Editor: shinoki "Em dựa vào cái gì nói tình cảm là có hạn, em dựa vào cái gì nói là tình cảm sẽ sớm tiêu hao, anh không tiêu hao, em dựa vào cái gì tiêu hao?" Cung Âu cầm lấy tay Mr Cung liên tục nói năng lộn xộn, xong lại nói, "Em xem, một ngày anh không bên em, tay em đã trở nên thô ráp rồi." "" Thô em gái ngươi a. Thời Tiểu Niệm trong lòng nhổ nước bọt, trong mắt lạnh lùng dần có dấu hiệu nhũn xuống. Cô cầm khăn lông ướt đi về phía trước, đưa tay đem khăn mặt phủ lên mặt hắn, lau cho hắn, mùi rượu phả vào mặt cô thực sự khó chịu. Một giây sau, eo của cô đã bị Cung Âu ôm lấy, hắn ôm cô, đầu tựa trên người cô, "Không có lương tâm Thời Tiểu Niệm, sao anh lại coi trọng em chứ, anh tùy tiện coi trọng con dế mèn cũng biết nghe lời hơn em" "Anh ngồi yên, đừng nhúc nhích." Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, nâng mặt hắn, lau mặt cho hắn. Cung Âu tựa hồ rất không thích lau mặt, hung hăng quay đầu, đem cả khuôn mặt đều chôn ở trước người cô, buồn buồn nói, "Thời Tiểu Niệm, em không có lương tâm, em chính là một tảng đá!" Thời Tiểu Niệm vốn không muốn tính toán với một con quỷ say, nhưng nghe lời nói của hắn, không khỏi nói, "Cung Âu, bây giờ rốt cuộc trong chúng ta ai có lỗi với ai? Anh không tin em, anh đúng, anh đi tìm nữ nhân khác, anh đúng!" Cái gì hắn cũng đúng a! "Vậy em kéo anh trở về là được rồi." Cung Âu thấp giọng nói, nói tới lẽ thẳng khí hùng. "Kéo trở về? Em không kéo sao? Anh chịu trở về cùng em sao?" Thời Tiểu Niệm thực sự là không biết nói gì. Hắn thật là biết đổi trắng thay đen. Cung Âu dùng sức mà ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, rất là thỏa mãn, sau đó ngẩng mặt lên nhìn về phía cô. Cho dù là một mặt men say, nhưng không thể phủ nhận, hắn vẫn cực kỳ anh tuấn. Cung Âu ngẩng mặt lên nhìn cô, hai mắt nửa mở, lông mi rất dài, chuyện đương nhiên địa đạo, "Vừa bắt đầu anh đương nhiên không chịu, em kéo anh vài lần, không phải anh sẽ trở về cùng em sao ?" "" "Thời Tiểu Niệm, em một chút nghị lực đều không có." Hắn trách cứ cô, trách cứ đến lẽ thẳng khí hùng. "" Thời Tiểu Niệm thua hắn triệt để, dáng dấp hắn như là đem lời trong lòng nói hết ra. Không ngờ lúc đó hắn còn tỏ ra cao cao tại thượng, trong nóng ngoài lạnh, kỳ thực cất giấu bên trong một trái tim cao ngạo, trong lòng một mực reo hò, em kéo anh lại a, em kéo anh thêm một lần anh liền đi với em. Thời Tiểu Niệm bù đầu, tâm lý hoạt động của Cung Âu lúc đó không tốt rồi. "Thời Tiểu Niệm" "Dừng." Thời Tiểu Niệm thực sự nghe không nổi nữa, "Anh có muốn tắm không ?" "Không muốn" "Trên người anh thối chết rồi! " "Vậy anh muốn" "" Thời Tiểu Niệm rất muốn đánh chết hắn, đẩy hắn ra xoay người đi vào phòng tắm chuẩn bị, nước ào ào ào chảy vào trong bồn tắm, cô có chút mệt mỏi, thở dài một hơi. Không nghĩ tới Cung Âu uống say lại là cái bộ dạng này, giống hệt một đứa bé. Kêu la dài dòng cộng thêm cố tình gây sự. Đau đầu ! Thời Tiểu Niệm để nước chảy, đi ra ngoài muốn đỡ Cung Âu vào tắm, vừa ra khỏi phòng tắm, cô tưởng mắt mình bị mù. Chỉ thấy Cung Âu đẩy ngã Mr Cung ở trên giường, một đôi chân dài quấn lấy thân thể màu bạc của nó, tay thon dài  nâng đầu Mr Cung, muốn hôn nó. Mr Cung đối với Cung Âu tuyệt không động thủ, cũng không chống cự. "Thời Tiểu