Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 291
Editor: Yuhina
Cô lập tức hiểu lầm.
"Nếu đóng giả không giống thì làm sao anh biết được diễn tập và thực tế có giống nhau hay không" Cung Âu hùng hổ nói.
"Diễn tập mà còn phải giống như đúc a" Thời Tiểu Niệm đối với suy nghĩ hoang tưởng của hắn tình nguyện chịu thua, "Mona cũng không giống với em, tại sao lại để cô ta đóng thế"
Nếu không phải có Mona ở đó, cô cũng sẽ không hiểu lầm thành như vậy.
"Tùy tiện, chủ yếu chỗ đứng của anh đủ soái đủ hấp dẫn mắt nhìn là được rồi, ai thèm quan tâm cô ta" Cung Âu nhíu mày, mãn bất nói.
"…"
Đây là hội chứng tự luyến sao
Thời Tiểu Niệm liếc hắn một chút, quyết định hình ảnh chua ngoa đanh đá cuả mình vừa nãy xóa đi, cô mở lòng bàn tay của mình đến trước mặt hắn, hắng giọng một cái nói, "Đến."
"Đến cái gì"
Cung Âu trừng cô.
"Hoa tai a, không phải muốn đưa cho em sao"
Thời Tiểu Niệm nói, tiếp tục xòe lòng bàn tay ra.
"Sao có thể tùy tiện đưa như vậy " toàn bộ tiết mục mà hắn dàn dựng và luyện tập đều phải xóa bỏ sao.
"Ai bảo Mona đã tùy tiện nói ra rồi."
"Vậy cũng không được, em giả vờ như không biết đi, lần sau… anh sẽ…" Cung Âu lạnh lùng thốt, "Người phụ nữ kia ngoại trừ kiến thức chuyên nghiệp nhiều hơn một chút, còn lại cái gì cũng không được"
Toàn gây phiền toái cho hắn.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, đã biết có quà tặng rồi còn phải coi như không biết sao
Sao hắn có thể bá đạo như vậy.
Cô nghĩ, trời càng ngày càng tối, bỗng nhiên ánh đèn trên cầu gỗ vụt sáng lên, từ xa tới gần, từng chiếc bóng đèn vụt sáng lên, ánh đèn chiếu xuống cây cầu gỗ, ánh đèn này tạo cho người ta thấy ảo giác cây đại thụ đang sinh trưởng vươn mình, cành lá đang nhú mầm rồi mọc thành những chiếc lá, từng chiếc bóng đèn xung quanh đình lần lượt sáng lên.
Ánh đèn phản chiếu xuống mặt hồ, như ánh sao rơi.
"Đẹp quá a"
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn, không khỏi cảm khái nói.
"Có gì mà đẹp" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, "Vốn chờ em xuất viện xong rồi mới…, nơi này còn phải trang trí thêm chút nữa, trên mặt hồ phải làm thêm hệ thống đài phun nước, trên trời phải có khinh khí cầu đang bay, trong nước phải có cá vừa bơi vừa phát sáng, quanh một vòng hồ phải có sương khói mờ mờ"
"…"
Khoa trương như vậy sao
Thời Tiểu Niệm chỉ tưởng tượng đến hình ảnh kia liền cảm thấy tốn một đống tiền lớn rồi, cô cười cười, sau đó nói, "Nhưng em cảm thấy như thế này cũng rất đẹp rồi."
"Như vậy cũng được" Cung Âu nhìn cô một chút.
"Ừ, những cái anh nói cũng quá đốt tiền rồi."
"Thời Tiểu Niệm óc thưởng thức của em sao lại thấp quá vậy, em đã theo Cung Âu anh, có thể học tiêu tiền hay không " Cung Âu khinh thường liếc nhìn cô một cái, làm vẻ mặt ghét bỏ xoay người, đưa lưng về phía cô nhìn mặt hồ.
Để cho cô học cách tiêu tiền
Thật sự là người đàn ông “tốt”.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy âm thanh lẩm nhẩm của Cung Âu, hắn đưa lưng về phía cô, bàn tay thon dài đang cầm cái gì đó, "Tính toán một chút, trước tiên phải làm thế này… sau đó… tất cả đều uổng phí cả rồi"
Đều tại Mona người phụ nữ kia phá hư hết cả.
"…"
Thời Tiểu Niệm hạ tầm mắt nhìn về phía bàn tay của hắn, trong lòng bàn tay của hắn đang cầm một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc, là hoa tai à?
