Editor: Yuhina Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nở nụ cười, đàng hoàng trịnh trọng nói, "Phu nhân, về học thức cháu quả thực không sánh được, nhưng bàn về nhân phẩm, ăn nói cháu nghĩ là cháu vẫn xứng với." Nhân phẩm của Cung Âu, cô không ghét bỏ thế đã là rất tốt rồi. "…" Trên mặt La Kỳ có một vệt lúng túng, "Là một người mẹ, ta không thích có người đàm luận về con trai của ta như vậy." Làm sao bà lại không biết nhân phẩm của con trai bà, có lúc không hề giống quý tộc, không hề  có phép tắc hay lễ nghi gì. "Xin lỗi, phu nhân." Thời Tiểu Niệm thành khẩn xin lỗi. "Ý của cô ta hiểu, cô không muốn rời khỏi Cung Âu." Giờ khắc này, âm thanh của La Kỳ rất lạnh lùng. Dĩ nhiên không phải dễ giải quyết như vậy. "Vâng." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía La Kỳ, trên mặt rất thẳng thắn, "Phu nhân, ngài cũng không cần nghĩ tới biện pháp khác đối phó với cháu, như vậy ngược lại sẽ phá hoại tình cảm mẹ con hai người." La Kỳ trầm mặc nhìn cô, lắng nghe lời của cô. Nhưng không phải không thừa nhận cô bé này nói rất đúng, nghĩ quá nhiều chiêu đối phó cô bé này, lấy tính tình của Cung Âu chắc chắn sẽ làm loạn gia tộc lên. "Xin phu nhân cho cháu cơ hội được không, cháu sẽ nỗ lực để xứng đôi với Cung Âu." "Bằng cô" La Kỳ ghi vấn bật thốt lên. "Ta là không có bối cảnh gia tộc khổng lồ như gia tộc Lancaster, nhưng có cháu Cung Âu sẽ rất ung dung, vui vẻ, cái này cháu tin chắc Mona tiểu thư không sánh được, không phải sao" Thời Tiểu Niệm nói rằng, âm thanh thành khẩn, "Còn lại cá nhân tu dưỡng, cháu sẽ nỗ lực nâng cao bản thân." "Nhanh mồm nhanh miệng." La Kỳ nói, âm thanh lạnh nhạt, trong mắt đầy sự không thích. Câu này hiển nhiên không phải là lời nịnh. "Phu nhân, tuy cháu rất ngốc." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, ngữ khí lộ ra mấy phần chấp nhất, "Nhưng cháu làm việc không thích bỏ dở nửa chừng, thử cũng không thử liền từ bỏ, cháu sẽ khinh bỉ chính mình." Cung Âu đã vì cô mà trả giá rất nhiều, cô không thể cứ nói lùi liền lùi như vậy. La Kỳ ngồi ở trên ghế salông, tay mang nhẫn bảo thạch xoa xoa huyệt Thái Dương, trên mặt có chút suy tư, một lát, bà nói, "Cô đi xuống đi, ta sẽ cân nhắc lời của cô." "Cảm tạ phu nhân." Thời Tiểu Niệm hướng về phía bà thấp cúi đầu, sau đó lập tức rời đi. Đi tới một nửa, âm thanh của La Kỳ vang lên ở sau lưng cô, "Thời tiểu thư, trong lòng cô và ta đều hiểu, kết cục là không thay đổi được, kéo dài thêm thời gian thống khổ chỉ có cô, không can hệ gì tới ta." "…" Sắc mặt Thời Tiểu Niệm  tái nhợt, không nói tiếng nào rời đi. Cô vào thang máy đi xuống tầng dưới, nhìn từng con số nhảy xuống, âm thah của La Kỳ lại một lần nữa vang vọng ở bên tai cô Thời tiểu thư, trong lòng cô và ta đều hiểu, kết cục là không thay đổi được, kéo dài thêm thời gian thống khổ chỉ có cô, không can hệ gì tới ta.. Kết cục không thay đổi được. Đây chính là phu nhân đến từ Cung gia cho cô ;pờ nhắc