Editor: Yuhina "…" Bỗng nhiên trong lòng Thời Tiểu Niệm như trùng xuống, cô cụp mắt xuống, tâm trạng tự nhiên thấy nặng nề. Cô đang làm sao vậyđang tự dưng lại học Cung Âu đa nghi sao. Chỉ là đi trị liệu mà thôi, có thể xảy ra cái gì chứ, mỗi ngày Cung Âu còn đề phòng Mona có mưu đồ gây rối với với cô kia mà. Thời Tiểu Niệm nghĩ như thế, xoay người đi lên xe, nhưng trên mặt lại không có một chút cao hứng nào cả. "Thời Tiểu Niệm nhớ anh không" Bỗng nhiên một âm thanh bá đạo vang lên ở trong tai cô. Là cung Âu. Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ về phía tai nghe trong tai mình, thì ra bắt cô mang cái này để trò chuyện với hắn, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười, ngoài miệng thì sẵng giọng, "Anh mới đi không tới một phút, làm gì mà nghĩ tới nhanh vậy chứ." "Nói thật em sẽ chết sao" Cung Âu không vui nói, hô hấp đều đều, không hề có một chút ý tứ mệt mỏi. "Cái gì a." Thời Tiểu Niệm giả ngu. "Anh nghe được em rất muốn nhìn thấy anh, mong anh lập tức quay trở lại" Cung Âu ngông cuồng tự đại nói. "Em nào có." Thời Tiểu Niệm sờ sờ mũi, chột dạ nháy mắt một cái, nghe được ngữ khí của cô mà hắn đã hiểu rồi. "Dù sao anh cũng thấy là như vậy" Cung Âu bá đạo nói, "Không được phép ngắt kết nối, anh muốn trò chuyện cùng với em" "Nha, được rồi." Thời Tiểu Niệm giả vờ bất đắc dĩ đáp ứng, ý cười trong mắt càng sâu. Quả nhiên là cô đang suy nghĩ miên man, căn bản là Cung Âu không có ý tứ gì với Mona, leo núi mà cũng muốn nói chuyện cùng cô. Thời Tiểu Niệm ngước mắt, thấy Phong Đức đứng cách đó không xa, tự tiếu phi tiếu nhìn cô, ra vẻ nhìn thấu nội tâm của cô. "…" Thời Tiểu Niệm có chút quẫn bách. "Anh làm gì vậy, sao đang leo núi còn muốn gọi điện thoại, tôi đã nói rồi, anh muốn rộng mở chính mình, thì phải cho mình một chút không gian riêng tư." Âm thanh của Mona vang lên ở trong tai nghe của Thời Tiểu Niệm. "Leo núi của cô đi, quản tôi à" Ngữ khí của Cung Âu trong phút chốc lạnh dần xuống. "Cung tiên sinh, bây giờ anh nên chuyên chú thưởng thức phong cảnh xung quanh, mà không phải gọi điện thoại." ngữ khí của Mona khá là bất đắc dĩ, "Anh và Tiểu Niệm ở cùng nhau mỗi ngày, có nhiều chuyện để nói như vậy sao" "Có" cung Âu hùng hổ đáp lại, sau đó âm thanh bỗng nhiên lại trầm thấp xuống, vừa chạy lên trên núi, vừa nói, "Thời Tiểu Niệm, em đang làm cái gì" "Đang cùng anh tán gẫu a." Thời Tiểu Niệm nói. "Không làm chuyện gì khác" "Không có a. Em có thể làm cái gì." Thời Tiểu Niệm đứng phía trước xe từ từ đi dạo, chuyển mâu nhìn phía Núi Ô, nghĩ đến Mona, đành nói, "Anh vẫn nên nhìn phong cảnh đi, nếu không anh miêu tả phong cảnh xung quanh cho em nghe một chút" Nếu đã ra ngoài rồi, vẫn hi vọng hắn ngoan ngoãn nghe lời bác sỹ. Cung Âu chạy bộ lên núi, hô hấp dần dần trở nên trầm xuống, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Em chưa từng tới Núi Ô" "Chưa bao giờ." Mặc dù cô sống ở S thị nhiều năm, nhưng xác thực cô chưa từng tới Núi Ô. "Tốt lắm, vậy em nghe anh miêu tả" Cung Âu đáp ứng thỉnh cầu của cô, sau đó ngước mắt quan sát phong cảnh xung quanh, hẵng giọng một cái nói, "Có một cái cây, hai cây cây, ba cái cây, cây đại thụ thứ ba lớn hơn một chút, nhiều lá xanh một chút" "…" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, đây là miêu tả phong cảnh