Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 280
Editor: shinoki
"Nhát gan! Thời Tiểu Niệm, lá gan của em sao nhỏ như vậy, sợ tối, sợ cái này, sợ cái kia" Cung Âu trừng mắt cô, bất mãn nói, "Em luyện gan choa nh"
""
Cô nhát gan, đó là bởi vì từ nhỏ đến cô chưa từng gặp phải chuyện này, có thể không chấn kinh sao?
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường không nói gì, tầm mắt rơi vào trên tay của hắn, "Anh bị dính mực, đi tắm một chút đi."
"Không tắm, anh phải nhìn em"
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, bộ mặt căng thẳng, sắc mặt âm trầm.
""
"Thời Tiểu Niệm, em nói xem em có phải là không phải thần xui xẻo tái thế không? Làm sao cái chuyện xui xẻo gì đều có thể rơi vào trên người em?" Cung Âu trừng mắt cô nói.
Ttình cảnh máu tanh lúc này đều có thể hù cô được.
""
Thời Tiểu Niệm lặng yên, cô cũng không biết mình có phải là thần xui xẻo hay không.
Cung Âu khiển trách cô một trận, cuối cùng trừng mắt cô hỏi, "Bây giờ em ổn chứ?"
Tiếng nói của hắn không thiếu thân thiết.
"Ừ, hiện tại ổn rồi." Thời Tiểu Niệm nằm nghiêng ở trên giường, gật đầu, hai con mắt thật sâu nhìn Cung Âu, trên mặt nở ra một nụ cười, tay từ trong chăn chui ra đưa về phía hắn, "Cung Âu, xin lỗi, em khiến anh lo lắng rồi."
Lúc cô ở trong hậu trường nói mình đau, trên mặt hắn hiện lên vẻ hoảng loạn cô chưa từng thấy.
Hắn lo lắng cho cô.
Cô biết.
"Biết là tốt rồi." Cung Âu trừng mắt cô nói, sau đó nắm chặt tay cô, cầm thật chặt, thân thể nghiêng về trước, cúi đầu hôn một cái ở trên tay cô, "Anh không để ý đứa bé này có sao không, chỉ cần em không có chuyện gì là được."
"Cung Âu, đứa bé này là của anh."
Thời Tiểu Niệm nhíu mày.
"Đứa bé này là của anh, anh cũng chỉ muốn em không có chuyện gì"
Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói, ngữ khí bá đạo, hung hăng, hai tay cầm chặt tay cô, môi mỏng dán vào tay mềm mại, trắng nõn của cô, hô hấp ấm áp dồn vào trên tay của cô.
""
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, lời này làm cho cô không thể nào phản bác, cô nằm ở trên giường, cứ như vậy nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu thật sâu, trên trán của hắn là một tầng mồ hôi mỏng.
"Tiểu Niệm"
Một âm thanh lo lắng truyền đến.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Phong Đức đẩy Mona đi tới trước giường bệnh của cô.
Mona một mặt lo âu nhìn kỹ cô, "Tiểu Niệm, cô không sao chứ? Tôi không lên xe cấp cứu được, cô vẫn ổn chứ? Bác sĩ nói thế nào? Bảo bảo có sao không? bảo bảo có khỏe không?"
Mona ngồi ở chỗ đó, trong đôi mắt màu nước biển lam tất cả đều là quan tâm.
"Tôi không sao, bảo bảo vẫn ổn, cảm ơn cô đã quan tâm." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, sau đó liếc mắt nhìn Phong Đức một mặt thân thiết, nói, "Đã khiến các người lo lắng cho tôi rồi."
"Thời tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi." Phong Đức và Mona nhìn về phía cô, lại nói, "Tiểu thư Mona dọc đường đi đều giành thời gian cầu nguyện cho tiểu thư."
"Có đúng không?"
Một đường cầu nguyện.
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, không phải không cảm động, "Cám ơn cô a, Na Na."
