Editor: shinoki Cung Âu trầm mặc. "Em không hi vọng anh có thể ôn nhu hơn, anh không phải là hối hận vì đã cầu hôn với người bình thường như em đấy chứ? Không được hối hận, cầu hôn cũng đã cầu hôn rồi, em cũng đã đồng ý rồi, ăn thịt đừng nói nhảm có được hay không?" "" Cung Âu nhìn cô, không nói lời nào, môi mỏng mím lại. "Ăn thịt không cho phép đem áp lực phát tiết lên người em, anh là đàn ông, phải học được cách giải quyết vấn đề của mình, có nghe hay không? Ăn thịt" Thời Tiểu Niệm tức giận, tốc độ nói rất nhanh, trừng mắt Cung Âu nói liền một mạch, một đôi mắt tức giận trừng mắt hắn, một bộ muốn chống lại ý nghĩ của hắn. Cung Âu nhìn cô, khí thế một kém xuống, từ trong cổ họng phát ra một chữ, "Nha." Ăn là được rồi, một người phụ nữ phát hoả cái gì. Nói xong, hắn nghe lời, cầm đũa lên gắp một con tôm bỏ vào trong miệng. Sau đó, trên bàn ăn hoàn toàn yên tĩnh. "" Phong Đức cùng bọn cận vệ đứng ở phía sau nhìn thấy tình cảnh này mỗi người không hẹn mà cùng há to mồm, tất cả đều như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Thời tiểu thư uy vũ "" Cung Âu không nói nữa một câu nào nữa, yên lặng mà ăn thịt, đến nửa ngày hắn mới phản ứng được. Chết tiệt Cô hung hăng cái gì? Cô dựa vào cái gì mà hung hăng với hắn, Vừa ra"Hàn" phòng ăn, Cung Âu lại bắt đầu nhắc chuyện chia tay, làm cho tâm tình Thời Tiểu Niệm hỏng bét rồi. Hai người cũng không có tiếp tục hẹn hò, liền trực tiếp trở lại đế quốc pháo đài, sau đó ở trên đường đi về pháo đài, Thời Tiểu Niệm kêu dừng xe, thực sự không chịu được Cung Âu, một mình đi bộ trên đường. Cô thừa nhận, hai ngày nay bị thái độ không giải thích được của Cung Âu làm cho rất không hài lòng. Đi chưa tới vài bước, Cung Âu từ phía sau đuổi theo, nắm lấy tay cô, vững vàng mà nắm chặt, xoay người cô lại, con ngươi đen trừng mắt cô, "Thời Tiểu Niệm, anh đang nói chuyện với em." "Muốn nói cái gì" Thời Tiểu Niệm bây giờ đối với hắn ngoại trừ không nói gì vẫn là không nói gì, "Anh không hài lòng với việc em bước chân trái trước, hay là không hài lòng với mái tóc dài của em." Trên đường thật dài, hai người đứng ven đường, ánh đèn đường chiếu vào trên người hai người. Cánh tay Thời Tiểu Niệm bị hắn siết thật chặt, cô không sợ hãi mà nhìn hắn. Cung Âu thấp mắt tàn bạo nhìn cô, cuối cùng từ giữa răng môi bức ra bốn chữ, "Cũng không hài lòng" "" Thật không nghĩ tới hắn xòn có thể nói tiếp, trên thế giới có thể có mấy người bàn luận chuyện chia tay như họ. "Anh muốn chia tay" Cung Âu tiếp tục nói. "Cung Âu, đây không phải là lần đầu tiên anh nói chia tay với em." Thời Tiểu Niệm hỏi, sau đó lại tự giễu cười một tiếng, "Không nên a, anh trước đây có nhiều phụ nữ như vậy, đây sao lại là lần đầu tiên, chỉ có thể nói anh trước đây anh đều là đuổi bọn họ, vậy em có phải là nên cảm thấy vinh hạnh không?" "" Cung Âu trừng mắt cô. "Vậy nếu không, anh cũng đuổi em đi chứ, dù sao em cũng không thể làm theo ý anh." Thời Tiểu Niệm nói. Nếu hắn thật sự muốn đuổi cô đi, cô nào có sức phản kháng. "Anh muốn