Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 257
Editor: shinoki
Cung Âu đúng là quá đáng ghét rồi.
Lúc này, hắn phát hiện trêu đùa cô rất vui, nên vẫn trêu cô, bá đạo hơn người, lại bắt đầu nhiều lần hỏi cô
"Có thể không, anh có thể hôn em sao?"
"Anh có thể nắm tay em sao?"
"Anh có thể chạm vào nơi này của em sao?"
"Anh có thể chạm vào nơi đó của em sao?"
Mỗi lần cô bị hỏi lại mặt đỏ tai nóng, hắn liền sung sướng, cuối cùng còn làm bộ tốt bụng mà nói chuyện với cô, sau đó nếu như cô không tiện mở miệng, dùng ngón tay trỏ quấy lòng bàn tay của hắn, hắn liền biết cô muốn hắn.
Ai muốn hắn a!
Ai muốn dùng loại động tác này ám chỉ a!
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, uống một hớp nước trái cây muốn đi ra ngoài, Phong Đức vội vã ngăn cản cô, "Thời Tiểu Niệm, cô không thể rời khỏi tầm mắt của thiếu gia."
""
Được rồi.
Cung Âu quả thực không phải người, bây giờ mỗi một ngày cô đều phải sống ở trong tầm mắt Cung Âu, cô vừa mở mắt là có thể nhìn thấy Cung Âu, đảo mắt một cái lại thấy Cung Âu.
"Ai." Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, ngồi xuống ở trên sô pha, "Trên ti vi nói, nam nữ nếu như dính nhau quá độ, bảy năm sẽ ngứa mắt. Vậy chúng tôi dinh nhau như thế này, có phải là sau bảy năm sẽ khó sống với nhau "
Phong Đức bị trêu cười, đứng ở một bên nói, "Sẽ không, Thời tiểu thư, thiếu gia đối với Thời tiểu thư yêu còn không kịp, làm sao sẽ ngứa đây."
"Vậy tôi ngứa mắt hắn thì làm sao bây giờ?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Vậy anh sẽ giết em" Một âm thanh bá đạo truyền đến
Thời Tiểu Niệm ngước mắt, chỉ thấy Cung Âu đang hướng về bọn cô đi tới, com lê thẳng tắp, áo mũ chỉnh tề, con ngươi đen trừng mắt cô, ngữ khí không vui hỏi, "Là nơi nào ngứa, anh thay em gãi"
"Em giỡn thôi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Đùa giỡn cũng không thể nói cho anh nghe sao!" Cung Âu ngồi xuống ở bên người cô, chỉ mặt mình, "Anh rất đẹp trai như thế này, em còn ngứa mắt? Ai có thể so sánh với anh?"
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì.
Cái này là tự cuồng.
Cô kéo Cung Âu đứng lên, "Được rồi, anh đẹp trai nhất vũ trụ, đi thôi, trở về, buổi chiều em còn phải học ngoại ngữ"
"Có cái gì tốt mà học! Chúng ta cũng không phải không xứng đôi"
Cung Âu ôm cô vào lòng, cúi đầu dùng sức mà hô hấp lấy, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, rất là thỏa mãn.
"Phải học, em muốn xứng với anh."
Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Cung phu nhân lúc rời đi, nói Cung lão gia rất nhanh sẽ dùng tới thủ đoạn, nhưng bây giờ cô vẫn chưa thấy.
Có thể là bởi vì cô mỗi ngày đều ở cùng Cung Âu đi.
Có Cung Âu to lớn như Ô Dù, muốn chỉnh cô cũng không dễ dàng.
"Em yêu anh như vậy, còn muốn vì anh học ngoại ngữ." Cung Âu đắc ý nhíu mày, lại là ngữ khí ngông cuồng tự đại .
Thời Tiểu Niệm không chịu nổi hắn tự yêu mình, nói, "Không có, em tự nâng cao bản thân, nếu như ngày nào đó bất hòa với anh, em cũng có thể tìm một nam nhân tốt khác."
"Em muốn chết?"
Cung Âu sắc mặt lập tức âm trầm lại, tàn nhẫn mà trừng cô, vung tay ra nắm cổ của cô, nhưng nới lỏng, không hề có một chút làm đau đến nàng.
""
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, cùng Cung Âu ngồi trên xe.