"Cô không có chuyện gì là tốt rồi, tôi thật sự rất sợ, bảo bảo là thiên sứ khả ái nhất, nhất định không thể xảy ra chuyện." Mona nói, trong con mắt màu xanh lam thấp thoáng vài giọt nước mắt, cô vội vã đưa tay lau đi, "Nhìn tôi xem, không sao rồi còn rơi nước mắt."
"Na Na"
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, trong mắt có cảm động.
"Điều tra thế nào rồi?" Cung Âu ánh mắt âm trầm nhìn về phía Phong Đức, tay thon dài vẫn cầm thật chặt tay Thời Tiểu Niệm.
"Đã điều tra, chuyện thang máy chỉ là bất ngờ, là công nhân thang máy không sửa chữa thỏa đáng đã nghiệm thu rồi." Phong Đức rõ ràng mười mươi đáp, "Còn có cái người phụ nữ vẩy mực kia, là Thời Địch phái đến, cô ta không ưa Thời tiểu thư."
Thời Địch phái đến.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường bệnh ánh mắt ảm ảm.
Cô còn tưởng rằng hết thảy đều đã qua.
"Tôi không quản nó có phải là bất ngờ không, Phong Đức, ông nên làm sao rồi chứ." Cung Âu ngồi ở chỗ đó, xương ngón tay rõ ràng nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, đôi con ngươi đen âm lệ mà nhìn Phong Đức, từng chữ từng chữ nói.
Dám động vào người phụ nữ của hắn, nhất định phải trả giá thật lớn.
"Vâng, thiếu gia." Phong Đức xoay người đi.
Cung Âu véo lông mày, "Mang luôn người phụ nữ này đi"
Cung Âu trừng Mona một chút.
"Tôi không đi." Mona lập tức phản đối, đôi mắt nước biển lam trợn trừng lên, "Tôi muốn ở lại cùng Tiểu Niệm, hơn nữa, tôi cũng phải quan sát Cung tiên sinh ngài nữa"
"Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, cút"
Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô một chút.
"Cung tiên sinh, xin ngài tôn trọng tôi một chút."
Mona nghe vậy, khuôn mặt ngũ quan đẹp đẽ có tức giận.
"Được." Cung Âu khinh thường nhìn về phía cô, lạnh lẽo nói, "Tiểu thư Mona, xin cô cút đi, phiền cô cút đi, tôn trọng tôi một chút."
"Cung tiên sinh"
Mona bị chọc tức.
Thời Tiểu Niệm muốn khuyên một hồi, Phong Đức đã thông minh đọ sức, "Mona tiểu thư, thiếu gia hiện tại muốn bồi Thời tiểu thư, không bằng chúng ta rời đi trước, mua chút đồ đến thăm Thời tiểu thư."
Mona không phải người không nói lý, nghe vậy cô gật gù, một đôi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nói, "Tiểu Niệm, tôi đi trước, cô đừng quá lo lắng."
"Được."
Thời Tiểu Niệm đáp.
"Cung tiên sinh, xin ngài khiêm tốn một chút, Tiểu Niệm hiện tại là phụ nữ có thai không thích hợp thấy có người tức giận." Mona lấy lập trường của một bác sĩ chuyên ngành tâm lí dặn Cung Âu.
"Sao cô dài dòng vậy, cút"
Cung Âu một mặt không nhịn được nói.
""
Mona thấy Cung Âu như vậy, có chút oan ức mím môi, để Phong Đức đẩy xe lăn ra ngoài.
Cung Âu lập tức đứng lên đi về phía cửa, nặng nề đóng cửa lại, sau đó khóa trái cửa.
"Anh làm gì a, Mona cũng là quan tâm mới đến nhìn em." Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, trên người mặc quần áo bệnh nhân trắng tinh, âm thanh ôn Nhu.
"Ai muốn cô ta quan tâm, từ sáng đến tối phiền muốn chết"
Cung Âu một mặt không thích, hắn cố đè xuống tức giận, đi tới nhấc chăn lên, "Đi đến ngồi."
"Làm gì?"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn hắn.
"Cho em ngồi vào trong lòng anh"
Cung Âu trừng mắt cô nói, sau đó lại cực lực đè xuống tức giận.
