Chương 194: Thật sự cô chưa bao giờ để ý tới hắn Cô không trở lại. Cô dám không trở lại. Cung Âu nhìn con đường trước mặt, đôi mắt âm lệ đầy lạnh lùng, bên trong sự lạnh lùng đó còn có một chút thất vọng, từ thất vọng chuyện thành cô đơn. Thật sự cô chưa bao giờ để ý tới hắn. Cô chỉ để ý tới người đàn ông kia, một khi đã như vậy vì sao lúc cô rời đi rồi còn không kiên quyết một chút, vì sao còn để hắn mang cô trở về. Thời Tiểu Niệm, làm sao cô có thể tiếp tục đùa giỡ hắn chứ. Bởi vì hắn yêu cô, hắn xứng đáng bị cô đừa bỡn sao? Cung Âu đứng đó, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm, một lúc sau mới lạnh lùng mở miệng: “Điều tra cho tôi xem Mộ Thiên Sơ ở chỗ nào, tôi muốn biết ngay lập tức.” Hiện tại không cần biết Thời Tiểu Niệm ở chỗ nào, chỉ cần điều tra Mộ Thiên Sơ ở đâu là được. À. Hắn muốn tìm một người phụ nữ vậy thì bắt đầu từ người đàn ông khác vậy. Cả đời Cung Âu hắn mới không bất lực như vậy. “Vâng, thiếu gia.” Phong Đức gật đầu. Cung Âu xoay người leo lên xe mui trần thể thao của mình, mặt không đổi sắc ngồi lên, lạnh lùng phân phó: “Tra được địa chỉ thì nói cho tôi biết.” “Vâng, thiếu gia.” Phong Đức gật đầu, sau đó xoay đầu nhìn vệ sĩ: “Đuổi theo thiếu gia đi.” “Không cho phép đi theo.” Cung Âu hét lên như người tâm thần, đôi mắt đen nháy trở nên âm ngoan hơn, cả người luống cuống không có một chỗ phát tiết. Hắn dùng sức đạp mạnh lên chân ga, lại nhìn Phong Đức, gương mặt vô cùng tức giận. “…” Phong Đức thấy vậy không biết né tránh thế nào, nhận lệnh cúi đầu, là hắn để cho Thời Tiểu Niệm chạy trốn cho nên hắn phải chịu. “…” Bánh xe hung hăng ma sát với mặt đất. Đầu xe quay đi, hầu như lướt nhanh qua người Phong Đức. Cung Âu lái xe đi qua người ông ta, đôi mắt đen lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta rồi lái xe rời đi. Rời khỏi pháo đài Đế quốc, Cung Âu cố gắng giảm tốc độ, hắn thầm nghĩ có lẽ sẽ gặp Thời Tiểu Niệm đang lái xe xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng hắn càng đi xa khỏi pháo đài Đế quốc Cung Âu càng phát hiện bản thân buồn cười biết bao nhiêu. Người phụ nữ kia đã bao giờ để ý tới hắn đâu, làm sao sẽ quay trở về chứ. Cô ấy đi tìm người đàn ông kia rồi. Cung Âu dùng một tay lái xe, một tay cầm điện thoại gửi hộp thoại cho Thời Tiểu Niệm, giọng nó âm trầm, từng chữ từng chữ phát ra từ cổ họng: “Thời Tiểu Niệm, nếu em muốn xem tôi như đống rác mà vứt đi thì cũng nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng! Tôi muốn nghe từ chính miệng của em, em không yêu tôi!” Nói xong Cung Âu cắn răng hung hăng ném chiếc điện thoại dáng một bên ghế phụ. …… Bên kia, Thời Tiểu Niệm lái xe tới bệnh viên Cảnh Đức, chỉ thấy có nhiều phóng viên đứng ngoài cửa. Nhìn mấy chiếc máy ảnh và micro, trong lòng Thời Tiểu Niệm càng sợ hãi. Hiện tại Mộ Thiên Sơ nên ở trong bệnh viện vì sao còn muốn hẹn cô ở ven đường phía Tây chứ? Đường phía Tây sao? Chắc là bên này nhỉ? Thời Tiểu Niệm nghi hoặc lái xe qua, chỉ thấy còn đường phía Tây là một nơi che dấu rất tốt, có