chia tay hoà bình." Cung Âu có rất nhiều lý do. "" Thời Tiểu Niệm đối với hắn quả thực bái phục chịu thua, cô xác định không có chuyện gì làm động kinh hắn được, đến chia tay còn phải quản hòa bình. Thời Tiểu Niệm rút tay ra, xoay người đi về phía trước, "Em mệt rồi, em muốn trở lại ngủ." Cô hoàn toàn không muốn để ý đến hắn. "Thời Tiểu Niệm, em đối với anh như thế là không để ý đến anh sao?" Cung Âu lần thứ hai tiến lên nắm lấy cổ tay cô. Đã nói đến chuyện chia tay còn để ý đến chuyện có quan tâm hay không. Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn, giận dỗi của hắn, "Cung Âu ngươi bao lớn 3 tuổi 13 tuổi ngươi đánh cái gì đón gió, khỏe mạnh không được sao"* Chia cái gì tay. Không hiểu ra sao. Lúc trước hao tổn hết thảy sức lực theo đuổi cô, không có cô lại làm ra bộ dáng toàn bộ thế giới sụp đổ, hiện tại lại muốn chia tay. "Anh không động kinh" Cung Âu trầm giọng nói. "Vậy anh tại sao phải chia tay" Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi, một đôi mắt nhìn về phía hắn. Ánh đèn đường rơi vào trong mắt của hắn, chiếu lên mặt hắn đặc biệt rõ ràng, anh tuấn, Cung Âu nhìn cô, "Anh nói lý do cả một buổi tối, em tùy ý chọn một cái là được rồi." "Em chọn một?" Thời Tiểu Niệm cảm giác vô lực, "Cung Âu, anh đừng náo loạn được không, em có thể hiểu được gần đây anh bị áp lực lớn, nhưng bây giờ em là phụ nữ có thai, em rất nhạy cảm với vấn đề này, anh cũng đừng náo loạn với em được không?" Không nên náo đến chia tay. "Anh..." Cung Âu còn muốn nói, Thời Tiểu Niệm nhón chân lên liền hôn lên môi của hắn, không có một tia do dự. Xúc cảm ấm áp, mềm mại  này vừa hạ xuống, Cung Âu trong nháy mắt đứng thẳng, một tay theo thói quen ôm lấy eo của cô, đổi khách làm chủ hôn cô, làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Như là dã thú điên cuồng cướp đoạt. Thời Tiểu Niệm ôm lấy cổ của hắn, tùy ý Cung Âu hôn, nghênh đón với nụ hôn của hắn, nhiệt tình của hắn không cách nào che lấp. Cô đắm chìm vào trong nụ hôn của hắn, cẳng chân không nhịn được nhếch lên. Ánh đền chiếu sáng như ánh bạc. Rất lâu, Cung Âu mới buông cô ra, người lùi tới bên đèn đường, dựa vào đèn đường, thấp mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt rõ  ràng đang ngắm nhìn cô, rất rõ ràng, rất rõ ràng. "Cung Âu, anh không muốn chia tay với em." Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ hắn nghiêm túc nói, cô có thể cảm nhận từ trong nụ hôn của hắn, từ trong ánh mắt của hắn. Cung Âu thấp mắt nhìn cô, khuôn mặt cô sạch sẽ, thanh thuần tiến vào trong mắt của hắn, khiến lồng ngực hắn nhảy loạn, như bị món đồ gì đó đâm. Hắn thật nhanh quay mặt sang, không nhìn mặt cô nữa, môi mỏng mím mím, tiếng nói mất tiếng, "Anh muốn chia tay, Thời Tiểu Niệm." Còn chia. Hắn không mệt mỏi sao một bên muốn chia tay, một bên lại hôn cô, hôn rất tập trung. "Được rồi, được rồi, chúng ta trở lại ngủ được không" Thời Tiểu Niệm nói, kéo tay Cung Âu đi về phía trước, bên trong đôi mắt mang theo suy tư. Không được, cô nhất định phải thay