nhở. Trong mắt Thời Tiểu Niệm mờ mịt, cô cũng không biết cái cô đối mặt là gì, tương lai sẽ gặp phải cái gì. Cô đang hoang mang đi vào một mê cung, nhưng cpp không thể đi ra ngoài, cô muốn một mái nhà, Cung Âu đã vì cô mà đi ra bước thứ nhất, bước tiếp theo nhất định bản thân cô phải tự mình đi. cô không thể dễ dàng chịu thua. Thời Tiểu Niệm trở lại phòng ngủ, đi vào, cô chỉ thấy Cung Âu đang để trần chân đứng trên giường đi tới đi lui, đi tới đi lui, đem cái chăn màu xám dẵm đến nhăn nhúm. Thời Tiểu Niệm sờ sờ mặt của mình, nỗ lực nặn ra một nụ cười đi tới, "Đứng trên giường làm gì" Cung Âu ngước mắt nhìn về phía cô, thấy cô trở về, thân thể cao to  lập tức từ trên giường nhảy xuống, nhanh chân chạy đến trước mặt cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô, "Mẹ có làm khó dễ em hay không " Thời Tiểu Niệm nhìn về phía mặt gương anh tuấn của hắn, đồng thời ngửi thấy mùi hạt tiêu thơm lừng, cô chuyển mâu nhìn tới, chỉ thấy trên tủ đầu giường đặt 1 đĩa cơm rang trứng. Lúc này hương hạt tiêu bay xa mười dặm rồi. Thời Tiểu Niệm đi đến bên giường, "Làm sao lại đem cơm rang để ở chỗ này, để em mang xuống phòng ăn ăn." "Ăn ở đây đi." Cung Âu đè cô ngồi ở mép giường, trực tiếp đem cái đĩa bỏ vào trong tay cô, "Nói, Mẹ có làm khó dễ em hay không " Thời Tiểu Niệm nhìn đĩa cơm rang cùng để chân trần của hắn, có bất đắc dĩ. Thật nên để mẹ hắn nhìn bộ dạng này của hắn. "Nói a" Cung Âu dẫm lên trên giường, ngồi xổm ở bên người cô hỏi, gương mặt anh tuấn ép thẳng tới trước mắt cô, bên trong đôi mắt phản chiếu bóng hình cô. Thời Tiểu Niệm bưng cơm rang, ánh mắt trong suốt nhìn về phía hắn, ôn nhu nói, "Cũng có đi, bà ấy nói cho em về gia tộc Lancaster." "Lancaster" nghe vậy, Cung Âu khịt mũi con thường, "Bất quá là cái gia tộc hoàng kim mà thôi, một đời truyền một đời, đem mình tô điểm cho đẹp thành cái dạng gì." "Có đúng không" Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi ngược lại, đối với cái gia tộc kia cũng không có hứng thú gì. Cô cầm lấy thìa xúc một miếng cơm rang bỏ vào trong miệng, vẫn như cũ đầy hương tiêu. Cô thật khâm phục Cung Âu, cơm rang làm nhiều lần như vậy lại không hề có một chút tiến bộ. "Hơn nữa đó là một gia tộc nổi danh." Cung Âu một mặt khinh thường nói, tiếng nói vẫn như cũ tràn ngập từ tính. Thời Tiểu Niệm nghe vậy suýt chút nữa bị nghẹn đến, "Cái gì" "Gia tộc Lancaster để bảo đảm huyết thống thuần khiết, ví dụ trong lịch sử có cậu cưới cháu bên ngoại, anh họ cưới em họ, những năm gần đây mới tốt một ít." Cung Âu nói rằng, ngồi xổm ở bên người cô nhìn kỹ lấy cô. Hắn càng nhìn cô càng thích. Thời Tiểu Niệm nghe một trận phản cảm, "Anh họ cưới em họ" Đây cũng quá hoang đường đi. "Ừ." "Em phát hiện người ở xã hội thượng lưu tư tưởng đều rất kỳ dị, làm sao lại nghĩ đến chuyện duy trì huyết thống thuần khiết" Thời Tiểu Niệm khó có thể tiếp thu lắc đầu. "Vì có thể làm cho cả gia tộc vĩnh hằng, những người này