một cây đại thụ che khuất, cô từ từ lái xe qua đó, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đang đậu ở ven đường. Thời Tiểu Niệm dừng xe, sắc mặt nghi hoặc nhìn về phía trước. Một giây sau, chỉ thấy chiếc xe màu đen ở phía đối diện mở ra, Mộ Thiên Sơ mặt đồ bệnh nhân bước xuống, một bên chân nhìn không được linh hoạt lắm, nhưng sắc mặt rất có tinh thần, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng không đến mức như trong tin tức. Mộ Thiên Sơ nhìn cô, gương mặt âm nhu nở nụ cười. Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe, đi về phía hắn, lại cảm thấy khó hiểu: “Thiên Sơ, anh không có việc gì chứ?” Vì sao trong tin tức lại viết nghiêm trọng như vậy. “Đi thôi.” Mộ Thiên Sơ kéo cô, ấn cô ngồi vào ghế phụ bên cạnh. Tayáo của hắn khẽ động, cô nhìn thấy cổ tay của hắn có một miếng băng gạc. Mộ Thiên Sơ ngồi vào ghế lái, đưa tay thắt dây an toàn, Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi han: “Tayanh…” Mộ Thiên Sơ nhìn theo tầm mắt của cô thấy cô đang nhìn cổ tay của mình, vô tình cười cười: “Thì ra em đang nói về cái này, anh không làm như thế thì sao có thể rời khỏi trang viên đây? Em yên tâm, anh tự có chừng mực, sẽ không để mình xảy ra chuyện gì.” “Thì ra là vậy, làm em sợ muốn chết.” Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm mới nhẹ nhàng thở ra: “Em còn tưởng rằng anh thật sự…” “Thật sự tự sát sao? Anh không yếu ớt như vậy đâu.” Mộ Thiên Sơ cười nói, trong mắt lóe lên sự thông minh: “Anh biết một khi tin tức này lộ ra, mặc kệ em ở đâu cũng sẽ chủ động liên lạc với anh, em xem, anh đã thành công rồi.” “Thật sự bị anh dọa sợ muốn chết.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ lắc đầu. Vậy mà hắn lại dùng biện pháp cực đoan như vậy đẻ rời khỏi trang viên Mộ thị. “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Mộ Thiên Sơ nói, nổ máy xe, radio trong xe nhanh chóng vang lên. “Đi đâu?” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc hỏi. “Đương nhiên là rời khỏi thành phố này, đi càng xa càng tốt.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, “Chúng ta tìm đến một nơi không ai quen biết chúng ta, bắt đầu lại lần nũa, rời xa nơi đầy chuyện đồn nhảm vô vị này.” “Rời đi?” Thời Tiểu Niệm chấn kinh. Hắn và cô sao? “Đúng thế, chẳng lẽ em muốn ở lại?” Mộ Thiên Sơ vươn tay nắm lấy tay cô, ôn nhu nói, “Tiểu Niệm, anh biết lúc anh bị giam lỏng em gặp rất nhiều khổ sở, anh mang em rời đi, nơi này không cần trở lại nữa.” Chịu khổ. Đúng là chịu khổ thật. Lúc bị cha mẹ nuôi và Thời Địch gây khó dễ, người dân cả nước dùng đạo đức để chỉ trích và nhục mạ cô, cô bị đả kích đến mức trái tim như rơi vào vũng nước. Nhưng tất cả quá trình đó, cô đã vượt qua được là nhờ Cung Âu. “Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm né tránh bàn tay hắn, sắc mặt ảm đạm, đôi mắt tràn đầy xin lỗi nhìn hắn. Cô rút tay mình ra khỏi tay hắn. “…” Mộ Thiên Sơ rũ mắt, nhìn bàn tay trống không của mình. Cô rút ra kiên quyết như vậy. “Thiên Sơ, thật sự xin lỗi, em không thể