bác sĩ tâm lý cho Cung Âu, Cung Âu trước đây khi gặp áp lực cũng không náo thành như vậy, Mona nhất định có vấn đề. Tâm lý lĩnh vực gì đó là khó lòng phòng bị. Cung Âu bất đắc dĩ bị cô kéo rời đi. Náo loạn một buổi tối, Thời Tiểu Niệm bị huyên náo, cơ thể mệt mỏi, cô đi vào buồng tắm, xông tới tắm rửa, thay váy ngủ, hai tay xoa mái tóc dài. Vừa ra ngoài, cô thấy Cung Âu đứng bên giường gấp chăn, gấp xiêu xiêu vẹo vẹo, đặt một chiếc gối ở phía trên, ôm lên định đi ra ngoài. "Anh làm gì?" Thời Tiểu Niệm sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía hắn. "Anh chuyển tới phòng bên cạnh ngủ." Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. "Tại sao?" Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, tay cầm khăn mặt buông xuống đến, lòng cũng từng điểm từng điểm trầm xuống. Nếu như trước cô còn có thể coi như tâm tình Cung Âu bất ổn, nhưng hiện tại cô không cảm thấy như vậy nữa rồi. Cung Âu là thật muốn chia tay với cô. "Nguyên nhân em biết." Cung Âu nói, ôm chăn cùng gối liền rời đi, "Anh đã bảo Phong Đức mang cho em một bộ chăn, gối mới." "Vậy sao anh không dùng đồ mới?" "Anh không thích mùi đồ mới" Cung Âu bật thốt lên, nói xong mới phát giác mình đã nhanh miệng, véo lông mày. "Cung Âu anh không cảm thấy mình mâu thuẫn à?" "Không cảm thấy" Cung Âu lẽ thẳng khí hùng, ôm chăn nhanh chân rời đi. "" Chăn, gối phải có mùi vị của cô mới ngủ được, vậy còn muốn tách ra ngủ à, muốn chia tay à? Hắn đến cùng đang suy nghĩ gì? Đầu óc Thời Tiểu Niệm trở nên mơ hồ, hắn yêu cô, không phải sao? Tại sao phải náo như vậy? Cô càng ngày càng không hiểu, hắn đến tột cùng là làm sao vậy. Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, sau đó túm gọn tóc ướt, cầm lấy một cái áo khoác khoác lên người liền đi ra ngoài, cô đi thang máy xuống dưới lầu,  giọng nói của Mona vang lên ở cửa phòng khách. "Đến rồi." Thanh âm của Mona truyền đến. Mona mở cửa ra, thấy là Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lộ ra một nụ cười, "Hóa ra là Tiểu Niệm, làm sao vậy, có chuyện gì sao?" "Rốt cuộc cô đã làm gì Cung Âu khiến anh ấy trở nên kỳ quái như bây giờ." Thời Tiểu Niệm hỏi. Mona không xuất hiện, cô và Cung Âu vẫn tốt đẹp. Mona mặc một chiếc váy ngủ màu sắc tươi đẹp, quyến rũ tựa ở cửa, đôi mắt nước biển lam nhìn kỹ lấy cô, "Cô đừng vu oan cho tôi, tôi mỗi ngày đều ghi chép báo cáo về bệnh tình của Cung Âu, bảo đảm phương pháp trị liệu vô cùng chuẩn xác và an toàn, phòng nghiên cứu PPD cùng Cung gia đều có thể kiểm tra bất cứ lúc nào." Muốn làm bậy cũng không thể. Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô, "Được, tôi hiện tại đuổi việc, sa thải cô." Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người muốn đi. "Cung Âu không chắc muốn đuổi việc, sa thải tôi, cô chỉ là bạn gái của hắn, còn chưa phải vợ hắn, cô không có quyền." Mona dựa vào cửa, khinh bỉ nở nụ cười một tiếng, sau đó lại nói, "Có điều, kỳ thực tôi có thể giải đáp thắc mắc của cô." "" Thời Tiểu Niệm dừng bước, không quay đầu lại.