Editor: Yuhina Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên xoay người, bóp lấy cổ Thời Địch, đẩy cô ta lên trên tường, hai con mắt đầy rẫy sự thù hận, trừng mắt nhìn cô ta nói, "Thời Địch nếu không phải tại cô và cha cô bỏ thuốc tôi, tôi cùng Tiểu Niệm đã sớm cùng một chỗ, có khi bây giờ chúng tôi đã kết hôn, vậy mà tất cả đều bị hủy ở trong tay cô" Giả như không có sáu năm trống do mất trí nhớ đó, hắn và Thời Tiểu Niệm đã sớm ở cùng nhau, làm gì có chuyện của Cung Âu ở đây Ngày hôm nay sẽ tuyệt không tới phiên Cung Âu hôn môi Thời Tiểu Niệm Mà hết thảy chuyện này, đều do Thời Địch và Thời Trung làm hại "A" Thời Địch đột nhiên bị bóp cổ, sợ sệt mà nhìn hắn, đưa tay ra đánh cánh tay hắn, hắn muốn giết cô sao Cô muốn nói chuyện, nhưng bị siết cổ không nói ra được. Cô cực kỳ sợ hãi, chỉ thấy trong mắt Mộ Thiên Sơ tất cả đều là căm hận, ánh mắt kia hoàn toàn là muốn giết cô. "Mộ thiếu gia đừng..." Quản lý của Thời Địch đứng ở một bên thấy thế sợ sệt kêu lên, "Dù cho bây giờ anh có giết Thời Địch cũng vô dụng thôi." Nghe vậy, sự thù hận trong mắt Mộ Thiên Sơ dần dần nhạt đi, một lát, hắn chậm rãi buông tay ra, lạnh lùng thốt, "Cút ra khỏi nàh tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa" "khụ khụ" Thời Địch che cổ liên tục ho khan, dường như vừa được sống lại. Cô ta nhìn về phía trước, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Mộ Thiên Sơ, không nhịn được nói, "Tại sao anh không cảm thấy Thời Tiểu Niệm có vấn đề mà còn ở đây lo lắng cho cô ta, chẳng lẽ anh không quan tâm cho tình cảnh của mình à, bây giờ cô ta đã ở cùng Cung Âu, Cung Âu sẽ bỏ qua cho anh và em sao" Dưới ánh đèn óng ánh, Mộ Thiên Sơ dừng bước lại. Thời Địch nghĩ hắn đã chịu nghe cô nói, liền đi tới trước mặt Mộ Thiên Sơ, " Thiên Sơ, ngoại trừ sự kiện bỏ thuốc kia em có hại anh và Thời Tiểu Niệm đâu, bây giờ phía sau cô ta là Cung Âu, người đàn ông kia sẽ làm cho chúng ta chết không có chỗ chôn." "…" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp. "Ngày hôm nay, phu nhân Tổng giám đốc lăng đức  chạy đến trước mặt truyền thông vu cho em cùng chồng bà ta có một chân, hiện tại giới truyền thông đang sôi sùng sục, có thể sai khiến Lăng Đức như thế cả nước được có mấy người." Thời Địch nói rằng, "Nhất định là Cung Âu." "Đối phương chính thủ đoạn của cô, có gì không công bằng" Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô ta, cười lạnh một tiếng. Thời điểm cả nhà Thời Địch ở trước mặt giới truyền thông vu oan cho hắn và Thời Tiểu Niệm, có nghĩ tới sau này mình cũng bị vậy. Nghe lời hắn nói, trên mặt Thời Địch có chút lúng túng, "Đây không phải trọng điểm, Thiên Sơ, điều này nói rõ là Cung Âu muốn đối phó với em, vì thế sớm muộn gì hắn cũng sẽ đối phó với anh, đừng quên, thời điểm Thời Tiểu Niệm gặp rủi ro, Mộ thị đã ra mặt nói là Thời Tiểu Niệm câu dẫn anh." "…" Cung