Niệm, anh xin thề, anh chỉ muốn hôn một mình em!" Cung Âu đẩy ngã  người máy ở trên giường, tiếng nói âm ách, từ tính. "" Nhìn tình cảnh này, cả người Thời Tiểu Niệm đều hỏng mất, cô mới rời khỏi đi chuẩn bị nước tắm mà thôi, đã biến thành cơ hội cho hắn luyến ái rồi. Hắn trong vòng một ngày ở trước mặt cô biểu diễn hai lần quá trớn à? Nhất định phải ác như vậy à? Thời Tiểu Niệm sau khi tan vỡ, người bỗng nhiên tỉnh táo lại, cô cầm điện thoại di động lên mở camera, sau đó nhắm ngay trên giường "tách, tách". Đã chụp được ảnh. Thời Tiểu Niệm đi tới, vỗ vỗ Cung Âu, nói, "Cung Âu, em ở đây. Mr Cung, ngươi đi về nạp điện đi." "Vâng, chủ nhân." Mr Cung từ trên giường đứng lên, cúi thấp đầu xoay người  đi ra ngoài. Thời Tiểu Niệm đứng bên giường cúi người, vỗ vỗ gò má Cung Âu , "Cung Âu anh tỉnh lại đi, đi tắm." Khuôn mặt của hắn cực nóng bỏng. Bỏng đến tay cô như bị thiêu cháy. Cung Âu nằm ở trên giường, bị cô vỗ, con mắt hơi hơi mở lớn, hai mắt mông lung nhìn về phía cô, nhìn kỹ lấy thật sâu, tâm tình trong mắt đột nhiên trở nên phức tạp. "Cung Âu" Thời Tiểu Niệm khẽ gọi tên của hắn. Cung Âu nằm ở nơi đó, nhìn cô thật sâu, sắc mặt nghiêm túc, bỗng nhiên khàn khàn mở miệng, "Không thể bỏ đứa bé sao?" Rốt cục vẫn là đi tới đề tài này rồi. Thời Tiểu Niệm mím môi, đứng ở nơi đó nhìn mặt hắn, nghẹn giọng hỏi, "Cung Âu, tại sao anh không tin em?" Vừa vặn, thừa dịp hắn say. cô muốn nghe lời nói trong lòng hắn. "Anh không chịu được, Thời Tiểu Niệm." Cung Âu chống giường ngồi lên, một đôi con ngươi đen thật sâu nhìn cô, âm thanh mất tiếng, "Anh thật sự không chịu được, anh nghĩ đến đứa bé có thể là của người khác, anh liền không chịu được, cả người anh như bị sâu cắn, cắn khiến anh rất khó chịu." Không giống lúc ban ngày, hắn quay về cô điên cuồng hét lên, điên cuồng mắng, thời khắc này, tiếng nói của hắn thấp như vậy, trầm thấp từ trong cổ họng phát ra. "Đứa nhỏ này là của anh. Cung Âu." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, âm thanh nhu hòa, "Anh tin em một lần, có được hay không?" "Vậy nếu như không phải?" "Không có nếu như." "Vậy nếu như không phải, anh phải làm sao bây giờ?" Cung Âu ngồi ở chỗ đó, lưng hơi cong, tay thon dài với lên tay cô, dùng sức mà nắm chặt, "Nếu như không phải, coi như anh có thể chịu đựng, em khẳng định cũng không cần anh, em nhất định sẽ mang theo đứa bé rời đi, vậy anh phải làm sao bây giờ? Thời Tiểu Niệm, em không thể vứt bỏ anh lại, anh đã chọn em, em không thể không cần anh." "" Thời Tiểu Niệm nghe lời này, trong lòng chấn động mạnh mẽ, cô ngơ ngác nhìn mặt Cung Âu, cô đột nhiên đã hiểu ý nghĩ cố chấp này của Cung Âu. Thì ra hắn sợ chính là cái này. Hắn sợ cô một khi sinh ra đứa bé không có qaun hệ máu mủ cùng hắn, nhất định sẽ rời khỏi hắn. "Lúc đó em bất tỉnh, em không chịu chấp nhận sự thực, được, anh sẽ không ép em chấp nhận, nhưng đứa trẻ này mà được sinh ra thì sao? Em không muốn chấp nhận cũng không được, em nhất định phải mang theo đứa bé rời đi, em nhất định phải đi." Cung Âu liên tục nói nhiều lần, nắm tay cô phóng tới môi mình hôn xuống. Môi mỏng của hắn mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Thì ra, hắn cảm thấy cô không chịu chấp nhận sự thực, vì lẽ đó hắn bề ngoài nói tin, hắn