Editor: nguyentrangjr Thời Tiểu Niệm bị đẩy ngã xuống đất, cánh tay trái chống xuống đất, tay cô đau đến tan nát cõi lòng kêu to lên, "A" Một tiếng kêu này khiến cho hai người đàn ông đều quay đầu lại, trong đôi mắt đỏ ngầu của Cung Âu xẹt qua một vệt đau lòng, hai chân giật giật. Mộ Thiên Sơ nhanh hơn hắn một bước, lảo đảo chạy về phía trước, từ trên mặt đất nâng Thời Tiểu Niệm dậy, "Đến, lên." Thời Tiểu Niệm đau đến không nói ra lời, chỉ có thể dựa vào Mộ Thiên Sơ đứng lên. Tay phải của cô mới vừa đụng tới Mộ Thiên Sơ, liền nghe Cung Âu điên cuồng quát, "Em dám gặp mặt hắn một lần thử xem, Thời Tiểu Niệm, tôi giết chết em" Cô còn dám chạm vào người đàn ông này, coi hắn đã chết rồi sao. "" Thời Tiểu Niệm sợ hãi. Lúc này, một đám người cận vệ cao to  từ bên cạnh bỗng nhiên đi ra, hướng Mộ Thiên Sơ cúi thấp đầu, "Thiếu gia." Mộ Thiên Sơ hướng bọn họ liếc mắt ra hiệu, bọn cận vệ lập tức xông lên chế phục Cung Âu. Cung Âu giơ chân lên liền đạp lăn một tên, nắm tay vung quá mặt đám cận vệ, chiêu nào chiêu nấy hết sức tàn nhẫn, trong mắt tràn đầy ác liệt, cả người lộ ra sát khí. Bảy, tám tên cận vệ đồng thời xông tới, trong lúc nhất thời cũng không tiến lại gần được Cung Âu. Bọn cận vệ đơn giản không hề cầu thắng, mà chỉ là ngăn cản ở trước mặt Cung Âu, không cho Cung Âu tiếp cận Mộ Thiên Sơ. "Chúng ta đi, tôi dẫn em đi gặp bác sĩ." Mộ Thiên Sơ nhìn về Thời Tiểu Niệm nói. Thời Tiểu Niệm đau đến có chút đánh mất ý thức, cả người vô lực, chỉ có thể mặc cho Mộ Thiên Sơ đỡ. Mộ Thiên Sơ cùng cô rời đi. Cung Âu đạp lăn một tên cận vệ, muốn đuổi tới, lại bị đám khác vây quanh, sắc mặt của hắn tái nhợt đến khó coi, hướng về phía bóng lưng của cô quát, "Thời Tiểu Niệm, em tới đây cho tôi" Thời Tiểu Niệm  thân thể cứng đờ. "Đi thôi." Mộ Thiên Sơ vẫn rất thân thương, ôm lấy cô rời đi, đột nhiên hướng trên đất ói ra máu, một chiếc răng lẫn vào máu rơi xuống đất. Nhìn thấy mà giật mình. Có thể thấy được Cung Âu ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn. "Thời Tiểu Niệm, tôi cho em một cơ hội cuối cùng" Cung Âu bị bọn cận vệ vây kín, không cách nào tiến lên, hắn hướng về cô rống, "Một lần cuối cùng, em dám cùng người đàn ông này đi, tôi sẽ khiến các người chết không có chỗ chôn" Hắn rống đến như người điên. "Đừng nghe hắn, đi thôi." Mộ Thiên Sơ dùng tay lau máu trên môi, nhịn đau dìu cô rời đi. Thời Tiểu Niệm không hề động đậy mà đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm chiếc răng trên đất. "Tiểu Niệm" Nhận ra được cô cứng ngắc, trên khuôn mặt đầy rẫy vết thương lộ ra một vệt hoảng loạn, hắn dung lực ôm cô, "Đi theo tôi, Tiểu Niệm." Không muốn do dự nữa. Cô không thể do dự nữa. "Thời Tiểu Niệm, tôi nói được làm được" Cung Âu như thú hoang phát điên, hai mắt đỏ tươi trừng bóng lưng của bọn họ, cuồng loạn, "Em dám đi, tôi liền khiến các người phải hối hận vì đã sống ở trên thế giới này" Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà  đứng ở nơi đó, nhìn chiếc răng lẫn vào máu, ý thức càng thêm tan rã, cánh tay đau làm cho trên khuôn mặt tái nhợt của cô tất cả đều là mồ hôi. Lần này là một chiếc răng, lần sau sẽ là gì? Thực sự là xác của cô cùng Mộ Thiên Sơ à. Cô không thể để cho Mộ Thiên Sơ chôn cùng cô, cô là nhánh cỏ cứu mạng  của hắn, không phải là đống rơm rạ đè chết hắn. Không thể, không thể. "Tiểu Niệm, đừng" Mộ Thiên Sơ ý thức được ý nghĩ của cô, đối mặt cùng gương mặt trấn định của Cung Âu càng ngày càng sợ. "Quên đi, Thiên Sơ." