Editor: Yuhina Chỉ thấy La Kỳ ngồi ở chỗ đó, mặc bộ đồ hoa lệ quý phái, gương mặt vẫn đẹp không tỳ vết, nhưng giờ khắc này trên mặt của bà còn loại khí chất tao nhã, cao cao tại thượng. "Cung Âu, con dám gọi thẳng tên của mẹ, con có biết mình đang nói chuyện cùng ai hay không" La Kỳ ngồi, ngữ khí có chút tức giận. Ngay cả lễ phép cơ bản nhất mà hắn cũng bị mất sao "Tôi gọi thẳng tên thì làm sao" Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽ trừng La Kỳ, "La kỳ tôi cho bà biết, bà lập tức đi đi cho tôi, lập tức về Anh quốc cho tôi " "Ta sẽ trở về, chờ ta giải quyết xong chuyện này đã." La Kỳ nói. Cung Âu tiện tay làm rơi một hộp châu báu, châu báu bên trong rớt xuống. La Kỳ cau mày, đó là mấy sợi dây chuyền bà thích nhất. Lần này con trai của bà đã triệt để nổi giận. "Giải quyết, phương thức giải quyết của bà chính là tìm người đến để cường bạo người đàn bà của tôi, chính là biến con trai bà thành kẻ bị cắm sừng" Cung Âu lớn tiếng mà quát La Kỳ, làm gì còn chút khái niệm tôn ti nào, giờ phút này hắn chính là một con thú hoang. Con thú hoang đang nổi cơn điên . Con thú hoang đang phát điên. Ai cũng không ngăn cản được hắn. "Thời tiểu thư cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, nếu ô uế, thì con cứ việc đổi. Hà tất chỉ vì một cô gái mà con phát hỏa với ra, Cung Âu, con đừng quên, ta là mẹ của con." La Kỳ đau lòng nhìn hắn. Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng tính khí của Cung Âu rất xấu, nhưng rất ít khi nổi nóng với bà, sẽ càng không như ngày hôm nay. Có thể nói, sau nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mẹ con hắn cãi nhau. Lại 0bởi vì một cô gái bé nhỏ. Nghe vậy, Cung Âu đứng ở nơi đó cười lạnh một tiếng, "A, vì vậy nên bà mới thuê một đống người thay phiên cường bạo cô ấy có đúng không, để tôi không cần cô ấy có đúng hay không, sử dụng phương pháp này so với việc bắt Thời Tiểu Niệm học một đống thứ thì cô ấy sẽ nguyện ý rút lui dễ dàng hơn đúng không" "Lẽ nào con còn muốn Thời Tiểu Niệm sao" La Kỳ hỏi, hỏi xong bà cũng cảm thấy câu hỏi của mình buồn cười. Làm sao có khả năng còn muốn. Nhất định sẽ không, làm gì còn ai muốn một nữ nhân không thanh bạch. Nghĩ như thế, La Kỳ nỗ lực duy trì thái độ mà một người làm mẹ phải có, khoan dung tiếp tục nói, "Ngày hôm nay con nổi nóng với ta, coi như ta thật sự làm sai đi, chuyện này liền bỏ qua như vậy đi, ta không hy vọng mẹ con chúng ta lại căng thẳng với nhau." "…" Thời Tiểu Niệm đứng ở ngoài cửa kính nhìn bọn họ, nghe đối thoại của bọn họ, không ngừng run rẩy. Vì để cho cô rời khỏi Cung Âu, mà La Kỳ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Cung Âu tin chắc cô đã bị người khác cường bạo như vậy, đương nhiên không thể lại muốn cô. Nói như vậy, là muốn cô cuốn gói đi Cuốn gói, ngoài ở bên cạnh hắn cô còn nơi nào có thể đi, xưa nay cô đều côi cút một mình. "Đương nhiên là tôi muốn Thời Tiểu Niệm" Tiếng gầm nhẹ cua Cung Âu từ giữa phòng truyền đến. Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngưng trệ, cô tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn Cung Âu. Chỉ thấy Cung Âu đứng bên trong, bên cạnh người  tay nắm chặt thành quyền, gương mặt đầy sự tức giận, hàm răng cắn thật chặc, đôi mắt bởi vì tức giận mà trở nên đỏ tươi. Ánh mắt ấy phảng phất nếu La Kỳ không phải là mẹ hắn, hắn đã xông lên cắn người. "Con nói cái gì" La Kỳ khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu, từ trên ghế sa lông đứng lên, đi tới trước mặt Cung Âu, đôi mắt đẹp trợn to. "Tôi nói, tôi muốn lúc Tiểu Niệm, Cung Âu tôi chỉ muốn một mình cô ấy, cho dù bà có tìm người cường bạo cô ấy một trăm lần, tôi cũng chỉ cần cô ấy, cho dù bà tìm người hủy cô ấy thành một đống xương, tôi cũng sẽ ôm đống xương này sống đến hết đời" Cung Âu rống to, hai con ngươi tàn nhẫn mà nhìn La Kỳ. "Đùng" La Kỳ đưa tay ra tát Cung Âu. Cung Âu không nhúc nhích, không có né tránh, cứ để cho bà ấy tát, đôi mắt càng thêm âm lệ. "…" Thời Tiểu Niệm đứng ở ngoài cửa kính kinh ngạc nhìn tình cảnh này, trong lòng đủ mùi vị lẫn lộn, đôi mắt có chút ẩm ướt. Làm thế nào hắn cũng không tin cô còn thuần khiết, thế nhưng dù cô có bị người khác vũ nhục, hắn vẫn còn có thể nói ra những lời như chặt đinh chém sắt địa chỉ cần mình cô. Bây giờ cô không biết nên đánh giá Cung Âu thế nào. Nên thất vọng hay là nên cảm động. Dù sao hắn cũng để tâm tình của cô mâu thuẫn đến cực điểm, lên voi xuống chó. Trong phòng khách, La Kỳ khó có thể tin mà nhìn Cung Âu, "Cung Âu, con có biết con đang ở đây nói cái gì hay không, con có thể có chút tiền đồ hay không " Lại còn muốn ở cùng nữ nhân không thuần khiết. Hắn điên rồi sao "Tôi chỉ muốn Thời Tiểu Niệm" Cung Âu nói, một ngón tay chỉ ra ngoài cửa, lớn tiếng mà quát, "Bà đi đi cho tôi, lập tức về Anh quốc cho tôi" "Con" La Kỳ nhìn khuôn mặt tức giận của Cung Âu, tức giận, bà cực lực kiềm chế lại, "Cung Âu, con khiến ta rất thất vọng." "Biến đi cho tôi" Cung Âu hướng về phía bà quát, rống đến cuồng loạn, nhưng không động thủ. Từ nhỏ đến lớn hắn đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc nên còn chưa tới mức độ động thủ với cha mẹ mình. "Ta là mẹ của con, con lại dám đuổi ta đi" La Kỳ cảm thấy Cung Âu đã không còn tỉnh táo, hắn như bị nhiễm một loại độc nào đó, khiến cho thần trí hoàn toàn không rõ ràng, nổi giận phát điên, không hề có một chút bình tĩnh nào. Bà luôn nhắc nhở hắn, bà là mẹ của hắn, hắn không thể không có tôn ti trật tự nào cả. "Vậy thì như thế nào, nói tôi là do bà sinh sao được, vậy hiện tại tôi trả lại máu thịt cho bà, bà cầm rồi đi nhanh cho tôi" Nói xong, Cung Âu liếc mắt nhìn trên đất, cúi người xuống nhặt lên cái dao gọt hoa quả liền hướng cổ của mình vạch tới. "Đừng" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà chạy vào, không thể tin được mà nhìn Cung Âu. Hắn làm sao có thể cực đoan như vậy. Không phải sinh thì chết, không chết thì sinh. Hai âm thanh của Thời Tiểu Niệm cùng La Kỳ đồng thời vang lên, La Kỳ kinh ngạc đến ngây người hét lớn, "A" La Kỳ sợ đến bưng kín mặt, gương mặt sợ hãi đến mặt không còn chút máu nào, hoàn toàn mất hết khí độ cùng khí chất bình thường, hoàn toàn bị Cung Âu dọa sợ. Cung Âu đứng ở nơi đó, mũi dao gọt hoa quả sắc bén  cứa vào cổ hắn, giọt máu đỏ tươi lã chã rơi xuống. Giọt máu theo cổ của hắn chảy xuống. Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm sau khi tắm xong, cả người sạch sẽ, đôi mắt đang phát điên đầy tơ máu của Cung Âu mới có dấu hiệu bình tĩnh lại. "Bỏ dao xuống, Cung Âu." Thời Tiểu Niệm sợ sệt mà nhìn Cung Âu, âm thanh cố gắng nhẹ nhàng. "…" Cung Âu trừng mắt nhìn cô, tay còn nắm chặt lấy dao gọt hoa quả. La Kỳ nghe được Thời Tiểu Niệm khuyên, cả người chậm rãi bừng tỉnh quá thần đến, liền vội vàng nói, "Được rồi, Cung Âu, ta đi, ta về Anh quốc, con bỏ dao xuống." Nghe vậy, Cung Âu chuyển mâu tàn nhẫn mà trừng mắt về phía La Kỳ, sau đó đem dao gọt hoa quả ném qua một bên, kéo Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài. "…" La kỳ đứng tại chỗ, nhìn châu báo đang rơi đầy đất, đưa tay ấn về phía huyệt Thái Dương của mình, đầu như muốn nứt ra. Không nghĩ tới có một ngày, con trai của bà sẽ làm ra chuyện như vậy, lại muốn đem máu thịt trả lại cho bà. Điên rồi. Chỉ vì một cô gái mà điên rồi. Hai chân La Kỳ như nhũn ra, lui về phía sau hai bước, xụi lơ ngồi vào ghế salông, tay bưng mặt, vẻ hoảng sợ còn chưa kịp tan hết trên gương mặt mỹ lệ. Cung Âu đưa Thời Tiểu Niệm trở lại phòng ngủ, dọc theo đường đi lại ném đồ vật, thấy cái gì ném cái đó. Phong Đức mang theo một đám người hầu ở phía sau không tiếng động mà thu dọn. Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng Cung Âu, lông mày vặn chặt, tiến vào phòng ngủ, Cung Âu liền thẳng tắp ngã vào trên giường. Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên thấp mâu nhìn về phía hắn. Cung Âu nằm ở trên giường, trên gương mặt tất cả đều là tức giận, hai mắt trừng lên trần nhà, một lát sau, hắn đột nhiên ngồi dậy, một đôi chân tàn nhẫn mà đạp về phía trước, phảng phất như muốn phát tiết. "Bà ấy dựa vào cái gì, bà ấy dựa vào cái gì mà làm chuyện như vậy" Cung Âu quát, cầm một cái gối ném về phía trước mặt, hô hấp trầm trọng. Tất cả cảm xúc tiêu cực chiếm hữu thân thể của hắn, hắn muốn lấy ra mà không được, cả người cáu kỉnh đến đáng sợ. Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, mím mím môi, nói rằng, "Cung Âu, em không bị vũ nhục, anh tin tưởng em có được hay không" Ngoại trừ cái này, cô không biết làm sao để động viên tâm tình của hắn. "Đừng có nói nữa, anh không muốn nghe chuyện này" Cung Âu điên cuồng mà hô lên đến, sau đó lại nằm lại lên giường, hai con mắt dữ tợn. "…" Thời Tiểu Niệm bị hắn rống trở nên trầm mặc, ngồi vào một bên giường không tiếp tục nói nữa. Coi như cô không còn thuần khiết, hắn vẫn cần cô, nhưng hắn không tin lời cô nói. Có lúc tính cách của hắn thật sự khiến cô không biết làm thế nào. Phong Đức luôn nói phải dẫn dắt tâm tình của hắn, nhưng ông ấy có thể dạy cô làm thế nào hay không, dưới tình huống này làm sao để dẫn dắt, muốn cô phiền chết. Hai người, một nằm một ngồi. Sự im lặng bao chum cả phòng ngủ, không hề có một chút âm thanh. Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa hơi nhẹ vang lên. Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà nhìn về phía Cung Âu trên giường, chỉ thấy Cung Âu đã nằm ở đó ngủ thiếp đi, dằn vặt cả một buổi tối, hắn cũng mệt mỏi. Thời Tiểu Niệm đứng lên, chỉ thấy ngón tay thon dài của Cung Âu đang cầm một góc nhỏ chiếc váy của cô. "…" Thời Tiểu Niệm lặng yên, nhìn gương mặt tuấn bàng của Cung Âu mím mím môi. Người đàn ông này..