Editor: Yuhina Lần đó, trong lúc vô tình cô đã nhìn thấy trong thùng rác bên cạnh bàn làm việc của Cung Âu vứt rất nhiều giấy tờ, phía trên cùng hình như là văn kiện mời gọi tài trợ thì phải. Mà công ty kia, chính là công ty trách nhiệm hữu hạn Tây Lâu ở A thị. Việc kêu gọi đầu tư vốn đã khó khăn, sao đột nhiên lại có công ty dám bỏ ra 500 triệu đầu tư vào một bộ phim webdrama chứ ( không biết gọi vậy có được không, bởi trong bản raw ghi là phim truyền hình mạng, nên mình mạn phép dùng luôn từ webdrama) Trong này rõ ràng là có vấn đề. Thời Tiểu Niệm mím môi, nhìn những văn kiện này mà có chút hỗn loạn, khiến cho lúc sau, khi cô xem một số diễn viên diễn thử cũng không có bao nhiêu tâm tư. Đạo diễn ngồi bên cạnh luôn cố gắng hỏi cô vừa ý diễn viên nào, tựa như quyết định đều thuộc về cô. "Để tôi suy nghĩ một chút." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin cho Hạ Vũ Phía trước, một nam diễn viên ứng tuyển vai nam chính đang diễn thử một phân cảnh trong kịch bản truyện tranh, Thời Tiểu Niệm lặng lẽ ngồi nhìn, điện thoại di động rung lên, hạ tầm mắt nhìn tới, là Hạ Vũ gửi tin nhắn trả lời Năm triệu. Cô bán bản quyền một bộ truyện mà được tới 5 triệu, có khoa trương đến vậy không. Theo cô được biết, trong nghề này làm gì có phí bản quyền cho một phim chuyển thể cao như vậy, đặc biệt là công ty đầu tư Tây Lâu ở A thị này cũng rất kỳ quái Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, các diễn viên diễn cái gì cô cũng hoàn toàn biết, trong đầu cô lúc này chỉ đang nghĩ tới từng chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. Đột nhiên chia tay, đột nhiên trị hết bệnh, đột nhiên không yêu cô nữa, đột nhiên nhà cô xuất hiện một tên trộm nhưng lại chỉ mất chút đồ ăn, Cung Âu còn chết không thừa nhận. Hiện tại, một công ty cầu xin sự giúp đỡ của Cung Âu lại đầu tư 5 trăm triệu cho một bộ phim webdrama. Điều này không bình thường chút nào. Chẳng lẽ có một số chuyện không đơn giản như cô nghĩ vậy "Ầm." Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên đứng lên, đạo diễn và mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cô, "Thời tiểu thư, cô làm sao vậy " "Nha, tôi còn có chút việc, tôi phải đi trước một chút, thật xin lỗi." Nói xong, Thời Tiểu Niệm vội vội vàng vàng rời khỏi phòng casting, đi ra ngoài khách sạn, bên ngoài trời đang mưa lác đác, cô che ô gọi điện thoại thuê một chiếc taxi. Trời đang mưa nên có vẻ đường phố không ồn ào náo nhiệt như mọi khi, trên đường chỉ có xe cộ vội vã qua lại. Hội sở tư nhân Hồng hối. Đây là lần thứ hai Thời Tiểu Niệm đặt chân đến nơi này, trong lòng cô không quá vui vẻ, lúc trước nếu như không phải cô đề nghị Cung Âu chữa bệnh, Mona sẽ không xuất hiện, thì hiện tại cô cũng sẽ không bị đá đến thảm hại như vậy đi. Thời Tiểu Niệm đi vào hội sở, có nhân viên lễ tân đưa cô tới một căn phòng. Lô ghế riêng được bày trí theo phong cách cổ xưa với hương thơm và màu sắc truyền thống, xuyên thấu qua vòm cửa hình tròn vừa vặn có thể trông thấy hạt mưa bên ngoài.            "Thời tiểu thư." Phong Đức đẩy cửa ra, thân sĩ (người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ ) thấp cúi đầu với cô, sau đó đi tới. Ông được Thời Tiểu Niệm hẹn ra gặp mặt. "Phong quản gia." Thời Tiểu Niệm đứng lên hướng về ông thấp cúi đầu, "Mời ông ngồi." "Tốt, ngày hôm nay Thời tiểu thư hẹn tôi ra đây nhất định là có chuyện gì quan trọng đi" Phong Đức trực tiếp hỏi, ngồi xuống phía đối diện với Thời Tiểu Niệm, nâng ấm trà tử sa lên rót vào chiếc chén nhỏ, thủ pháp tinh tế. Phong Đức là một bậc thầy trà đạo. Không có gì là ông ấy không làm được. "Kỳ thực cũng không có chuyện gì, ngày hôm qua ở đồn cảnh sát thấy ông khá vội vàng, chưa kịp ôn chuyện với ông." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, âm thanh của cô vẫn ôn nhu như thường ngày, "Gần đây ông khỏe chứ" "Tất cả của tôi đều tốt, gần đây thiếu gia rất bận, thường không ở nhà, cũng không để tôi đi theo." Phong Đức biết rõ Thời Tiểu Niệm không phải chỉ vì muốn ôn chuyện với ông mà đến, liền đem chuyện của thiếu gia ra nói. Ông là một lão nhân hiểu biết sâu xa. Mưa rơi trên cửa sổ. Thời Tiểu Niệm hạ tầm mắt xuống, nhìn Phong Đức thao túng mấy cái cốc, tùy ý hỏi, "Phong quản gia, ông có biết công ty Tây Lâu ở A thị không" "Công ty Tây lâu " Phong Đức nâng tầm mắt, nói, "Có chút quen tai, nhưng nhất thời tôi không nhớ ra." "Có đúng không" Thời Tiểu Niệm mím môi, suy nghĩ một chút lại hỏi, "Phong quản gia, tôi biết toàn bộ tài sản của Cung Âu đều do ông quản lý, không biết gần đây có số tiền lớn nào được chi ra không" Nghe vậy, Phong Đức có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía cô. "Tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi." Thời Tiểu Niệm vội vã giải thích, "Ông cũng biết, dù tôi có biết đáp án cũng không thể làm được cái gì, tôi cũng không có ác ý." "Đương nhiên là tôi tin tưởng Thời tiểu thư." Phong Đức nho nhã nở nụ cười, bất luận là bối cảnh hay thân phận gì, trong tất cả những người phụ nữ tới rồi lại đi bên người thiếu gia... người ông nhìn hợp mắt nhất cũng chỉ có một mình Thời Tiểu Niệm. Mona cũng được, nhưng trên người vẫn có bệnh chung của giới quý tộc, không thế nào coi người hầu là người, sự kiêu ngạo của giới quý tộc  đã khắc vào trong xương cuả cô ta. "…" "Nói đến số tiền lớn được chi ra, gần gây xác thực là có, nhưng không phải qua tay tôi, có 1,4 tỷ được chi ra liên tục. Một lần là 500 triệu, một lần là 300 triệu, còn có một lần là 600 triệu." Phong Đức thành thực nói, "Lý do được ghi chép lại là chi vào việc riêng, tôi cho rằng thiếu gia muốn mua một chiếc máy bay trực thăng tư nhân hoặc là loại đồ vật cỡ lớn nào gì, nhưng chưa từng nhìn thấy." "1,4 tỷ" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ. "Đúng vậy. Kỳ thực, Thời tiểu thư, không nói không phải để gạt cô, gần đây tôi luôn cảm thấy thiếu gia có gì đó là lạ, cũng không biết là có phải do khỏi bệnh rồi không, tôi cũng không biết chính xác lắm." Phong Đức thở dài nói. Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn hắn, "Tại sao ông lại nói như vậy" "Trước đây thiếu gia để tôi quản lý rất nhiều chuyện, nhưng mấy ngày qua ngay cả đi theo ngài ấy cũng không cho tôi đi, hay là do ngài ấy chê bộ xương già của tôi rồi nên…" Phong Đức có chút tự giễu nói ra, "Xem ra sắp tới, tôi sẽ bị sa thải rồi." "Phong quản gia ông làm cái gì cũng tốt, làm sao hắn lại không trọng dụng ông." Thời Tiểu Niệm nói. Có phải là do khỏi bệnh rồi, nên thủ pháp làm việc hoàn toàn khác so với trước đây sao "Trong khoảng thời gian này, thiếu gia cũng không dùng cơm ở nhà, có hôm cũng không thèm trở về ngủ, tôi không biết hành tung của ngài ấy." Phong Đức nói, thao túng chén trà, sau đó thở dài một tiếng. "…" Thời Tiểu Niệm nghe những lời Phong Đức nói, đột nhiên cảm thấy có vẻ như cả hai