""
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là thuận theo đi đến ngồi lên, Cung Âu cởi giày trực tiếp ngồi vào trên giường, ôm cô vào trong lòng, dùng sức mà ôm chặt cô.
"Cung Âu, đây là giường bệnh."
Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ nói.
Giường bệnh này tuy hơi lớn so với giường bệnh bình thường, nhưng hai người ngồi hiển nhiên vẫn có chút miễn cưỡng.
"Anh biết, cần em phải nhắc sao?"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, ôm cô nằm xuống trên giường, hai tay mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, ôm thân thể thon thả của cô, "Được rồi, ngủ."
"Ngủ" Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, "Em không buồn ngủ a."
"Anh bảo em ngủ thì ngủ đi, ngủ một giấc là có thể quên hết những hình ảnh kia." Tay thon dài của Cung Âu vỗ vỗ cánh tay của cô, "Em cứ yên lòng ngủ trong lồng ngực anh, sẽ không có bất ngờ."
Thì ra hắn còn đang lo sợ cô chấn kinh, sợ sệt.
Không trách hắn vội vã đuổi bọn họ đi, hắn muốn vì cô xua đi những ác mộng đáng sợ kia.
"Ừ, được."
Thời Tiểu Niệm đáp, ở trong lồng ngực hắn ngẩng mặt lên, một đôi mắt sáng thật sâu nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuấn của hắn, tự đáy lòng nói, "Cung Âu, anh thật tốt."
""
Hắn nhìn chằm chằm cô, nhìn kỹ nụ cười xán lạn trên mặt cô, nhìn một chút liền ngây dại, "Nói lại lần nữa"
"Cung Âu, anh thật tốt."
Nói 100 lần cũng có thể.
Thanh âm cô ôn Nhu, như là một dòng suối nhỏ trong suốt một đường chảy thẳng vào lồng ngực của hắn, chảy vào làm trái tim hắn chấn động không ngớt.
Cung Âu ôm cô tiến vào trong lồng ngực, bàn tay ấn lên sau gáy của cô, cằm chống đỡ ở trên đầu cô, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Thời Tiểu Niệm em nghe đây, anh sẽ thay em đánh đuổi tất cả bất ngờ"
Không có bất cứ thương tổn gì có thể tiếp cận cô, tới gần cô.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe, tựa ở trên người hắn, một đôi mắt sáng ấm áp, một lát, cô nhẹ giọng nói, "Cung Âu, anh không cần quá mạnh mẽ."
"Không có nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình mạnh mẽ."
Ngữ khí Cung Âu hung hăng cực kỳ.
"Tuy nhiên không phải quá mạnh mẽ, nếu như em trèo lên trên một bước, anh cũng trèo lên trên một bước, vậy em vĩnh viễn không đuổi kịp anh." Thời Tiểu Niệm hơi xúc động.
Cung Âu là thang trời của cô.
Cô đang cố gắng trèo lên.
"Cung Âu anh chắc là không biết bò " Cung Âu tự phụ nói, vỗ vỗ thân thể mềm mại trong lòng, "Ngủ, không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, ở trong lòng hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nghe hơi thở quen thuộc trên người hắn, rất kỳ quái, cô thật sự không nhớ tới hình ảnh máu tanh đáng sợ trong thang máy.
Trước khi ngủ, cô nghe được thanh âm của Cung Âu vang lên ở bên tai cô, "Em không cần leo, nếu như em muốn cùng anh sánh vai, anh sẽ trượt xuống cõng em đi cùng."
""
Thời Tiểu Niệm xúc động mạnh mẽ, người càng hướng gần tới trong lồng ngực của hắn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Trong phòng bệnh to lớn, xa hoa, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào trên giường trắng tinh, trên giường nam nhân ôm lấy nữ nhân, nữ nhân đã ngủ, nam nhân cứ như vậy mở to một đôi mắt đen kịt, hai tay chăm chú ôm cô.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
43 chương
151 chương
28 chương
11 chương
83 chương
711 chương