Editor: shinoki Dù cô có đeo mắt kính cùng khẩu trang, cũng không ai nhận ra cô. Cô coi mình là một khán giả phổ thông, xem một buổi họp báo cao cấp. Dứt lời, cô liền phát hiện một con bàn tay đánh úp về phía thân thể của cô, bắt đầu táy máy tay chân, Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đè lại cái tay kia, đưa đến trước ngực cô, "Không phải nói không động em sao" "Nha." Cung Âu cũng không nói gì, rút tay của chính mình về, an phận thu nhận ý kiến. Khả năng hắn cũng thật là mệt mỏi, ôm cô liền nhắm mắt lại, đầu tựa ở trên vai cô, chỉ chốc lát sau liền ngủ say. Không phải nói cô là thần thuốc sao? Làm sao cô giống như là thuốc ngủ.? Ngủ thiếp đi cũng tốt, đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần ứng phó họp báo. Đêm nay, Thời Tiểu Niệm chủ động ở lại trong phòng ngủ Cung Âu qua đêm, hai người chẳng hề làm gì cả, Cung Âu xem cô là một cái gối ôm, ôm ngủ một đêm. Thời Tiểu Niệm khá là khổ cực, bị hắn quấn chân, liền một điểm không gian của mình đều không có, tư thế ngủ rất không thoải mái, cả buổi tói đều là nửa tình nửa ngủ Vì không đánh thức hắn, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cổ cùng vai đều lớn hơn mạng. Rốt cục, trời đã sáng. Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào, chiếu rọi ánh sáng trên mặt đất. "Cốc cốc cốc" Cửa bị gõ ba cái, âm thanh mang theo cảm giác nho nhã lễ độ . Thời Tiểu Niệm đang nằm ở trong khuỷu tay Cung Âu, mở to hai mắt, nhẫn nhịn đau đớn trên thân thể, nghe được âm thanh, Cung Âu bỗng nhiên mở mắt ra, một đôi con ngươi đen thẳng vào nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, phảng phất có thể phệ nhân. "Sớm." Thời Tiểu Niệm nỗ lực nở ra một vệt nụ cười. Ngày hôm nay đối với hắn mà nói là ngày trọng đại, cô không thể mang đến cho hắn bất kỳ năng lượng nào. Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm cô, tựa hồ là còn không có tỉnh táo, "Thời Tiểu Niệm, tối ngày hôm qua anh thật giống đã quên chuyện gì." "Chuyện gì?" Thời Tiểu Niệm sửng sốt, là liên quan tới buổi họp báo sao sao, lẽ nào còn có chuyên chưa thỏa đáng Vậy làm sao bây giờ? Cung Âu thẳng vào dừng ở cô, bỗng nhiên, hắn nắm tay cô lên phóng tới trong miệng, môi mỏng liền ngậm. "A" Thời Tiểu Niệm mẫn cảm, đầu ngón tay dâng lên một trận cảm giác từ bên tai, nhảy lên toàn thân. Hắn làm gì vậy? Sáng sớm đã uống nhầm thuốc. Cung Âu nhìn cô, môi mỏng bỗng nhiên làm nổi lên một vệt độ cong tà khí, tiếng nói lộ ra một luồng lười biếng, "Tối hôm qua quá buồn ngủ, đã quên làm cái này" Nói xong, Cung Âu liền buông cô ra đi tới phòng tắm. "" Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn ngón tay mình , trên đầu ngón tay còn có một chút dấu răng nhợt nhạt . Còn nói cô là chó, hắn mới là chó đi Sáng sớm liền cắn người. Nào có ai  như vậy, thiệt thòi cho cô còn lo lắng cho hắn. Thời Tiểu Niệm vẩy vẩy tay của mình, có điều chuyện này làm náo tâm tình cô, phải biết rằng hắn đối với buổi họp báo hôm nay rất tin tưởng