người bọn họ đều bị Cung Âu từ bỏ. Sau khi hắn chữa khỏi bệnh, bạn gái trước đây yêu nay không còn yêu nữa, quản gia mà trước đây tín nhiệm bây giờ cũng không tin tưởng nữa rồi "Còn có" Phong Đức muốn nói rồi lại thôi. "Còn có cái gì" "Không có gì." Phong Đức lắc lắc đầu, cũng không tiếp tục nói nữa, ông muốn nói cho Thời Tiểu Niệm biết, thiếu gia tìm đồ ăn cô làm loạn cả nhà lên, nhưng thiếu gia đã phân phó, không thể nói ra được. "Được rồi." Thời Tiểu Niệm cũng không miễn cưỡng ông. Lúc Thời Tiểu Niệm rời khỏi hội sở tư nhân Hồng Hối, mưa dần dần trở lên to hơn, Phong Đức đứng ở cửa đưa mắt nhìn bóng cô rời đi. "Hẹn gặp lại." Thời Tiểu Niệm hướng về phía ông phất phất tay, sau đó ngồi lên taxi, điện thoại di động rung lên. Cô ngồi trên xe mở điện thoại di động ra, là Hạ Vũ gửi tin nhắn tới Tin nhắn Hạ Vũ gửi đến rất dài. 500 triệu, 300  triệu. 350 triệu và 250 triệu gộp lại là 600 triệu, tổng cộng tất cả đúng bằng 1,4 tỷ. Nếu như ba quả trứng gà kia là do cô cả nghĩ, vậy thì 1,4 tỷ này là thế nào đây, cũng do cô suy nghĩ quá nhiều sao, làm sao có nhiều chuyện trùng hợp như thế. Không phải chỉ coi cô như thú cưng mà cưng chiều sao Không phải đã yêu Mona rồi sao Ai lại có thể cho tiền con thú cưng mà mình đã vứt bỏ. Cung Âu, rốt cuộc thì anh dang suy nghĩ cái gì, đến cùng thì anh muốn làm cái gì Hắn vẫn còn quan tâm đến cô sao, sợ cô không có tiền, liền đổi biện pháp để đưa tiền cho cô, nên làm như thế này sao. Ý thức được điều này, Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, tâm lại mơ hồ nhói đau, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này. "Tiểu thư, xin hỏi cô muốm đi đâu" Tài xế vừa lái xe vừa hỏi. Đi đâu. Cô cũng không biết hiện tại cô nên đi đâu, trực tiếp đi hỏi Cung Âu à, chắc cũng giống như chuyện ba quả trứng gà kia, hắn sẽ không thừa nhận. Trứng gà, đồ ăn Đúng rồi, còn có đồ ăn. "Đến Thiên chi cảng." Thời Tiểu Niệm gõ gõ đầu, suýt chút nữa cô quên mất mình còn để đồ ăn lại đồ ăn ở trong phòng ăn ở Thiên chi cảng, để lâu thì nó sẽ hỏng mất. Hay là đến xử lý một chút. Thời Tiểu Niệm vội vàng chạy tới Thiên chi cảng, dùng card phòng mở cửa rồi chạy vội vào phòng ăn, rồi ngẩn người ở đó. Đồ ăn trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn thứ gì. Thức ăn thừa đâu rồi. "…" Thời Tiểu Niệm sờ sờ bàn ăn, không biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ do cô đang mang thai nên trí nhớ có vấn đề, lẽ nào tối hôm qua cô không hề đến đây dùng cơm Không đúng, ngày hôm qua cô còn nhận điện thoại của Cung Âu. Là người hầu dọn dẹp định kỳ của Cung gia đến đây thu dọn sao. Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, sau đó đi về phía nhà bếp, trong chậu bát là bộ bát đũa chưa rửa, lông mày của cô không khỏi nhíu lại. Quá bẩn. Người hầu đến đây dọn dẹp sao không rửa sạch bộ bát đũa kia. Cô mím mím môi, tiện tay mở cửa tủ lạnh, chỉ thấy đồ ăn tối hôm qua cô làm đều được bọc lại cất gọn trong tủ lạnh. Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mà nhìn những này, trái tim bỗng đập thình thịch. Cô đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, thời điểm cô đang chuẩn bị mang đồ ăn đi, Cung Âu gọi điện thoại tới, nói cô cái gì mà trộm đồ, báo cảnh sát, nhưng cuối cùng cảnh sát cũng không tới tìm cô. Chẳng lẽ nói Một ý nghĩ sản sinh ở trong đầu của Thời Tiểu Niệm, có phải như vậy hay không, hay lại là do cô quá tự mình đa tình.