Âu sẽ phó với hắn Ánh mắt Mộ Thiên Sơ ảm đạm, điều này không có gì kỳ quái, Cung Âu đã đem hắn chỉnh tới mức sống dở chết dở. Hắn bây giờ đối với Cung Âu mà nói, cũng chỉ như con kiến, muốn bóp chết lúc nào thì bóp chết. "Thiên Sơ, chúng ta nhất định phải phòng vệ, phải phản kích, bằng không chúng ta chỉ có thể bị chơi đùa đến chết." Thời Địch lại một lần nữa nắm lấy tay Mộ Thiên Sơ. "Cô nghĩ làm thế nào" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi. Nghe hắn hỏi dò, Thời Địch nghĩ thầm có hi vọng, lập tức nói rằng, "Em cùng tổ đội quản lý của em đã thương lượng qua, chúng ta hướng ra bên ngoài tuyên bố đã hợp lại, nói là anh bị Thời Tiểu Niệm đùa bỡn, anh đã hồi tâm chuyển ý, rốt cục nhận ra em là người anh yêu nhất." "…" "Trước tiên chúng ta cứu vãn hình tượng trước đã, lại nhắm thẳng vào Thời Tiểu Niệm có hậu phương giúp đỡ, cuối cùng lại vạch trần Cung Âu là chính là kim chủ của Thời Tiểu Niệm, tất cả là do hắn muốn thay người tình của mình trả thù chúng ta." Đến thời điểm đó, bọn họ sẽ được người khác đồng tình. Coi như Cung Âu là tổng giám đốc N.E thì thế nào, một khi dư luận đã lớn, cũng không phải muốn ép là có thể ép. "Cũng tóm lạitôi và cô giả vờ hợp lại, vạch trần cung Âu là kim chủ của Thời Tiểu Niệm , sau đó chúng ta tranh thủ đồng tình của mọi người" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng khái quát kế hoạch của cô ta. Không thể không nói, Thời Địch không uổng công lăn lộn trong Làng Giải Trí lâu như vậy. Cô ta biết cách dẫn dắt dư luận xoay quanh mình. "Thiên Sơ, anh biết em không phải muốn giả bộ." hai con mắt Thời Địch nổi lên Thủy Quang nhìn chăm chú vào hắn, "Anh biết không, mỗi khi em gặp phải nguy hiểm người đầu tiên em nghĩ đến là anh, nghĩ tới quá khư anh luôn che chở cho em, anh bảo vệ em thế nào. Bây giờ anh bảo vệ cho em cũng là bảo vệ cho chính mình." Trước hết bọn họ cần phải liên hợp lại. Bằng không cô sẽ bị nói là kẻ lẳng lơ, một mình hắn thì bị nói là kẻ lăng nhăng, nhưng chỉ cần bọn họ liên hợp với nhau mới có thể đánh tan tin đồn, đến lúc đấy mới có cơ hôi chuyển mình. "…" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn cô ra. Bàn tay tinh tế cảu Thời Địch cách lớp áo sơ mi chậm rãi bò lên trên bộ ngực hắn, thân thể dán vào hắn, "Thiên Sơ, anh đừng nghĩ tới Thời Tiểu Niệm nữa có được hay không, hiện tại chắc cô ta đang muốn chỉnh chết chúng ta. Em mới là người yêu anh nhất, em mặc kệ anh có sang giàu hay nghèo hèn, em vẫn thật sự yêu anh." "…" Mộ Thiên Sơ không nói câu nào, thấp mâu lạnh lùng nhìn những ngón tay cô ta đang trêu chọc. "Cho dù có một trăm Cung Âu đặt ở trước mặt của em, em cũng sẽ không giống Thời Tiểu Niệm di tình biệt luyến như vậy, bởi vì em yêu anh, ngay từ khi anh được gởi nuôi ở nhà em, em đã liền yêu thích anh, Thiên Sơ." Thời Địch nói rằng, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống viền mắt. Dù khóc, cô ta cũng khóc đến xinh đẹp. Cho dù có một trăm Cung Âu đặt ở trước mặt của em, em cũng sẽ không giống Thời Tiểu Niệm di tình biệt luyến như vậy Câu nói này làm cho Mộ Thiên Sơ xúc động. Nếu như Thời Tiểu Niệm cũng có thể nói với hắn những câu như chặt đinh chém sắt này, dù có chết hắn cũng đồng ý. Hắn đứng trước mặt Thời Địch, nhìn tay cô ta để trên lồng ngực của hắn, Thời Địch chậm rãi dán lên hắn, nhón chân lên hướng về môi của hắn hôn. Ánh mắt Mộ Thiên Sơ bỗng lạnh lẽo, đẩy cô ta ra. Thời Địch đi giày cao gót không có đứng vững, cả người bị đẩy ngã trên đất, cô ta kinh ngạc đến ngây người mà nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, trên mặt đầy bi thương, " Thiên Sơ " Hắn đẩy cô ra, tại sao "Tôi sẽ không hợp tác cùng cô, hết hẳn ý nghĩ này đi." Mộ Thiên Sơ thấp mâu nhìn cô ta, lạnh như băng nói rằng, giơ chân lên lướt qua cô ta rời đi. "Tại sao" Thời Địch có chút kích động hỏi, "Chúng ta không liên hợp cùng nhau chỉ có nước chờ chết" "Tôi cùng Cung Âu một ngày nào đó sẽ đánh nhau, nhưng tôi sẽ không lấy danh dự của Tiểu Niệm ra để đánh." Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói rằng. Hắn muốn Thời Tiểu Niệm, chứ không phải muốn đấu cùng Thời Tiểu Niệm. Thời Địch ngồi dưới đất, nghe nói như thế nước mắt tan òa mà chảy xuống, nghẹn ngào hô, "Anh cũng chỉ nghĩ đến Thời Tiểu Niệm, vậy em đây, anh đã từng nghĩ đến em chưa, anh không cứu em, em đã bị Cung Âu đổ cho là dâm phụ, anh giúp em một chút đi, Thiên Sơ, hiện tại trừ anh ra, không ai có thể giúp em." "Những điều này không có quan hệ gì với tôi." Âm thanh của Mộ Thiên Sơ lạnh đến tận xương tủy. Thời Địch nghe thấy, nỗi tuyệt vọng cũng thẩm thấu tiến vào tận xương tủy, cô ta tự giễu nở nụ cười, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, " Thiên Sơ, tại sao anh có thể đối xử với em như thế đối, mấy năm qua người làm bạn ở bên cạnh anh chính là em, không phải Thời Tiểu Niệm. Lúc ấy chúng ta không phải rất vui vẻ sao, tại sao biến thành như bây giờ" Lúc đó, mỗi ngày cô ta đều hầu ở trong phòng bệnh của hắn, cùng hắn đồng thời xem mặt trời mọc xem mặt trời lặn, cùng hắn đi nhận thức thế giới này. Những kỷ niệm đẹp của bọn họ lúc ấy chẳng lẽ không quá nhiều Tại sao hắn chỉ muốn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm có cái gì có thể so với cô ta, ai cũng thích cô ta hơn, Thời Tiểu Niệm tính là gì "Tại sao a." Mộ Thiên Sơ cười lạnh một tiếng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô ta, "Bởi vì... mấy năm qua, tất cả ta nhớ được chỉ là những ký ức trống không ngớ ngẩn, bị cô chơi đùa, bây giờ tôi mới thật sự là Mộ Thiên Sơ." Hắn bây giờ, chỉ muốn tìm về Thời Tiểu Niệm. Những thứ khác, toàn bộ hắn không thèm để ý Nói xong, Mộ Thiên Sơ ngay cả đầu cũng không rời đi, lưu lại một mình Thời Địch đang co quắp ngồi dưới