Tổng tài ngươi không biết xấu hổ

Chương 21 : Cô em, cùng đại gia đi hóng gió

Lúc Dương Tư Noãn xuất hiện trước mặt Điền Điền, Điền Điền đang nghiêng người dựa vào một chiếc xe thể thao màu đỏ mới mua, thiếu chút nữa Điền Điền té trên mặt đất, nha đầu kia thật là xinh đẹp quá đi. Áo màu trắng ôm sát eo nhỏ cùng với váy ngắn ôm lấy đường cong hoàn mỹ, áo khoác nhỏ cùng màu khoác bên ngoài, vốn vóc người đã cao gầy nay đi thêm giày cao gót nữa càng cho đôi chân tăng thêm phần thon thả. Tại thời điểm hoàng hôn vào mùa hè này, Dương Tư Noãn giống như một đoá phù dung lén lút nở rộ. Điền Điền lưu manh huýt sáo với Dương Tư Noãn, vứt ra một ánh mắt đưa tình “Cô em, cùng đại gia đi hóng gió không ?” Dương Tư Noãn không để ý đến Diền Điền trêu chọc, mà là há to miệng, đi dạo quanh xe một vòng, ánh mắt không thể tin được. “Như thế nào ? Cool a” Điền Điền anh tuấn lắc lắc mái tóc vàng quăn của mình. “Ừ” Dương Tư Noãn ý vị gật đầu, xe này đẹp quá, sau đó hỏi “Ai mua cho cậu vậy ?” “Cậu hỏi vấn đề ngu ngốc gì đây ?” Điền Điền bất mãn trừng mắt liếc Dương Tư Noãn “Trừ Lưu Húc nhà tớ ra thì còn ai vào đây nữa ?” “Hắc hắc, tớ cứ tưởng có một ông chủ lớn nào đó ưng ý cậu chứ ?” Dương Tư Noãn thẳng thắn nói “Aiz, thật không ngờ Lưu Húc cũng quá chiều cậu, lại mua xe tốt như vậy cho cậu” “Hì hì, anh ấy không mua cho tớ thì mua cho ai nha ?” Điền Điền mang vẻ mặt hạnh phúc. “Hừ, cậu tự sướng đấy à ?” Dương Tư Noãn quăng cho Điền Điền một cái liếc mắt, sau đó trực tiếp ngồi vào ghế phụ, Điền Điền cũng mở cửa xe lên ngồi. “Nói cái gì đó ? Nha đầu xấu xa” Điền Điền không phục nói, có ý gì chứ ? “Không có gì ? Tớ chỉ đang nghĩ kỹ thuật lái xe của cậu rốt cuộc đã tốt hơn chưa thôi ? Cậu cũng không nên làm nát bét một chiếc xe tốt như vậy” Dương Tư Noãn cố ý dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Điền Điền. “Nghi ngờ kỹ thuật lái xe của tớ à, có lầm không đấy, tớ đã có bằng lái xe được một năm rồi đó” Điền Điền lớn giọng nói. “Ha, cười chết mất, có bằng lái xe được một năm ?” Dương Tư Noãn lại liếc mắt với Điền Điền “Không biết người nào đó lái xe cộng lại có được một trăm km không nữa” “Này, còn không phải vì cậu sao, nếu không tớ mới không muốn lái xe ?” Điền Điền trừng Dương Tư Noãn, nha đầu này thật không biết tốt xấu. “Hừ, đúng không ? Tớ nhớ là người nào đó muốn làm oai đó thôi” Dương Tư Noãn hừ lạnh một tiếng. “A, tớ làm oai. Này, cậu nói tối hôm nay mặc áo quần gì tốt nhất ?” Điền Điền học lại giọng điệu của Dương Tư Noãn khi sáng. “Hôm nay tớ cố ý ăn mặc thật đẹp, tô son trét phấn giống như một hồ ly tinh” Điền Điền ngồi bên thấy Dương Tư Noãn như vậy thì nói trêu chọc. Bất kể ai nghe cũng hiểu ý tứ lời nói của Điền Điền, mặt Dương Tư Noãn ửng hồng, miệng cong lên, mặt nghiêng nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Thế nào ? Mất hứng à ? Bị tớ nói trúng tim đen nên xấu hổ à ?” Điền Điền cũng không muốn buông tha Dương Tư Noãn. “Đi chết đi, được cái nói bậy thôi” Dương Tư Noãn ngượng ngập quay đầu lại “Được rồi, được rồi, nhanh lái xe đi, nếu không sẽ không có chỗ ngồi” “Yên tâm đi, Lưu Húc đã sắp chỗ ngồi cho chúng ta xong rồi. Thế nào, thấy tớ cao tay chưa ?” “Ừ” Dương Tư Noãn gật đầu nói “Cậu yên tâm đi, đại ân đại đức của cậu tớ sẽ không quên” “Không tệ, không tệ, cậu chuẩn bị báo đáp đại ân đại đức của tớ thế nào đây ?” Điền Điền làm bộ nghiêm trang nói, cố ý dùng ánh mắt mê gái đẹp nhìn Dương Tư Noãn “Ừ, cô em này cũng có vài phần xinh đẹp, nếu không đại gia ta đây thu nhận cô em, cô em lấy thân báo đáp đi. Ha ha” “Đồ quỷ, lái xe đi” Dương Tư Noãn yêu kiều phun ra một câu nói cho Điền Điền, nhưng mà lời này nghe có vẻ quen tai ? Đúng rồi, lần trước tại khách sạn lớn Hennessy, Mộ Minh Hiên cũng nói lời như vậy với cô. Xùy xùy, nghĩ thế nào mà lại nghĩ đến tên dê gái kia rồi. Nghĩ tới Mộ Minh Hiên là sắc mặt Dương Tư Noãn buồn