Có ai tặng lễ vật lại quay lưng về phía người được tặng không.
Thực sự là ngạo kiều.
Thời Tiểu Niệm cười tiếp nhận hộp nhung, mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là đôi hoa tai rất lạ mắt.
Đôi hoa tai đượt thiết kế vô cùng tinh xảo, đôi hoa tai hình tua rua, mà tua rua được làm bằng chất liệu đặc thù, không biết là kim cương hay là pha lê, dưới ánh đèn như lưu ly này nhìn đặc biệt mỹ lệ.
Thật là đẹp.
Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa thán phục, cô phát hiện con mắt thưởng thức của Cung Âu với đồ trang sức rất tốt, mỗi một món đồ trang sức hắn chọn cho cô đều được thiết kế rất tinh xảo, đều mang một phong vị riêng.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng ngạo kiều phía trước kia, đưa tay đeo hoa tai lên, sau đó mỉm cười nói, "Cuối cùng em cũng có đủ bốn món đồ trang sức rồi, cái gì mà uổng phí chứ"
"Đương nhiên là uổng phí, tất cả các ỷ tưởng mà anh nghĩ ra không được sử dụng" Cung Âu phiền muộn than, thực tế và các ý tưởng hắn dày công thiết kế khác nhau hoàn toàn.
Cô hài lòng mà không tốt sao, tại sao hắn còn phiền muộn như vậy chứ?
Một tay Thời Tiểu Niệm cầm chiếc hộp nhung, một tay vuốt lỗ tai, nói, "Anh xem một chút, em đeo có dễ nhìn hay không"
"Anh cũng không tin ngày hôm nay anh không tạo được kinh hỉ cho em, Thời Tiểu Niệm, chúng ta kết hôn đi"
Cung Âu càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên quay đầu hướng về cô nói, âm thanh như chặt đinh chém sắt.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng trong căn đình màu xám, cả người cứng lại, ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu.
Một trận gió mát thổi qua.
Hộp nhung từ trong tay cô rơi xuống, lăn xuống mặt đất.
Trong phút chốc, thời gian như ngừng lại, cô ngơ ngác mà nhìn kỹ lấy Cung Âu, có thể cô nghe lầm đi.
Nhất định là do gió quá lớn rồi.
Thời Tiểu Niệm cười gượng hai tiếng, vuốt hoa tai, "Nhìn gì em, tiếng gió lớn quá, chắc em nghe nhầm rồi."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người, tim cô nhảy lên đặc biệt kịch liệt.
Kết hôn.
Tại sao đột nhiên hắn lại nói đến chuyện kết hôn, không phải là cô không nghĩ tới việc kết hôn, đã có bảo bảo rồi thì hai người cũng phải chính thức thành vợ chồng, nhưng kể từ khi biết Cung Âu không tin đứa bé này là của hắn, cô liền biết kết hôn là một chuyện rất xa vời.
Sớm nhất, cũng phải chờ bảo bảo được sinh ra, sau khi giám định huyết thống để hắn có thẻ tiếp thu, tiếp đó mới bàn luận đến chuyện kết hôn đây.
Sao vào lúc này hắn lại.
Sẽ không.
Nhất định là cô nghe lầm, là do cô nghe nhầm rồi.
Thời Tiểu Niệm không để cho mình tưởng bở, nhìn mặt hồ yên lặng trước mắt.
Bỗng nhiên, tiếng nói trầm thấp từ tính của Cung Âu vang lên ở sau lưng cô, "Em vừa nói, ở cùng an hem phải chịu rất nhiều gánh nặng trong lòng, em nói, em yêu anh, yêu đến mức thấp hèn, những câu nói này, tại sao từ xưa tới nay anh không nghe em đề cập tới"
"…"
Thời Tiểu Niệm ngây người, không nghĩ tới hắn nhớ kỹ toàn bộ những lời cô vừa nói, cô cắn cắn môi, sau đó làm ra dáng vẻ tùy ý nói, "Nhất thời gấp quá nên nói mấy lời vô nghĩa, em không có ý gì đâu."
"Thật sự chỉ là mấy lời vô nghĩa?"
Cung Âu nhìn bóng lưng của cô hỏi lại, con ngươi đen thâm trầm.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc.