đi Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm cũng không tính toán nữa, từ trên giường ngồi xuống. Nhức eo, đau lưng. Cung Âu thực sự là coi cô làm gối ôm cả một buoir tối, làm cho cô ngủ không có chút nào thoải mái, cái cổ đều nghiêng qua một bên. Cô từ trên giường hạ xuống, người còn có chút buồn ngủ, đi tới mở cửa. Chỉ thấy Phong Đức dẫn một đám người hầu đứng cửa, trên tay mỗi người hoặc là cầm giày da hoặc là mang theo áo sơ mi, Âu phục, com lê, giấy tờ, có cả người chuyên môn đặt ở trên cái hộp nâng ở trong tay. Thật khuếch đại. "Thời tiểu thư, chào buổi sáng." Phong Đức tinh thần sáng láng về phía cô cúi đầu, "Quần áo đều đã chuẩn bị xong." "Nha, Cung Âu ở phía trong rửa mặt, lát nữa sẽ ra." Thời Tiểu Niệm đứng cửa nói, không để cho bọn họ đi vào. Cung Âu không thích người ngoài tiến vào phòng ngủ của hắn. "Phong Đức đến rồi" Cung Âu từ buồng tắm đi ra, tinh thần không sai chút nào, thân hình cao to, trên khuônvmặt anh tuấn  mang theo vài giọt nước, ngũ quan thâm thúy, một đôi mắt cứ như vậy nhìn cô, con ngươi đen kịt, trên lông mi thật dài mang theo một giọt nước, lộ ra vô cùng gợi cảm. "Ừ, đến rồi." Thời Tiểu Niệm gật đầu. Cung Âu đánh giá cô, tiếng nói có chút không vui, "Em làm sao có vành mắt đen rồi." "Có đúng không? Chắc là tối hôm qua ngủ không ngon đi." Thời Tiểu Niệm sờ về con mắt của mình, so với không ngủ còn khó chịu hơn, chính là ngủ một hồi, tỉnh một hồi, lại ngủ tiếp một hồi. Cô tối hôm qua vẫn như thế nhịn xuống đau khổ. "Ngủ không ngon" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hai con mắt tà khí ám muội nhìn chằm chằm cô, "Thời Tiểu Niệm, không phải là tối hôm qua em một mực nhìn trộm anh, mơ ước anh, vì lẽ đó ngủ không ngon?" Thời Tiểu Niệm đen mặt. Hắn không ngại ngùng, nếu hắn không đem cô ôm chặt, cô không dám làm phiền  hắn, miễn cưỡng chính mình không nhúc nhích, cô sẽ biến thành bộ dáng này à? Thời Tiểu Niệm rất muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nói, "Đúng vậy a, Đúng vậy a, dung nhan của anh có một không hai, không nhìn lén vài lần em làm sao ngủ được." Vô luận như thế nào, hôm nay cô cũng không thể cho chọc hắn, phải nhẫn, phải nhẫn. Hôm nay là ngày trọng đại của hắn. "Anh thích em thành thực" Cung Âu rất hài lòng. "" Thời Tiểu Niệm không nói gì. Cung Âu hướng đi bên ngoài, Phong Đức cùng người hầu lập tức cúi đầu, Cung kính mà cùng hô lên, "Thiếu gia, chào buổi sáng." "Miễn lễ" Đối mặt bọn chúng, thanh âm của Cung Âu có vẻ đặc biệt lạnh lẽo. "Bây giờ là bảy giờ rưỡi, buoir họp báo sẽ bắt đầu sau ba tiếng." Phong Đức Cung kính mà nói. "Hội trường chuẩn bị xong chưa?" Cung Âu lạnh nhạt hỏi, vừa hỏi vừa mở dây buộc áo tắm bên hông  ra, trực tiếp cởi áo tắm, áo tắm rơi xuống đất, hắn chỉ mặc một cái quần hẹp tam giác, lộ ra vóc người nam tính, gợi cảm, có hứng thú, nhìn lại một chút, cơ bắp rõ ràng, đường nét hoàn mỹ như cắt kim loại, mỗi một điểm đều hoàn mỹ. Hắn đột nhiên lại gần, Thời Tiểu Niệm sửng sốt hai giây, vội vã quay mặt