Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 181
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em muốn cái gì, không muốn cái gì, nói ra là được rồi, nghe không?” Cung Âu nói.
“...”
Đáp lại lời hắn là sự im lặng của Thời Tiểu Niệm.
Cô đúng là người mà ông trời phái xuống để thử thách tính nhẫn nại của hắn.
Cung Âu kéo tay cô đi đến phòng ăn tương đối yên tĩnh, ấn Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bàn ăn.
Phong Đức thân là quản gia mà phải tự mình bưng đồ ăn lên, vì không muốn để Thời Tiểu Niệm thấy quá nhiều người.
“Thiếu gia, Thời tiểu thư, mời dùng cơm.”
Trên bàn bày đầy mấy món ngon. Thời Tiểu Niệm cầm đũa nhẹ nhàng ăn, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ. Cung Âu nhìn mấy món ăn đó, lập tức mất sạch khẩu vị, lông mày nhíu chặt lại, đối với đồ ăn không phải do Thời Tiểu Niệm nấu hắn không muốn ăn dù chỉ một chút.
Bỗng nhiên hắn giơ tay đè lên dạ dày mình, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Thiếu gia, có phải lại đau dạ dày không?” Phong Đức đứng ở một bên, thấy thế liền lo lắng hỏi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên, ngón tay cầm đũa, động tác có chút cứng lại, nhưng không ai nhìn thấy. Cung Âu cắn chặt răng, dạ dày giống như xoắn lại, vô cùng đau đớn, hắn quay đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, con ngươi màu đen hiện lên một chút trầm tư. Một giây sau, Cung Âu cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, không cảm nhận được một chút mùi vị nhưng ăn từng thìa từng thìa.
“...”
Phong Đức ở bên cạnh có chút ngạc nhiên. Sau khi Thời tiểu thư bỏ đi, ông chưa thấy thiếu gia ăn nhiều như vậy.
“Thời Tiểu Niệm, nhìn cho kĩ, vì em, đồ ăn khó nuốt như vậy mà tôi cũng phải ăn.” Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, giọng điệu bá đạo, bắt đầu so đo: “Tôi mà không ăn no sao còn sức để chăm sóc tiểu tổ tông em đây!”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi ăn ở đó, động tác khựng lại. Hành động này đều bị Cung Âu nhìn thấy. Cô có phản ứng rồi sao?
Con ngươi màu đen của Cung Âu hiện lên vẻ thâm thúy, bỗng nhiên thò tay giành lấy chén cơm trước mặt cô. Trước kia cô ghét nhất là hắn giành cơm của mình.
Quả nhiên, hắn vừa giành lấy, Thời Tiểu Niệm vô thức nhìn về phía hắn, mặc dù gương mặt lại không có biểu cảm gì, nhưng so với hôm qua thì đã tiến bộ nhiều lắm rồi.
“Có muốn không?” Ngón tay thon dài của Cung Âu nâng cái chén lên, môi mỏng cong lên, đôi mắt màu đen nhìn cô chằm chằm.
“...”
“Em nói thì tôi sẽ cho em.”
“...” Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn chén cơm kia, không nói gì, cũng không giành lại.
“Em gọi tên tôi, tôi sẽ cho em.” Cung Âu nói chuyện với cô giống như nói với một đứa trẻ.
“...”
Thời Tiểu Niệm không nghe hắn nói, bỗng nhiên từ bàn ăn đứng dậy, cầm lấy khăn giấy chùi chùi tay, xoay người rời khỏi. Cung Âu ngồi đó, tay cầm cái chén hóa đá.
Cô gái này bây giờ là như thế nào đây, bình thường không thích để ý tới hắn, bây giờ chịu đả kích cũng không thèm để ý luôn? Bây giờ trong mắt cô hắn là người tàng hình sao?
Phong Đức đứng yên lặng ở bên cạnh, giả bộ như đang nghiên cứu bức tường, không dám nhìn gương mặt của Cung Âu khi bị người ta bơ.
“Đi theo cô ấy đi, hình như cô ấy không ghét ông.”