đi cùng anh!” Thời Tiểu niệm áy náy nói. “Vì sao?” Mộ Thiên Sơ đưa mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy đau thương, “Hiện tại vì sao lại cự tuyệt anh? Em còn lo lắng những thứ trong lòng em sao, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì sao em không thể nhìn xem người thật sự quan tâm tới em, vì sao còn muốn làm một người chịu thương tâm một cách vô vị đây.” Hắn đang chỉ trích Thời Địch và cha mẹ nuôi của cô. “Em…” “Có biết ví ao mấy ngày qua anh không thể gặp em mà nghĩ qua bao nhiêu biện pháp, chịu biết bao tổn thương không?” Mộ Thiên Sơ dừng lại, “Anh là một người đàn ông, ngay cả tự sát cũng nghĩ ra được, em có biết anh muốn gặp em nhiều như thế nào không?” “……” Thời Tiểu Niệm cúi đầu. Lời nói của hắn làm cô cảm thấy đau lòng, “Thật xin lỗi, Thiên Sơ, thật sự xin lỗi.” “Anh không thích nghe lời xin lỗi, anh muốn em đi cùng với anh.” Trong giọng nói của Mộ Thiên Sơ ẩn chứa sự tức giận. “…” Thời Tiểu Niệm im lặng, nhưng ý tứ cự tuyệt cực kì rõ ràng.  Mộ Thiên Sơ quay người nhìn cô, “Anh biết, sáu năm mất trí nhớ anh đối với em không tốt, anh đã từng tổn thương em, nhưng đó là vì anh mất trí nhớ, sau này anh sẽ không tổn thương em nữa. Chúng ta hãy quên hết những chuyện quá khứ có được không, Tiểu Niệm, chúng ta bắt đầu lần nữa có được không?” Giọng nói của hắn hết sức chân thành, lời cuối cùng giống như đang cầu xin cô. Thời Tiểu Niệm nghe xong càng cảm thấy khó chịu, cô không biết nên nói gì, chỉ thì thào lặp lại một câu, “thiên Sơ, thật xin lỗi.” Thật sự xin lỗi. Trái tim của cô đã dời đến người đàn ông cố chấp bá đạo kia rồi. Kể từ lúc Cung Âu chắn cho cô chai bia đó, từ lúc Cung Âu ôm lấy cô rời khỏi bãi đậu xe, từ lúc Cung Âu nấu cơm cho cô mà suýt đốt cháy cả ngôi nhà, từ lúc Cung Âu vì một câu nói của cô mà chế tạo ra người máy… Có lẽ là sớm hơn nữa. Có lẽ cô không biết là lúc nào, trái tim của cô đã trao đi. “Anh không thích nghe lời xin lỗi, anh muốn em đi cùng.” Mộ Thiên Sơ cố chấp nói, nghiêng người qua, đưa tay muốn giúp cô thắt dây an toàn. “Không cần như thế, thiên Sơ…” Thời Tiểu Niệm đẩy hắn ra. “Tiểu Niệm, anh vẫn tôn trọng em, nhưng lần này anh muốn tôn trọng bản thân một lần.” Lời nói của Mộ Thiên Sơ vẫn cố chấp như cũ, đưa tay mạnh mẽ thắt dây an toàn cho cô. Trong xe, radio vẫn vang lên… Thời Tiểu Niệm đẩy Mộ Thiên Sơ ra, nghe vậy, sắc mặt tái nhợt ngừng lại động ác. Bình thường Cung Âu thích lái xe này nhất. “…” Thời Tiểu Niệm ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Trong nước có bao nhiêu chiếc xe Koenigsegg?” Cô nhớ rõ, có một lần cô vô tình nghe thấy người hầu Cung gia nói qua, Koenigsegg trong nước chỉ có một chiếc, đang ở trong tay Cung Âu. “Sao vậy?” Mộ Thiên Sơ nhìn thấy gương mặt cô trắng toát. “Em phải đi rồi, thật xin lỗi, em phải đi.” Ngón tay Thời Tiểu Niệm run rẩy cởi dây an toàn, đẩy cửa xe, hai chân mềm nhũn lại. Mộ Thiên Sơ ngồi trên xe, ngẩn người, bỗng nhiên nhớ lại hắn từng thấy Cung Âu lái siêu xe Koenigsegg. Cô đang muốn đi tìm Cung Âu.