đi. "Làm gì? thật giống như em chưa từng nhìn thấy." Cung Âu bất mãn mà nhìn về phía cô, đưa tay bóp lấy cằm của cô, bức bách cô quay mặt lại. Thời Tiểu Niệm  mặt bị thiêu cháy, con ngươi chuyển loạn chung quanh, không nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Anh cũng không cần như vậy đi, còn có nữ hầu ở đây." Lớn lên ở nước ngoài chính là không giống nhau, nào có cởi ra như thế. Ngay ở trước mặt một đám nữ hầu  liền cởi áo tắm, sáng sớm lộ vóc người a "Các cô dám nhìn" Cung Âu thả tay xuống, lạnh lùng nghiêng đi một chút. Hết thảy nữ hầu lập tức nhắm mắt lại, chỉ cao cao nâng đồ vật trong tay. "" Thời Tiểu Niệm lặng yên. "Thời Tiểu Niệm, em yên tâm, thân thể của anh chỉ cho một mình em mơ ước" Cung Âu hướng cô nói, ngữ khí cao cao tại thượng, thật giống bố thí ân đức cho cô. "" Thời Tiểu Niệm một điểm muốn để ý đến hắn đều không có. Phong Đức hiển nhiên là đối với khung cảnh này nhìn quen lắm rồi, từ trong tay một nữ hầu cầm lấy áo sơ mi bắt đầu hầu hạ Cung Âu mặc quần áo. Áo sơ mi được là đến thẳng tắp, mặc ở trên người Cung Âu đặc biệt tôn lên thân hình vĩ đại của hắn, hắn đứng ở nơi đó, cảm giác giống như một người mẫu mặc vào Quần dài, áo sơ mim Âu phục, com lê. Cung Âu mở hai tay ra, không hề động đậy mà đứng ở nơi đó, một mặt cao ngạo, tùy theo Phong Đức hầu hạ. Phong Đức chăm chú cẩn thận đeo đồng hồ đeo tay cho Cung Âu, đối chiếu thời gian "Bình thường cũng không thấy ông hầu hạ mặc quần áo a." Thời Tiểu Niệm thấy thế không nhịn được nói. "Ở Cung gia, bình thường có đại sự đặc biệt thì từ người hầu tới việc hầu hạ phải  bảo đảm mỗi cái chi tiết nhỏ đều mười phân vẹn mười." Phong Đức đối chiếu xong thời gian ngẩng đầu lên hướng Thời Tiểu Niệm giải thích. "Thì ra là như vậy." Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ. Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen liếc Thời Tiểu Niệm một chút, tay thon dài  từ trên tay người hầu lấy đi ca-ra-vat đưa cho Thời Tiểu Niệm, nhíu mày. "" Thời Tiểu Niệm không phải người ngu, hiểu ý của hắn, liền nhận lấy ca-ra-vat vắt qua cổ hắn, tự buộc ca-ra-vat cho hắn. Ca-ra-vat màu lam, mới nhìn  không có gì quá bắt mắt, nhưng bên trong có một chút ám vân, là thêu lên đi. Ngay cả ca-ra-vat đều làm được tinh xảo như thế. Thời Tiểu Niệm kinh ngạc một hồi, sau đó buộc ca-ra-vat cho hắn. Phong Đức đứng ở một bên liếc mắt nhìn, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, vội vàng nói, "Cái nơ này buộc quá đơn giản, không thích hợp cho hoạt động dự họp chính thức, đi lấy đồ dự bị  ca-ra-vat lại đây." "A thật không tiện, tôi chỉ biết thắt như này." Thời Tiểu Niệm vội vã thu tay về, cô làm sao biết thắt nơ phức tạp. "Không cần lấy" Cung Âu mở miệng, "Kiểu thắt này không sai, cứ như vậy." Phong Đức nhíu mày, "Nhưng..." "Ông là thiếu gia hay ta là thiếu gia" Cung Âu không vui trừng mắt về phía Phong Đức. Phong Đức vội vã cúi đầu, không tiếp tục nói nữa, cài khuy măng sét  ống tay áo cho Cung Âu, làm rất cẩn thận, đúng chỗ.