"Phong Đức lão già kia nói, anh không tạo đủ cảm giác an toàn cho em" Cung Âu đi lên trước, hung hăng mà đem người cô xoay lại, khiến cho cô không thể không đối mặt với hắn, "Kết hôn có đủ an toàn hay không "
Hắn còn nói kết hôn.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, "Cung Âu, anh có biết kết hôn là đại biểu cho cái gì hay không"
"Không phải em vẫn muốn một mái nhà sao, hiện tại Cung Âu anh liền cho em"
Cung Âu đứng ở trong đình, đứng ở trước mặt của cô, chăm chú nhìn cô, mở miệng nói ra những lời tuyên thệ bá đạo.
Không có khinh khí cầu;
Không có cá phát sáng;
Không có khói mờ quanh hồ.
Nhưng hắn nói với cô một từ, chỉ một từ này thôi, cũng quá đủ rồi.
Lại một lần nữa Thời Tiểu Niệm cảm thấy chủa xót hai mắt, trong chớp mắt này, cơ hồ cô muốn bật thốt lên hai từ “Đồng ý”, nhưng gió trên mặt hồ thổi tới khiến cho lý trí cảu cô quay trở lại, "Nếu anh thật sự kết hôn với em, sau này không thể đi Anh quốc."
“In relationship” thì không sao, nhưng kết hôn sẽ có khả năng đảo lộn rất nhiều chuyện.
"Vậy thì không đi nữa"
"Không phải anh không tin hài tử trong bụng em là của anh sao"
"Coi như nó không phải của anh thì sao, tại sao anh không thể cưới em" Cung Âu tự tin hỏi ngược lại, con ngươi đen trừng mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, em nên cho anh một đáp án thoải mái, gả hay không gả"
Lúc Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, nhìn chăm chú tiến vào trong ánh mắt của hắn, tròng mắt của hắn đen kịt, như là Từ Thạch bình thường đầu độc hấp thụ hết thảy
Thời Tiểu Niệm dễ dàng nhận thấy thời gian đang trôi qua.
Cung Âu không nhịn được, không ngừng thúc giục cô, "Nói đi, nói đi em có nói hay không, Thời Tiểu Niệm, ngươi nói hay không nói, nhanh lên một chút"
"Anh đang cầu hôn hay là đang bức hôn vậy "
Thời Tiểu Niệm dở khóc dở cười mà nhìn hắn.
"Bức hôn thì làm sao" Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
"Vậy em cũng chỉ có thể gả chứ sao, còn có thể làm gì."
Thời Tiểu Niệm cười lên, sau đó nhón chân lên trên vòng tay qua cổ hắn, ngả vào trong ngực của hắn, bề ngoài thì làm ra dáng vể tùy ý, nhưng kỳ thực bên trong đã nhảy loạn lên rồi.
Nhà.
Rốt cục cô cũng có một ngôi nhà cho riêng mình.
"Nghe như có vẻ không tình nguyện" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra ôm chặt lấy cô, "Nghe đây, Thời Tiểu Niệm, sau này em có thể ghen tuông phát hỏa, nhưng không được phép một mình khó chịu nửa đêm cũng không ngủ được, lại càng không được rơi nước mắt"
"…"
Ạch.
Được rồi, tối hôm qua cô không ngủ được bị hắn phát hiện ra rồi.
Con mắt của hắn có thể độc như thế hay không, bởi vì cô không ngủ được, nên ngày hôm nay hắn mua hoa tai tặng cô, chế tạo kinh hỷ cho cô, thậm chí còn cầu hôn với cô
Cung Âu, thật sự hắn không cần vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy.
Thời Tiểu Niệm ôm chặt lấy Cung Âu, viền mắt có chút mơ hồ, âm thanh có một chút nghẹn ngào, "Cung Âu, anh là toàn bộ thế giới của em, là người tốt nhất với Thời Tiểu Niệm."
"Phí lời"
Cung Âu nói, bên trong đôi mắt đen không giấu được vẻ đắc ý ngông cuồng tự đại.
"Mặc kệ sau này chúng ta sẽ ra sao, nhưng thời khắc này, Thời Tiểu Niệm em sẽ mãi khắc ghi trong lòng." Thời Tiểu Niệm nghẹn ngào nói, cảm động đến nỗi không thể kiềm chế được.
Nhiều năm như vậy, rốt cục cô cũng có một ngôi nhà cho riêng mình.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
43 chương
151 chương
28 chương
11 chương
83 chương
711 chương