cái gì mà không nghĩ ra được." Cung Âu nhìn chằm chằm cô. "Thực sự là quá không bình thường." Vì niềm tin gia tộc huy hoàng, lúc Tiểu Niệm làm sao cũng không lý giải được. Cung Âu nhìn cô, ánh mắt đăm đăm, "Anh là bình thường nhất, anh chỉ muốn em, anh không muốn em họ anh" Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nói, "Em còn không biết bố mẹ đẻ của mình là ai, nói không chừng em với anh còn có quan hệ huyết thống đó" "Vậy anh vẫn ở cùng với em" Cung Âu không chút nghĩ ngợi trả lời, tiếng nói lộ ra một luồng cố chấp. "…" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, đôi mắt nhìn về phía Cung Âu, cắn cắn môi, nhẹ giọng nói, "Cung Âu, bây giờ em mới biết vì em mà anh buông tha cái gì." Hắn từ bỏ thống gia với gia tộc Lancaster, đây chính là một gia tộc giàu có. Nếu như đúng là hai gia tộc liên hợp, bất kể là công khai hay không công khai, trên thế giới này không còn tìm được người nào giàu hơn hắn đi. Mà những thứ này, lại bởi vì cô mà hắn buông tha. Đừng nói mẹ hắn không thể tin được, hiện tại cô còn có điểm không thể tin được. "Em mới biết a" Cung Âu có chút tự mãn địa ngoắc ngoắc môi, phảng phất đây là một chuyện đáng kiêu ngạo, không thèm quan tâm mình mất đi cái gì. "…" Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn kỹ lấy mặt hắn. "Làm sao cứ nhìn anh như thế " Cung Âu nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen sâu thẳm. "Cung Âu, như vậy vì em đáng giá không" Thời Tiểu Niệm ngồi bên trên giường, nhìn hắn hỏi. Hắn từ bỏ quá nhiều. Cô không đủ tư cách đó. "Vẫn là câu nói kia." Cung Âu nói, tiếng nói liều lĩnh mà bá đạo, "Vì anh muốn em, vì lẽ đó nên vì em cái gì anh cũng có thể làm" "…" Thời Tiểu Niệm nghe hắn, trong lòng mạnh mẽ chấn động. Con mắt của cô nhất thời có chút chua xót, Thời Tiểu Niệm cầm lấy cái đĩa, tiếp tục xúc cơm rang vào trong miệng. "Như thế nào, tài nấu nướng của anh có phải là tiến bộ rất nhiều" Cung Âu hỏi. Thời Tiểu Niệm gật đầu, khóe môi nổi lên một nụ cười, "Tiến bộ nhiều lắm." Cung Âu nghe nói như thế tương đối thoả mãn, lông mày nhướn lên, gương mặt kiêu ngạo đắc ý, cầm lấy cái đĩa từ trong tay cô, tiếng nói từ tính, "Đến, để anh cho em ăn." Hắn múc một muỗng cơm đưa tới bên miệng cô. Thời Tiểu Niệm mở miệng, nếm miếng cơm tràn ngập hương tiêu. "Ăn có được hay không " Cung Âu hỏi. "Ăn ngon." "Ai làm cơm rang trứng ăn ngon nhất" "Anh làm." "Anh là ai" "Cung Âu." "Người em yêu là ai" "Cung Âu." Thời Tiểu Niệm thuận theo nói, để hắn cao hứng, Cung Âu quả nhiên là đầy vẻ thoả mãn, đắc ý nhướng mày, tiếp tục đưa cơm đến bên miệng cô. Thời Tiểu Niệm nhìn mặt của hắn, nhai cơm trong miệng, cảm giác thật ngọt ngào. Bốn mắt nhìn nhau. Hai người một cho ăn một người ăn, ánh mắt cứ lưu luyến triền miên như vậy mà đem 1 đĩa cơm rang ăn xong. Cung Âu xoa bóp mặt cô, "Thích ăn, mỗi ngày anh đều làm cho em ăn" "…" Thời Tiểu Niệm lặng yên, ngậm miệng toàn hương tiêu sau đó gật gù.