không cho cô kiểm tra, sợ kiểm tra ra kết quả làm cho cô khó có thể chấp nhận. Ngu ngốc. Cung Âu ngu ngốc. "Cung Âu, tại sao lần nào chúng ta cũng biến chuyện đơn giản trở nên phức tạp như vậy, anh tin em, không phải em không chịu chấp nhận sự thực, em khẳng định em không bị làm nhục." Thời Tiểu Niệm nói, "Là mẹ anh lòng dạ cao ngạo, cảm thấy làm nhục em sẽ tổn hại đến nhân cách cao quý của bà ấy, cho nên bà ấy không cho người động thủ với em." Tất cả chỉ là một bàn cờ mà thôi. "Bà ấy sẽ không bỏ qua cho em" Cung Âu nhìn cô, âm thanh mất tiếng trầm thấp, " Người Cung gia đều muốn đuổi em đi" "" Nhìn qua, Cung Âu cũng không hiểu Cung phu nhân. Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, kéo tay hắn ấn tới trên bụng của mình, "Đứa bé này là của anh, là của Cung Âu anh, anh tin em một lần, được không?" Cung Âu đón nhận ánh mắt của cô, con mắt của hắn vẫn mang theo vài phần men say mông lung. Hắn nhìn cô thật sâu, một lát, hắn buông mắt xuống, trong mắt một mảnh âm u, ngữ khí bắt đầu trở nên thỏa hiệp, "Thời Tiểu Niệm." "Ừ." "Coi như đứa nhỏ này sinh ra không có quan hệ gì với anh, em cũng không được rời khỏi anh." Cung Âu nói. "" Thời Tiểu Niệm có chút nhụt chí mà nhìn hắn, hắn vẫn là chấp nhất tin tưởng suy nghĩ của mình như vậy. Trong lòng cô không khỏi kinh ngạc vì điều đó, hắn yêu cô, yêu đến thảm hại bao nhiêu, coi như cô mang thai đứa con của người khác, hắn vẫn muốn cô, còn lo lắng cô vì thế rời khỏi hắn. "Có nghe hay không?" Cung Âu nắm lấy tay cô, vững vàng mà nắm chặt, con ngươi đen thật sâu nhìn về phía cô, "Không cho phép em đi, không cho phép em đi." "Đứa nhỏ này là của anh, Cung Âu." Thời Tiểu Niệm lặng người, sau đó mới nói với hắn, "Còn có, chỉ cần anh đừng giống như hôm nay, chơi những trò tẻ nhạt  kia để kích thích em, em sẽ không rời khỏi anh." "Không chơi, dù sao cũng vô dụng." Cung Âu nói, một đôi con ngươi u ám, "Dù sao em cũng không quan tâm." Hắn ngay cả vẻ mặt ghen tuông của cô đều không nhìn thấy. "" Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, trong đầu hắn từ sáng đến tối đang suy nghĩ gì vậy Cô làm sao có khả năng không để ý ? "Thời Tiểu Niệm, ai anh cũng không muốn, anh chỉ muốn em" Cung Âu nhìn cô nói, tái diễn nói, "Anh chỉ muốn em, em không thể rời khỏi anh. Ai cũng có thể rời khỏi anh, nhưng em không thể rời khỏi anh!." Nghe lời hắn nói như đọc kinh, Thời Tiểu Niệm có chút đau đầu. "Được rồi, em biết, nào, đi tắm, khắp người anh đều là mùi rượu, thối chết rồi." Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, sau đó đỡ Cung Âu từ trên giường đứng lên. Cung Âu miễn cưỡng đứng ở trên đất, bỏ tay trên người cô ra, một bước dừng lại rồi đi về phía trước, hoàn toàn dựa tường bước đi "Em dìu anh." Thời Tiểu Niệm sợ hắn ngã, liền vội vàng tiến lên dìu hắn. "Không cần, em mang thai, em mất con sẽ không để yên cho anh." Cung Âu nói. "" Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn về phía hắn, say thành như vậy còn nhớ kỹ lời của cô. Cung Âu bám tường đi về phía trước, từng bước từng bước đi chầm chậm, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía tay hắn, trên mu bàn tay của hắn còn có vết máu, "Tay anh sao lại bị thương?" Uống rượu cùng nữ nhân, làm sao còn làm tay bị thương?