xung quanh sao Một cái cây, hai cái cây Quả nhiên là người làm khoa học kỹ thuật, thời học sinh nhất định là hắn học lệch các môn. "Cung tiên sinh, anh có biết miêu tả không vậy, nghề nghiệp của Tiểu Niệm là họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp, nói thế nào cũng là học giả, mà anh ngay cả phong cảnh cũng không miêu tả được sao" Giọng điệu nghi ngờ của Mona truyền đến, đem tất cả những lời trong lòng Thời Tiểu Niệm nói ra. Thời Tiểu Niệm đứng dưới chân núi đi tới đi lui, liền nghe được âm thanh giận dỗi của Cung Âu truyền đến, "Cô quản tôi à, nữ nhân của tôi thích nghe là được, Thời Tiểu Niệm, em có thích nghe hay không" "Ạch" Thời Tiểu Niệm chần chờ hai giây, thành thực nói rằng, "Thích." Cách miêu tả này của hắn cũng là loại cảm giác đặc biệt. "Có nghe hay không, nữ nhân của tôi thích" Sườn núi, Cung Âu lập tức hướng về phía Mona quát, bỗng nhiên ý thức được Mona không nghe được âm thanh trong tai nghe của hắn, không khỏi lạnh lùng trừng cô ta một chút, sau đó bước nhanh về phía trước. "…" Mona đứng ở trên thềm đá, ánh nắng cuối chiều xuyên qua tán cây rơi vào trên mặt của cô ta. Mặt cô ta mỹ lệ xuất chúng, một đôi mắt xinh đẹp như được khảm bằng viên ngọc thạch trong suốt màu nước biển, cô ta ngước mắt nhìn bóng người Cung Âu, bóng lưng của hắn rộng lớn, đôi mắt Mona dần dần bị bịt kín một tầng ánh sáng phức tạp. Thời Tiểu Niệm đi đi lại lại bên ngoài hơi mệt chút, mở cửa xe ngồi vào trong xe, âm thanh của Cung Âu tiếp tục vang ở bên tai cô, từ tính cực kỳ "Bên trái có tảng đá, bên phải có tảng đá." "Trên cây có tổ chim, tổ chim xấu quá" "Trên núi Ô này cũng không có gì đẹp mắt, tất cả đường đã được làm sẵn, không có gì thú vị cả, anh còn muốn mang em đi lặn biển" "…" Thời  Tiểu Niệm ngồi trên xe "Ừ" một tiếng tùy ý đáp lời, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, cô ngáp một cái, nằm xuống ghế sau của xe, hàng lông mi thật dài giật giật, đôi mắt chậm rãi khép lại. "Thời Tiểu Niệm Thời Tiểu Niệm" Cung Âu không vui gọi tên của cô. "…" Thời Tiểu Niệm ngủ rất say. Phong Đức từ ngoài cửa xe nhìn thấy Thời Tiểu Niệm nằm ở trên ghế sau xe ngủ thiếp đi, mở cửa xe, tâm lý mà đem tai nghe lấy ra cho cô, sau đó đeo lên tai của mình, cung kính mà nói, "Thiếu gia, Thời tiểu thư đã ngủ thiếp đi." "Ngủ thiếp đi" Cung Âu không vui nhăn lông mày, "Đánh thức của ấy dậy" "Đừng, hiện tại Thời tiểu thư đang có thai, khá là mệt, nên để cô ấy nghỉ ngơi một lúc." Phong Đức nói xong, lại nói, "Vậy tôi đi gọi cô ấy dậy." "Không cần kêu" Cung Âu lập tức nói, đứng trên sườn núi nghỉ ngơi, lấy tai nghe ra, con ngươi đen lạnh lẽo, lập tức muốn đi về. Quay người lại, Mona đứng ở nơi đó, giơ ngang hai tay ngăn cản hắn, gương mặt bởi vì vận động mà ra mồ hôi, mồ hôi dọc theo mặt cô ta chảy vào trong cổ, lộ ra một phần hương vị gợi cảm cuả nữ nhân, "Anh đi đâu" "Không leo nữa, tôi muốn trở lại" Cung Âu lạnh lùng thốt, Thời Tiểu Niệm ngủ thiếp đi, ngủ ở trong xe không thoải mái. "Ngày hôm nay phải leo lên đỉnh ngọn núi." Mona lập tức nói, ngước mắt nhìn về phía gương mặt tuấn bàng của Cung Âu  nói, "Hoang tưởng không phải là cố chấp làm một việc từ đầu tới cuối sao, anh lại muốn từ bỏ giữa đường " "Vì Thời Tiểu Niệm, cái gì tôi cũng đều có thể từ bỏ" Huống hồ một lần leo núi. Cung Âu trầm