Cung Âu không tức giận, chỉ lạnh lùng mở miệng, sau đó cầm cái bát lên bắt đầu ăn cơm, nuốt hết đồ ăn nuốt vào bụng, chỉ lo ăn no, mặc kệ mùi vị nó thế nào.
Sau khi ăn no, Cung Âu đứng dậy cầm theo chén cơm Thời Tiểu Niệm vừa ăn, gắp thêm chút đồ ăn bỏ lên.
Nhìn động tác của mình, Cung Âu nhíu chân mày.
Hắn thực sự đã trở thành người hầu của cô mất rồi, hắn chưa từng làm thế này với cha mẹ mình bao giờ.
Cung Âu xoay người đi tìm bóng dáng Thời Tiểu Niệm.
Bên ngoài biệt thự có một đài phun nước, khi vừa thấy bóng dáng Thời Tiểu Niệm, cô đang ngồi bên cạnh hồ, hai chân trắng nõn để vào trong dòng nước lạnh buốt, mặt hướng về mặt trời, trong mắt không hề có chút ánh sáng.
Cô gầy quá. Giống như chỉ cần có một cơn gió thổi đến là có thể cuốn cô đi mất.
“Thiếu gia.”
Phong Đức đứng sau lưng Thời Tiểu Niệm, nhìn thấy Cung Âu thì lập tức cúi đầu.
Cung Âu đi qua chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh, bắt chước dáng vẻ của cô, thò hai chân vào dòng nước lạnh băng, “Này, ăn cơm.”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, nhìn xuống chân hắn.
Hắn đang mặc quần dài, cũng không thèm xắn lên đã bỏ chân vào nước làm cho ống quần ướt một nửa. “Nè, tiểu tổ tông, ăn chút đi, tôi nhớ em rất thích ăn trứng gà.”
Cung Âu gắp một miếng trứng đưa đến bên môi cô. Thời Tiểu Niệm cúi đầu, nhìn ống quần ẩm ướt của hắn, sau đó hé miệng ra ăn miếng trứng gà, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống.
“Thế nào, ngon không? Nếu không ngon thì tôi đuổi việc hết mấy tên đầu bếp kia.” Cung Âu mở miệng.
“...”
Miệng Thời Tiểu Niệm kín giống như cái hủ nút, nói như thế nào cũng không hé ra, thật thà ngồi ăn từng thìa cơm mà hắn đút.
“Thời Tiểu Niệm, em muốn cái gì, nói ra là được, tôi đều làm cho em, em đừng hành động như một con rối nữa.” Cung Âu nói, đôi mắt màu đen thẫm nhìn khuôn mặt cô.
Khuôn mặt này đã từng rất hào hứng vẽ tranh, hay bày ra biểu cảm tức giận đối với hắn, cũng đã từng cười với hắn đến mức khóe mắt cong lên.....
Bây giờ tất cả đều mất hết rồi. Giờ đây trên mặt cô dường như chỉ tồn tại một biểu cảm.
“Tôi rất nghi ngờ có phải hôm đó tìm thấy em ở bãi đỗ xe, chỉ là mang cái xác em về, còn linh hồn thì quên nhặt mất rồi không.”
Cung Âu lẩm bẩm một mình.
“...” Thời Tiểu Niệm vẫn trầm mặc.
Cung Âu tiếp tục xúc đồ ăn từng chút đút cho cô, như người lớn quan tâm trẻ nhỏ vậy, nhắc nhở cô: “Nhai chậm một chút, đợi nó nát rồi hãy nuốt xuống.”
“...”
Thời Tiểu Niệm nhai đồ ăn, ăn không ngừng. Bỗng nhiên suối phun nước thay đổi quỹ đạo, một dòng nước hình vòng cung phun xuống người bọn họ, Thời Tiểu Niệm bị phun lên người còn Cung Âu thì bị dội vào đầu, trông cực kì nhếch nhác.
Cung Âu lập tức đen mặt, một đầu tóc chỉnh tề bị ướt nhẹp, bọt nước trên mặt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Phong Đức!” Cung Âu không vui lớn tiếng gọi, “Đuổi việc cái tên thiết kế đài phun nước này cho tôi.”