Điện thoại di động N.E lại cập nhật phiên bản mới, Cung Âu một tay ôm cô, một tay cầm điện thoại di động, Thời Tiểu Niệm cầm lấy điện thoại di động của hắn, nói, "Em xem phiên bản Cập Nhật một chút."
"Ừ."
Cung Âu tùy ý cô cầm chơi, con ngươi đen thật sâu nhìn kỹ lấy cô, một tay nắm tóc dài đen nhánh của cô, ngón tay thon dài quấn quanh sợi tóc của cô, sau đó buông ra, sau đó lại quấn lại, trêu đùa đến không còn biết trời đâu đất đâu.
"Giao diện thay đổi tốt hơn, hình ảnh rất đẹp." Thời Tiểu Niệm thở dài nói, "Bất quá em phát hiện mỗi lần Cập Nhật lại chiếm thật nhiều dung lượng, nếu như Cập Nhật không mất nhiều như vậy là tốt rồi."
Nghe vậy, Cung Âu ôm cô, lạnh lùng nhìn về phía trước, "Phong Đức, chú ý điều này, giao cho phòng kỹ thuật giải quyết."
"Ạch" Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, "Em chỉ nói tuỳ tiện thôi."
"Ừ, vậy để cho bọn họ tùy tiện giải quyết"
Cung Âu trầm thấp nói, nháy mắt một cái như không dừng lại ở cô.
Người phụ nữ này đã cho hắn không ít linh cảm.
Hắn đưa tay nặn nặn cằm của cô, cằm cô rất mềm mại, vuốt ve rất thoải mái, Cung Âu lại sờ mấy cái.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại di động, cô không cẩn thận đụng tới màn hình, nhảy đến ứng dụng lịch.
Thời Tiểu Niệm đang muốn đóng lại, bỗng nhiên phát hiện trên lịch một tuần gần nhất đều ghi chú ký hiệu, hôm nay cũng có.
"Đây là cái gì?" Thời Tiểu Niệm chậm chạp hỏi.
Cô không nhớ rõ mấy ngày gần đây có việc gì đáng ghi chú.
Cung Âu đang quấn quít lấy đầu cô, động tác có một giây cứng ngắc, lãnh đạm nói, "Không có gì, không cẩn thận nên đánh nhầm."
"Nha, vậy em giúp anh xóa."
Thời Tiểu Niệm xóa ký hiệu trên lịch, đang muốn chơi những thứ khác, Cung Âu rút điện thoại di động từ trong tay cô ra, bất mãn nói, "Đừng chơi điện thoại di động nữa."
"Vậy chơi cái gì?"
"Cho phép em chơi anh"
Cung Âu một mặt ban ân.
""
Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói với hắn, mặc kệ hắn, tựa ở trong lồng ngực của hắn nói, "Cung Âu, hôm nay anh muốn ăn gì, trở lại em làm đồ ngon cho anh ăn."
"Làm cái gì không quan trọng, nhưng phải nhiều" Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói.
""
Dạ Dày Đại Vương.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn hắn, nhìn vóc người gầy gò, gợi cảm của hắn, cảm thấy ông trời thực sự là không công bằng, nếu đổi lại là người khác, ăn uống, rượu chè quá độ đã sớm mập ú, còn hắn một chút béo đều không có.
Sau khi hai người chính thức yêu nhai, cô khống chế lượng cơm của hắn, kết quả hắn lập tức gầy mấy cân.
Trở lại đế quốc pháo đài, Thời Tiểu Niệm vọt vào nhà bếp bắt đầu làm bữa tối.
Vừa mở tủ lạnh ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt, Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, cô vội vã đóng tủ lạnh, đi tới một bên rót một chén nước uống, thân thể lúc này mới thoải mái một ít.
Thời Tiểu Niệm chậm chậm lấy ra một phần phân nguyên liệu nấu ăn, suy nghĩ bữa tối nên làm món gì.
Gần đây cô theo bếp trưởng Italy học, không bằng thử làm một lần!
Không biết Cung Âu có thích ăn hay không.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm xoay người giương giọng, chợt phát hiện Cung Âu không ở trong phòng bếp, cô đã có thói quen quay người lại là có thể nhìn thấy Cung Âu, hắn lại không đi theo cô đến đây.
Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi phòng bếp, rất xa, cô thấy Cung Âu đứng bên cây cột màu trắng, một bên đạp đất thức đèn thủy tinh che khuất hắn nửa cái bóng người, đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng lung linh, cho hắn cả người bao phủ lên một tầng nhàn nhạt quang.
Phong Đức đứng ở trước mặt hắn, cúi đầu.
"Đợi thêm mười ngày, sau mười ngày tôi sẽ xác nhận, ông chuẩn bị thuốc kỹ càng." Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Thời Tiểu Niệm đi tới, một mặt không hề lòng dạ hỏi, "Cái gì? Mười ngày? Thuốc gì?"
Cung Âu cùng Phong Đức đồng thời quay đầu lại, trong mắt Phong Đức lóe lên căng thẳng rồi biến mất, Cung Âu nhìn cô, con ngươi đen thâm thúy, trầm thấp nói, "Không có gì."
"Không có gì là cái gì?"
Thời Tiểu Niệm đi tới bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi.
"Nha, thiếu gia nói muốn làm kiểm tra thân thể cho mọi người trên dưới đế quốc pháo đài một lần, sai tôi chuẩn bị kỹ càng một vài phòng thuốc." Phong Đức cúi đầu nói.
"Có đúng không?" Thời Tiểu Niệm không có để ở trong lòng, cầm lấy tay Cung Âu nói, "Tối hôm nay em muốn thử làm món Ý một lần, anh dám ăn không ?"
"Em làn có cái gì anh không dám ăn!" Cung Âu nắm cằm của cô, đưa tay ôm cô, mang theo cô đi đến nhà bếp, "Để anh đến xem em làm bữa tối."
"Ừ, được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, theo hắn đi về phía trước.
Rất hiển nhiên, đêm nay cô làm thất bại, cô như là lấy nhầm nguyên liệu, sau khi Cung Âu đi vào nhà vệ sinh lần thứ ba, Thời Tiểu Niệm cũng có phản ứng, cô yên lặng mà đi vào một phòng vệ sinh khác.
Cô vẫn ổn, cô cảm thấy món ăn không tốt lắm nên ăn rất ít.
Cung Âu thì ngược lại, hắn cảm thấy thứ cô làm chính là mỹ thực, mùi vị khác thường hắn cũng không nếm ra, vẫn ăn, ăn sạch sành sanh.
""
Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên bồn cầu, hai tay nâng mặt, có chút khó hiểu.
Rốt cuộc cô làm sai ở đâu?
Làm sao lại đến nỗi này, giống như là bỏ thuốc độc vào thức ăn vậy, không phải Cung Âu sẽ ở phòng vệ sinh hết đêm nay đấy chứ !
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, con ngươi ở trong hốc mắt chuyển động, nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút, tầm mắt xẹt qua tủ kính, bên trong đặt một ít đồ dùng nhà vệ sinh.
Tầm mắt của cô rơi vào trên nhãn hiệu của một cái khăn nào đó, nhất thời sửng sốt.
Chờ chút, hành kinh tháng này của cô thật không giống thường lệ.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, đếm ngón tay.
Một, hai, ba, bốn...
Đã muộn một tuần.
Dì cả của cô luôn đến đúng lịch như cô dự tính, sao lần này muộn như vậy còn chưa tới?
Thời Tiểu Niệm mím môi, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, làm cho cô đột nhiên rùng mình, sẽ không phải là...
Thời Tiểu Niệm từ phòng vệ sinh đi ra, một nữ hầu đã chờ ở ngoài, cầm trên tay một hộp thuốc cùng chén nước, "Thời tiểu thư, thiếu gia dặn dò, uống thuốc thì sẽ không tiêu chảy."
Uống thuốc?
"Không cần không cần, tôi ổn, không cần lo lắng, không cần uống." Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà nói, liên thanh từ chối.
""
Nữ hầu có chút kinh ngạc địa nhìn về phía cô, "Nhưng thiếu gia nói..."
"Tôi không sao hết, tôi không cần uống."
Thời Tiểu Niệm nói, sau đó xoay người rời đi, vừa đi vừa tự hỏi, hàm răng chăm chú cắn môi, vạn nhất thực sự là cái kia thì sao, mà khoảng thời gian này cô không có làm chuyện kia!
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
10 chương
107 chương
12 chương
27 chương
25 chương