Editor: Yuhina Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi nhìn về phía hắn, đưa tay ra nắm nắm ống tay áo của hắn, "Cung Âu, em không có bị bọn họ…" "Vậy bọn họ làm cái gì em" "Em không biết, lúc đó em bị đánh ngất đi, nhưng em dám khẳng định em không bị cường bạo" "Câm miệng" Cung Âu điên cuồng mà hô lên đến. Thời Tiểu Niệm bị rống đến nỗi âm thanh cũng bị mất, ngơ ngác nhìn hắn. Cung Âu ngồi ở bên cạnh cô, hô hấp trở nên đặc biệt trầm trọng, hai mắt đỏ đậm lạnh lẽo, lộ ra sát khí, bỗng dưng, tay nắm chặt, dùng tay áo của mình lau mặt cho cô, tàn nhẫn mà lau. "Đau quá" Thời Tiểu Niệm bị tay áo của hắn lau đến khi cảm giác da sắp bị lột ra, đau đến nỗi không còn sức chống cự, cung Âu cũng không để ý tiếp tục lau mặt cho cô, lau khắp mặt, đôi mắt nhìn chằm chặp cô, dữ tợn đến đáng sợ. Thời Tiểu Niệm đau đến nỗi không chịu được, suy nhược mà liên tục né tránh. Bỗng dưng, tầm mắt của cô xẹt qua gương chiếu hậu, chỉ thấy đến trên mặt của mình cũng là một mảnh thảm đạm, khóe môi mang theo vết máu thật dài, nửa bên mặt tái nhợt còn bị viết chữ. Lúc ẩn lúc hiện, Thời Tiểu Niệm đọc được mấy chữ kia là… "…" Nhìn thấy mấy... chữ kia, nhất thời tâm Thời Tiểu Niệm chìm xuống. Cung Âu đem nắm lấy người cô, một tay tiếp tục hướng về trên mặt cô tàn nhẫn mà lau, hận không thể lột mất tầng da này của cô. Thời Tiểu Niệm ngây ngốc nhìn Cung Âu tái nhợt  mặt, "Anh không tin em sao" Âm thanh của cô khàn khàn hỏi. Cung Âu liều mạng chà sát mặt cô, nghe vậy, động tác của hắn dừng lại một giây, sau đó lại tiếp tục lau trên mặt của cô. "Tại sao lau không hết, đáng chết" Cung Âu tàn nhẫn mà chà sát mặt của cô, cuối cùng nhụt chí rút tay về. "…" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, mặt bị hắn lau đến nỗi đau tê dại, cô chậm rãi chuyển nửa bên mặt khác về phía gương chiếu hậu. Nửa gương mặt đã bị Cung Âu lau đến nỗi thành một mảnh đỏ, hai bên mặt không cùng một màu sắc Tại nửa bên mặt kia, cô lại nhìn thấy vài chữ Vài chữ triệt để đem cô đập chết. Đây là cái gì. Cô rõ ràng không thấy mình có cảm giác bị cường bạo, đây đều là giả, đều là giả. "Em" Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa nỗ lực giải thích, Cung Âu lại nhìn về phía cô, lần này trực tiếp dùng tay đến lau mặt cô, liều mạng muốn lau đi chữ viết trên  mặt. Thời Tiểu Niệm đau đến há mồm, muốn thốt ra tiếng mà không được. Cô muốn giãy dụa nhưng giãy dụa cũng không xong, chỉ còn cách để Cung Âu tùy ý lau chùi mặt cô, hắn thô bạo dùng sức, điên cuồng chà sát mặt cô. Chữ viết trên mặt cô là điều sỉ nhục, hắn tuyệt không thể khoan nhượng. Cả người Cung Âu điên cuồng, đôi mắt trùng cô, mãi đến tận khi mặt của cô bị hắn lau đến khi đỏ chót, da đều mài hỏng, hắn mới dừng lại động tác. "…" Thời Tiểu Niệm ngã vào chỗ ngồi của xe, hai tay cầm chặt lấy Âu phục trên