“Vâng, thiếu gia.” Phong Đức ở một bên cúi đầu.
“***!” Cung Âu thấp giọng chửi một tiếng, rũ mắt xuống nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Chỉ thấy Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng yên lặng nhìn hắn, có chút trống rỗng, nhưng không giống trước kia. Cung Âu giống như phát hiện ra gì đó, con ngươi đen thẫm nhìn trên mặt cô, vui mừng: “Em thích nhìn bộ dạng này của tôi sao?”
“...” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nhưng không nói gì.
Cung Âu đưa chén đũa cho Phong Đức, sau đó không nghĩ nhiều mà nhảy thẳng vào trong đài phun nước.
Đài phun nước khá sâu, hắn vừa nhảy xuống, vô số bọt nước văng lên.
Thời Tiểu Niệm vô thức nâng tay lên che mặt lại, nhưng bọt nước vẫn văng tung tóe lên người cô.
Đợi đến khi nước hết văng, cô mới buông tay xuống, nâng mắt nhìn về phía trước.
Cung Âu đứng trước mặt cô, cách cô rất gần.
Hắn đứng trong đài phun nước, toàn thân ướt đẫm, áo sơ mi dán chặt vào người, khuôn mặt anh tuấn dính đầy bọt nước, đôi mắt màu đen nhìn cô chằm chằm.
Thời Tiểu Niệm nhìn vào ánh mắt của hắn.
Một giây sau, Cung Âu bỗng nhiên kéo cổ cô lại gần mình hơn, khuôn mặt đẹp trai tiến lại, môi mỏng hôn lên môi cô, hôn nồng nhiệt, còn mang theo chút mát lạnh của nước. Hắn dây dưa trên môi cô, dễ dàng cạy miệng cô ra, chiếc lưỡi nóng rực giống như ngọn lửa bá đạo xâm nhập vào, cuốn đi hết tất cả, vẽ ra một điệu múa mềm mại.
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói gì, cũng không kháng cự lại, chỉ yên lặng để cho hắn hôn.
Ánh mặt trời ấm áp từ từ chiếu xuống căn biệt thự, rọi xuống đài phun nước, người đàn ông ướt đẫm đứng trong làn nước trong veo đang ôm lấy người con gái ngồi bên cạnh hồ, hôn nồng nhiệt.
Cung Âu đứng trong nước, đôi môi hai người thân mật kề sát vào nhau, ánh mặt trời giống như viên kim cương, tỏa sáng lộng lẫy. Tất cả đẹp giống như một bức tranh.
Có người hầu đi qua nhịn không được dừng chân lại để ngắm.
Cung Âu hôn Thời Tiểu Niệm đang giống như một con rối, cô không trả lời, cũng không cự tuyệt, để mặc hắn tùy ý hôn, giống như trên thân thể không có chút phản ứng.
Cung Âu buông môi cô ra, con ngươi phủ kín vẻ mê hoặc lộng lẫy. Nhìn sâu vào mắt cô: “Cô gái này, cũng phải đáp lại tôi chứ?”
“...” Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn.
“Được rồi, tôi hôn đến khi nào em đáp lại mới thôi.” Cung Âu buông lời, sau đó không để ý gì cả định hôn cô tiếp.
Đột nhiên Thời Tiểu Niệm có hành động, cô mạnh mẽ vươn tay đẩy hắn ra, từ bên cạnh hồ đứng lên chạy vào biệt thự.
Cung Âu muốn kéo cô lại, dưới chân lại giẫm phải mấy hòn sỏi trong h,ồ trượt một cái, cả người ngửa ra sau, nặng nề ngã xuống hồ, vô số bọt nước bắn lên lần nữa.
“Ùm!” Giống như một quả bom nổ dưới nước, văng mạnh lên.
Thời Tiểu Niệm dừng chân, xoay người nhìn hắn. Cung Âu từ trong đài phun nước đứng dậy, tay thon dài vuốt nước trên mặt xuống, giọng nói từ tính mang theo chút tức giận: “Thời Tiểu Niệm!”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
10 chương
10 chương
107 chương
12 chương
27 chương
25 chương