giọng nói, con ngươi đen lạnh nhạt liếc cô ta một chút, sau đó vòng qua cô ta đi xuống dưới núi. "…" Cái gì cũng đều có thể từ bỏ, vì thế nên cũng đem đối tượng thông gia là cô vứt bỏ sao. Mona đứng ở nơi đó, trong con ngươi màu xanh nước biển lộ ra một vệt thâm ý, sau đó giương giọng hô, "Trước khi đến đây tôi có tìm hiểu một số tư liệu, trên đỉnh ngọn núi Ô có một loại gỗ mun, đều nói mang gỗ mun có thể bảo đảm cho phụ nữ có thai bình an." Dứt lời, bước chân của Cung Âu nhất thời ngừng lại. Gỗ mun. Ánh mắt Cung Âu trầm xuống, một lát sau, hắn xoay người tiếp tục chạy lên núi, đã chạy được một quãng đường núi, thể lực vốn đã giảm xuống, nhưng Cung Âu nhưng càng ngày càng tăng nhanh tốc độ. "…" Mona không thể làm gì khác hơn là tiếp tục theo sau, may mà bình thường cô có rèn luyện sức khỏe, bằng không thật theo không kịp Cung Âu. Mặt trời lặng lẽ xuống núi. Bóng đêm chậm rãi bao phủ xuống. Một loạt xe ô tô xa hoa đỗ ở dưới chân núi, một đám vễ sỹ mặc tây trang màu đen đứng xung quanh xe ô tô, Phong Đức mặc áo sơ mi trắng áo vest màu xám đậm, ông đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn giữ được vẻ tao nhã, ông cầm lấy đồng hồ bỏ túi đeo ở trước ngực, liếc mắt nhìn thời gian. Đã là 9 giờ tối rồi. Thiếu gia và Mona tiểu thư vẫn chưa xuống. Phong Đức chuyển mâu nhìn về phía bên trong xe, Thời Tiểu Niệm còn nằm ngủ ở bên trong. Mặt trăng đã treo lên ngọn cây, tỏa ánh sáng mờ ảo, dưới chân núi Ô hoàn toàn yên tĩnh, trên đường hiếm có xe cộ đi qua. "…" Thời Tiểu Niệm nằm ở trên xe, chậm rãi tỉnh lại, đưa tay dụi dụi đôi mắt, từ trên xe ngồi lên, chuyển mâu nhìn phía ngoài cửa xe, thấy bóng đêm đã bao trùm xung quanh. Đã là buổi tối rồi Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, vội vã đưa tay ấn vào tai nghe phía trong tai, không thấy tai nghe, cô đẩy cửa xe ra, Phong Đức đứng ở nơi đó cung kính mà hướng về cô thấp cúi đầu, "Thời tiểu thư, cô đã tỉnh" "Ừ." Thời Tiểu Niệm gật đầu, "Cung Âu đâu, còn chưa xuống núi" Núi Ô không cao lắm, làm sao lâu như vậy còn chưa xuống. "Đúng thế. Ngay khi tiểu thư vừa ngủ thiếp đi, tôi liền báo với thiếu gia ngắt kết nối tai nghe, để cho cô đỡ khó chịu." Phong Đức săn sóc nói rằng. "Ừ, vậy tôi gọi điện thoại cho hắn." Thời Tiểu Niệm nói, lập tức muốn vào xe lấy điện thoại di động, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Phong Đức truyền đến, "Thiếu gia" Thời Tiểu Niệm choáng váng, theo bản năng mà hướng về núi Ô nhìn tới, chỉ thấy Cung Âu đang từng bước từng bước đi xuống, bóng người bao phủ dưới ánh trăng, trên người cõng Mona. Mona nằm nhoài trên lưng Cung Âu, hai tay ôm lấy cổ của Cung Âu, đầu tỳ ở trên vai Cung Âu. Nhìn có vẻ rất thân mật. "…" Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó sửng sốt hai giây, trong lòng không khỏi chìm xuống. Cô đi về phía trước, đi tới trước mặt Cung Âu, lúc này mới phát hiện sắc mặt Mona có chút tái nhợt, không khỏi hỏi, "Làm sao vậy" "Cô ta bị thương." Cung Âu lạnh lùng thốt, không có cảm tình gì, vừa dẫm xuống đất bằng liền thả Mona xuống. Phong Đức cùng một bảo tiêu lập tức tiến lên đỡ lấy Mona, không để cho cô ta ngã chổng vó. Mona được hai người đỡ, gương mặt xinh đẹp đã trắng xám, trên quần ở bắp chân bị xé rách lộ ra một vết thương, máu tươi đang chảy ra từ vết thương.