bã, cảm giác tâm tình buồn bực. Dương Tư Noãn lắc đầu, không cần vì tên kia mà phá hư tâm trạng tốt của mình hôm nay. Vừa nghĩ sắp được gặp thần tượng trong lòng thì tâm trạng Dương Tư Noãn rộng mở trong sáng, nhịn không được trên mặt liền nở nụ cười. Điền Điền phát hiện lúc này Dương Tư Noãn rất im lặng, liền quay đầu liếc qua Dương Tư Noãn, vừa vặn nhìn thấy nụ cười trên mặt Dương Tư Noãn. “Tư Noãn, tớ nói thật nha, không phải là cậu đã thầm mến giáo sư Roch đấy chứ ?” Điền Điền biểu lộ kinh ngạc. Dương Tư Noãn liếc mắt trừng Điền Điền “Chuyên tâm lái xe đi, cậu nên phụ trách tính mạng của tớ” “Cậu á, gần giống mẹ của tớ rồi, thật là dài dòng. Cậu yên tâm, tớ cũng lo đến cái mạng của tớ nữa” Lúc hai cô gái đang nước miếng tung bay chiến đấu trong xe, rất nhanh xe đã đi vào trong sân trường A, đỗ xe đâu vào đó xong xuôi thì Dương tư Noãn và Điền Điền đi tìm Lưu Húc trước. Lưu Húc là một thanh niên rất có tài, tính cách có chút hướng nội, không yêu đương lăng nhăng, gia cảnh giàu có, tại thành phố A gia tộc có rất nhiều sản nghiệp, nhưng Lưu Húc một mực đi theo sự nghiệp giáo dục, cho nên sau khi tốt nghiệp trường đại học A, bởi vì thành tích quá xuất sắc nên được giữ lại làm trợ giảng, trải qua vài năm phấn đấu, bây giờ đã là một giảng viên. “Lưu Húc” Sau khi Điền Điền thấy Lưu Húc, liền không để ý hình tượng gọi to. Lưu Húc quay đầu lại nhìn thấy Điền Điền và Dương Tư Noãn thì liền đi tới chỗ hai cô. “Giảng viên Lưu, hôm nay rất cảm ơn anh” Dương Tư Noãn nhìn thấy Lưu Húc thì nói lời cảm ơn đầu tiên. Lưu Húc còn chưa mở miệng đáp lại thì Điền Điền đã cho Dương Tư Noãn một tát “Vừa vừa thôi, buồn cười quá, bày đặt khách khí” Dương Tư Noãn bất đắc dĩ nhướn mắt “” Lưu Húc, anh nhìn đi, Điền Điền nhà anh mỗi ngày đều bắt nạt em như vậy đấy. Aiz, vai của em bị đánh đến nội thương rồi” Lưu Húc nhìn Điền Điền đầy yêu thương, trong mắt tràn đầy nhu tình, sau đó là cười ha ha “Tư Noãn, mong em bao dung nhiều hơn, nha đầu kia nói năng thì điêu ngoa nhưng trong lòng là đậu hũ thôi” Điền Điền vứt một ánh mắt đưa tình cho Lưu Húc, còn khuyến mãi cho hai lúm đồng tiền như hoa. “Này, hai người làm tôi tức giận lắm rồi nha, có nghĩ đến cảm giác của tôi không ?” Dương Tư Noãn nhìn bộ dạng cua Lưu Húc, nhịn không được nói trêu ghẹo. Da mặt Lưu Húc rất mỏng, lập tức khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, vội vàng chạy nhanh mời hai cô đến chỗ ngồi trước. Lưu Húc dẫn hai người đi vào cầu thang phòng học, hai người kinh ngạc phát hiện, mặc dù thời gian còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu giờ tọa đàm, nhưng là trong hội trường đã kín chỗ ngồi, nếu không có Lưu Húc thì hai người chỉ biết đứng mà nghe thôi. Dương Tư Noãn và Điền Điền ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Lưu Húc nói qua loa mấy câu rồi vội vàng đi mất. Dương Tư Noãn nhìn bốn phía xung quanh, thấy những người ngồi ở đây không những có sinh viên, mà còn có nhân viên chức, có người ở bên phái đoàn, còn có người quản lý ở công ty, xí nghiệp…, trên mặt mỗi người tràn đầy kích động. “Lực ảnh hưởng của giáo sư Roch thật quá lớn đi” Dương Tư Noãn nhìn đám đông trong hội trường rồi nhỏ giọng trao đổi với Điền Điền. “Đó là đương nhiên rồi, nghe Lưu Húc nói, bởi vì trong trường có hợp tác với Roch một đề tài gì đó cho nên Roch mới về nước. Không phải ai có tiền cũng mời được ông ta đâu, người ta chính là người nổi tiếng thế giới đó” Điền Điền thần bí nói, Dương Tư Noãn gật gật đầu nghe. “Ừ, đúng là một cơ hội khó có được nha, cho nên tớ đã chuẩn bị cái này” Dương Tư Noãn lấy từ trong túi xách một quyển sách của Roch, tựa đề là [tầm quan trọng của tiêu thụ ở xí nghiệp hiện đại] “Xem, tớ chuẩn bị tìm giáo sư Roch ký tên” Trên mặt Dương Tư Noãn mỉm cười hạnh phúc. Có thể nghe thần tượng mình sùng bái dạy bảo là chuyện vui sướng nhất, hạnh phúc nhất từ khi sinh ra.