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, liều mạng lộ ra vẻ tươi cười, cay đắng cực kỳ, "Em không thể đi theo anh." "Đi theo anh." Mộ Thiên Sơ cố chấp nói, "Em bây giờ trở lại, hắn chỉ có thể thương tổn em" Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía Cung Âu bị bọn cận vệ vây quanh. Cung Âu chặt chẽ trừng mắt nhìn cô, một đôi mắt ở dưới bóng đêm như mãnh thú, lộ ra tia sáng khiến người ta sợ hãi. Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, cố đè xuống hoảng sợ, cười nói, "Kỳ thực Cung Âu đối với em rất tốt, em chắc chắn đi theo anh ấy có thể có cuộc sống tốt hơn, em thích ở lại bên người Cung Âu." Cô đau đến ngay cả nói chuyện cũng vất vả. "" Cung Âu tàn nhẫn mà nhìn cô. Chỉ cần nghĩ tới cô nói ra lời này là vì hắn cùng Mộ Thiên Sơ không hợp nhau, lồng ngực của hắn lại bị chấn động mạnh mẽ. Hắn đứng lại ở nơi đó, không hề cùng đám cận vệ đánh nhau. Mộ Thiên Sơ nghe cô nói, chỉ cảm thấy cô ngu đần, cô nói những lời này, không có một người tin. Có thể khi nghe cô nói Cung Âu tốt, vết thương trên người hắn càng đau thêm. "Đi theo anh, Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ nắm lấy bờ vai của cô, khiến cho cô nhìn mình, hắn dừng ở con mắt của cô, đau thương nói, "Đừng tiếp tục do dự, tôi cầu xin em." Từ khi hắn khôi phục ký ức, bắt đầu từ giờ khắc đó, hắn đã chờ đợi thời khắc cô sẽ đi cùng hắn. Thế nhưng cô lại do dự. "Thiên Sơ, anh sẽ không ép em đúng không?" Thời Tiểu Niệm cười hỏi, âm thanh vất vả đến từng chữ từng chữ, "Anh vĩnh viễn sẽ không, có đúng không" Người ở bên cạnh cô đều là mang một đống lý luận đến bức bách cô, hoặc là trục xuất cô. Chỉ có hắn là không. Hắn sẽ chỉ nghe theo lựa chọn của bản thân cô, sẽ thuận theo trái tim cô làm bất cứ chuyện gì. "" Một câu nói này như đem Mộ Thiên Sơ đóng trên thánh giá, đóng đến máu thịt be bét. Hắn nhìn Thời Tiểu Niệm, cay đắng cười, trong đôi hẹp dài thấp thoáng vài giọt nước mắt, "Anh không ép buộc em, anh đương nhiên không ép buộc em." Hắn làm sao cam lòng ép buộc cô. Cô muốn cái gì, hắn đều hận không thể bưng đến cho cô, hắn làm sao cam long ép buộc cô. "Anh biết không, tôi hiện tại đặc biệt hi vọng, anh nhớ lại tất cả, nhưng chỉ quên tôi." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, âm thanh run rẩy mà vất vả. Cô nói xong, người từng bước từng bước lui về phía sau. Hắn không nhớ lại cô, thì hắn sẽ không giống như vậy, vì cô mà bị thương, vì cô mà thống khổ. Cô không đáng, không đáng để hắn trả giá tất cả, thậm chí là sinh mệnh. "" Mộ Thiên Sơ đau thương mà nhìn cô từng bước một rút lui, khí lực trong thân thể  chậm rãi bị đánh tan. Lời của cô là mâu thuẫn. Hắn không thể nhớ lại tất cả mà lại quên cô, bởi vì, từ khi cô ở trong tuyết cứu hắn, cô chính là tất cả của hắn. Thời Tiểu Niệm không dám nhìn Mộ Thiên Sơ tiếp, muốn đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt đến thẳng thắn. Cô dứt khoát xoay người, hướng về Cung Âu đi đến. Cung Âu hai con mắt đỏ tươi trừng cô, hô hấp nặng nề. "Chúng ta đi thôi." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. "" Cung Âu ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm cô, một thân lệ khí, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô. Thời Tiểu Niệm bị hắn nắm đến nhíu mày. Bọn cận vệ tránh ra một bên. Cung Âu siết tay Thời Tiểu Niệm liền hướng về phía trước đi tới, thanh âm của Mộ Thiên Sơ truyền đến, "Cung Âu, nếu như ngươi dám thương tổn Thời Tiểu Niệm một chút nào, tôi sẽ không bỏ qua cho ngươi" Cung Âu chuyển ánh mắt qua nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, cười lạnh một tiếng, "Bằng ngươi? Không biết tự lượng sức mình." Nói xong, Cung Âu tiến lên mở cửa ghế phụ ra, đem Thời Tiểu Niệm đẩy vào. Thời Tiểu Niệm che cánh tay trái, đau đến cắn vào môi, không dám phát ra âm thanh. Cung Âu ngồi trên ghế lái, một cước đạp chân ga, quay xe 90 độ lái ra ngoài. "Ầm." Mộ Thiên Sơ không chống đỡ nổi, ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn xe rời đi. "Thiếu gia" Bọn cận vệ lập tức hướng Mộ Thiên Sơ đi tới, tự trách nói, "Đều tại chúng tôi đã tới chậm, đi mở xe, đi mở xe." "Mau đỡ thiếu gia lên xe." Một âm thanh ngọt ngào truyền đến. Bọn cận vệ ngẩng đầu lên, chỉ thấy chiếc xe thể thao màu trắng đậu ở chỗ này, Thời Địch cùng người quản lí của mình từ trên xe bước xuống. Thời Địch chạy tới, một mặt lo âu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, đỡ hắn lên, "Anh xem lại mình một chút, em đã nói Thời Tiểu Niệm không phải người tốt, anh nguyện vì cô ta mà biến thành bộ dạng này sao." Cô đi theo Mộ Thiên Sơ, vốn là muốn tìm đến hắn nhặt lại tình cũ. Lại không nghĩ rằng sẽ thấy tình cảnh đó. "Cảm ơn, tôi không cần." Đối mặt với Thời Địch, Mộ Thiên Sơ lãnh đạm nói, suy nhược mà đẩy tay cô ta ra. "Được rồi, lên xe trước đi, em đưa anh đi bệnh viện." Thời Địch nghe không hiểu ý tứ trong giọng nói  hờ hững của hắn, tiếp tục đỡ hắn hướng về xe đi đến. Mộ Thiên Sơ còn muốn đẩy cô ra, nhưng bọn cận vệ đều lo lắng, dắt díu lấy hắn hướng về xe. Hắn chống cự không được. " Thiên Sơ, em sẽ chăm sóc thật tốt cho anh." Thời Địch một mặt lo âu nói. ............................................... Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên xe Cung Âu, Cung Âu lái xe rất nhanh, kim chỉ vận tốc không ngừng tăng. Ra khỏi công viên trò chơi, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện Cung Âu phái đến rất nhiều người, mấy chục chiếc xe dọc theo đường cái đậu ở chỗ này, vô số bảo tiêu ở dọc đường tìm kiếm. Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn những người kia.