đất, nước mắt không ngừng lướt xuống gò má đẹp đẽ, bi thương đến tội nghiệp. Mộ Thiên Sơ ra khỏi nhà chính, đưa tay lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay trượt tới nhật ký cuộc gọi. Đến một cú điện thoại, một tin tức cô cũng không gửi cho hắn. Cứ như vậy không muốn liên lạc với hắn sao Hắn nói một câu tuyệt giao, ngay cả một điểm cứu vãn cô cũng không có sao. Trước mặt có người hầu đi tới, Mộ Thiên Sơ lạnh lùng dặn dò, "Mang cho tôi chút rượu trong phòng." "Vâng, thiếu gia." Một mình Mộ Thiên Sơ đi về phía bóng đêm, đem điện thoại di động đóng lại, chăm chú siết trong tay. Đế quốc pháo đài, đêm lạnh như nước. Thời Tiểu Niệm tắm xong, đi về phía phòng y tế đổi thuốc và xem vết thương ở mắt cá chân. Vết thương ở cánh tay sắp lành, đã đang khép lại. Từ phòng y tế đi ra, Mr Cung từ đối diện đi tới, cầm trên tay một bình nước, "Chủ nhân, ngài uống nước." "Cám ơn ngươi." Thời Tiểu Niệm mỉm cười, tiếp nhận nước uống một chút, "Đi thôi, trở lại ngủ." Đã muộn rồi. "Tốt, vậy tôi đi nạp điện." Mr Cung làm bộ dạng thân sĩ hướng về phía cô gật đầu, sau đó hướng thẳng nơi đi nạp điện. Thời Tiểu Niệm vừa uống nước vừa lấy điện thoại di động ra nghịch, đầu ngón tay xẹt qua nhật ký cuộc gọi, ánh mắt rơi vào ba chữ " Mộ Thiên Sơ ". Mộ Thiên Sơ. Không biết bây giờ thương tích của hắn như thế nào, không biết cô có nên hỏi hay không. Cô chần chờ nghĩ, chuyện giữa nam nữ chính là như vậy, sau khi một bên từ chối, thì quan tâm cũng không dám, sợ sự quan tâm sẽ làm thương tổn đối phương. Mộ Thiên Sơ còn nói muốn cùng cô tuyệt giao, hiện tại cô quan tâm hắn, có thể làm hắn càng khó chịu hay không Thời Tiểu Niệm do dự một chút, vẫn là cất điện thoại di động đi. Chắc Mộ Thiên Sơ không sao đâu, nếu như có chuyện gì thì trên tin tức sẽ có. Hi vọng hắn sống tốt. Thời Tiểu Niệm uống nước xong hướng về gian phòng của mình, mắt cá chân hơi nhức nên cô bước đi có chút không lưu loát. Gần đến phòng ngủ. Chỉ thấy trước cửa phòng đóng chặt, có một bóng người cao to đứng ở nơi đó, rõ ràng là Cung Âu. Cung Âu mặc một bộ áo tắm màu đen nhìn dáng người càng thêm gầy gò, hắn đứng đối diện với cửa phòng của cô, nhìn chằm chằm vào cửa phòng của cô không biết đang nhìn cái gì. "Anh đang ở đây nhìn cái gì" Thời Tiểu Niệm đi tới, nghi hoặc mà hỏi. Cung Âu chuyển mâu liếc nhìn cô một cái, tóc ngắn ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuống lướt qua gò má anh tuấn, càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm của hắn, tiếng nói của hắn trầm thấp từ tính, "Cái cửa này có vấn đề" "Có vấn đề gì vậy" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, "Cửa ở Đế quốc pháo đài cũng không phải loại rẻ tiền, sẽ có vấn đề gì sao" Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, "Có" "Vấn đề gì" Lúc Tiểu Niệm nhìn về phía cửa, đưa tay sờ mò, không cảm giác có vấn đề gì.