người, tiếng nói khàn khàn, "Em không có bị vũ nhục, em biết mình không bị." "Anh bảo em đừng nói gì rồi" Cung Âu quát, không cho phép cô nói thêm một chữ nữa. "…" Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, có chút thất vọng nhắm mắt lại, tại sao không tin cô, tại sao không tin cô Xe chạy về đế quốc pháo đài. Pháo đài nguy nga hùng vĩ, một dãy siêu xe lần lượt dừng lại. Cung Âu dùng sức mà đẩy cửa xe ra, toàn thân đầy lệ khí không chỗ phát tiết. "…" Thời Tiểu Niệm rũ mắt, đi theo xuống xe, đôi chân mảnh khảnh giờ khắc này không còn trắng nõn, tất cả đều là từng mảnh từng mảnh  ứ bầm. Tài xế xuống xe theo, tò mò nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, còn chưa kịp nhắm hai mắt, trên mặt đã bị hứng một quyền. "A" Tài xế đau đớn kêu lên một tiếng, cả người ngã tựa vào xe. Đôi mắt âm lệ của Cung Âu trừng hắn, còn chưa đánh đủ, giơ chân lên đạp một cước, quát, "Ta cho ngươi nhìn à, để ta móc hai mắt của ngươi" "Tôi không dám, Cung tiên sinh, tôi không dám." Tài xế sợ đến nỗi liên tục xin tha, xụi lơ ngã trên mặt đất. Cung Âu vẫn chưa hết giận, lại tiến lên tàn nhẫn mà đạp cước nữa rồi mới đi vào. Toàn bộ tức giận và thô bạo của hắn phát tiết đúng lúc này. Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, trên người mặc Âu phục của Cung Âu, ngơ ngác mà nhìn về phía người tài xế kia, chỉ thấy tài xế kia ngã trên mặt đất, đến mật xanh mật vàng cũng đều phun ra ngoài, trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch. "…" Thời Tiểu Niệm mơ hồ biết, lần này  Cung Âu tức giận sẽ không dễ qua như vậy, tính tình của hắn vốn là có vấn đề, lần này hoàn toàn bị kích động lên rồi. Cô nhẫn nhịn đau đớn trên người đi vào, dọc theo đường đi tất cả nữ hầu đều khiếp sợ nhìn cô, lúc nhìn thấy chữ trên mặt cô, tất cả đều khiếp sợ che miệng lại. "Ai dám lại nhìn Thời Tiểu Niệm, ta lập tức móc mắt người đó" Tiếng gào của Cung Âu  truyền đến, vang vọng bốn phía. Nghe vậy, tất cả người hầu đều sợ mà nhanh chóng đi mất. "…" Thời Tiểu Niệm đưa tay ra che mặt mình, chậm rãi đi theo Cung Âu, đi vào, cô liền nghe đến âm thanh đồ vật bị ném. Cung Âu lại bắt đầu ném đồ đạc rồi. Cô đi vào bên trong, một chiếc đèn tàn nhẫn mà đập xuống ở bước chân của cô, mảnh vỡ túng túng trên mặt đất. Nhìn lên phía trước, trên đất đã là một đống lộn xộn. Bàn trà, ghế tựa, đèn đóm Những thứ có thể đập đều đã bị Cung Âu đập cho tan tành. Cung Âu đang lật đổ một tủ rượu, kính bị đập vỡ tan, những chai rượu thượng hạng đã nằm lăn lóc trên đất. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, bây giờ hắn căn bản không giống một người bình thường, cuồng loạn như một con thú hoang, một con thú hoang bị người khác đoạt mất con mồi, dã tính hoàn toàn bộc lộ. Thời Tiểu Niệm bưng mặt của mình, ngơ ngác mà nhìn Cung Âu. Hắn không tin cô. Cô biết, bộ dáng này của cô rất khó khiến người ta tin tưởng cô vẫn còn trong sạch thuần khiết, nhưng tại sao không chịu nghe cô nói một chút đây. Tất cả người hầu nhìn thấy điệu bộ này đều trốn đi. Đã nhiều ngày nay, Thiếu gia không ném loạn đồ đạc, tại sao lại bắt đầu "Thời tiểu thư." Phong Đức từ bên ngoài đi tới, liếc mắt nhìn Cung Âu đang phát điên đập phá đồ đạc, lông mày không khỏi cau lại. Lần này thì xong rồi. Cảm xúc của Thiếu gia đã đến giới hạn. "Thời tiểu thư." Phong Đức nhìn về phía Thời Tiểu Niệm đang đứng một bên, quyết định trước tiên động viên nàng, ôn hòa nói, "Thời tiểu thư, cô đã chịu khổ rồi, không bằng trước đi tắm một cái, tôi đã dặn người hầu chuẩn bị rồi." Chịu khổ. Thời Tiểu Niệm nghe hai chữ này, có chút mẫn cảm, bọn họ đều cho rằng cô đã bị người xâm phạm "Tôi muốn tiếp thu trị liệu trước đã." Thời Tiểu Niệm nói, liếc mắt về hướng Cung Âu. Hắn vẫn đang đập phá đồ đạc, đem toàn bộ phòng khách hoa lệ phá tan tành như vừa xảy ra động đất. Phong Đức ngẩn người, lập tức gật đầu, "Được, Thời tiểu thư, tôi đi cùng cô." Phong Đức dẫn Thời Tiểu Niệm đi tới phòng y tế, giao trách nhiệm cho mấy bác sỹ phía trong, nhìn thấy bọn họ đi vào, mấy bác sỹ lập tức đứng lên, cung kính mà thấp cúi đầu. Sau đó, các bác sỹ nhìn thấy từng mảng từng mảng ứ bầm trên đùi Thời Tiểu Niệm, tất cả đều ngây dại. Thời Tiểu Niệm đi tới trước mặt một nữ bác sĩ, thả hai tay che mặt xuống, nói, "Cô giúp tôi kiểm tra xem, nhìn xem tôi có bị người khác cường bạo hay không." "Cái gì" Nữ bác sĩ nghe thế hoàn toàn ngây người, khiếp sợ nhìn da mặt đỏ chót cùng chữ trên mặt cô. "Anh xem ai dám nhìn chỗ đó của em " Một tiếng rống giận truyền đến. Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu từ bên ngoài xông tới, nắm lấy tay cô, sắc mặt tái xanh, đôi mắt hung bạo trừng cô, quát, "Em là của anh, ai cũng không thể nhìn em" Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn, có chút tức giận nói, "Không phải là anh không tin tưởng em sao, hiện tại em muốn chứng minh cho anh thấy em không bị vũ nhục" Cô tin tưởng cảm giác của mình. Cô muốn kiểm chứng. "Anh nói, ai cũng không thể nhìn em" Cung Âu giận dữ quát, ngữ khí cứng rắn không cho làm trái. "…" Lại nữa rồi. Hắn lại như vậy, lần trước hắn muốn cô giao hài tử ra, cô bảo đi kiểm tra, hắn không cho; lần này, hắn lại cũng không cho. Nhưng bản tính của hắn rất đa nghi. "Cung tiên sinh." Một vệ sỹ từ bên ngoài vội vã chạy vào, bị không khí ngột ngạt trong phòng y tế hù dọa, nhất thời đứng ở nơi đó nói cũng không dám nói. Cung Âu nắm lấy tay Thời Tiểu Niệm, ánh mắt âm lệ nhìn về phía người kia, "Nói" "Ạch" vệ sỹ kia nhìn người chung quanh một chút, thật không dám nói, cầu cứu nhìn về phía Phong Đức. Phong Đức lập tức lên tiếng để các bác sỹ đi ra ngoài trước. Nhất thời phòng y tế chỉ còn dư lại bốn người.