xuống nặng nề trên đầu cô, dập tắt hi vọng mong manh cuối cùng của cô. Đường Nghệ là người cung cấp chứng cứ có sức thuyết phục cho hắn. Cô ngơ ngác mà nhìn về phía Đường Nghệ, Đường Nghệ sắc mặt trắng bệch, lui về sau một bước. Thấy tình cảnh có chút phức tạp, Phong Đức liền đi đặt một gian phòng trên tàu cho bọn họ tiện nói chuyện. Trong phòng khách mang đậm phong cách châu Âu, Cung Âu ngồi một mình trên ghế salông, cơ thể hơi nghiêng về sau, tay cầm một ly Champagne lắc nhẹ, con ngươi đen nhìn về phía Thời Tiểu Niệm. Hắn cũng muốn xem thử bây giờ Thời Tiểu Niệm còn có lý do gì để cãi lại hắn. Đường Nghệ sắc mặt vẫn chưa hết trắng bệch cùng Lâm Đạt đứng bên cạnh. Thời Tiểu Niệm dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn về phía Đường Nghệ, "Sao cô nói ba năm trước có chứng cứ chứng tỏ đêm đó tôi bỏ thuốc Cung Âu?” Cô cho rằng Đường Nghệ sẽ là hy vọng cuối cùng của cô. Kết quả lí do cô phải chịu đựng Cung Âu hết thảy đều là do Đường Nghệ ban tặng. "Tôi" Đường Nghệ ngước mắt nhìn về phía cô, lui về phía sau  hai bước, "Tôi không phải là có chứng cứ, là người của hắn hỏi tôi lúc đó đang ở nơi nào, lại hỏi cậu ở nơi nào." "Lúc đó không phải tôi đang ở cùng cô sao?” Thời Tiểu Niệm nói. "Nhưng là buổi tối ngày hôm ấy, không phải cậu nói là không thoải mái, rồi nghỉ ngơi một canh giờ ở trong phòng rửa tay sao. Bọn họ hỏi tôi, tôi chỉ có thể nói thật." Đường Nghệ bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô. Thời Tiểu Niệm choáng váng, "Đích thực đêm đó tôi có chút không thoải mái, có nghỉ ngơi một quãng thời gian." Chẳng lẽ đó chính là thời gian Cung Âu bị bỏ thuốc.