Tổng tài ngươi không biết xấu hổ

Chương 20 : Ba người đàn ông trêu chọc

“Minh Hiên, một giờ chiều nay Roch đáp chuyến bay đến đây, tớ đã sắp xếp ổn thỏa rồi” Giọng nói thanh thoát của Trần Vũ Phàm vang lên trong phòng làm việc. “Tốt, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ra sân bay đón Roch” Thần sắc lạnh lùng trên mặt Mộ Minh Hiên lại xuất hiện vẻ kích động một cách hiếm có. Sân bay Phượng Hoàng thành phố A. Lúc ở sảnh lớn sân bay xuất hiện một người đàn ông đeo kính vàng nho nhã thì Trần Vũ Phàm và Mộ Minh vội vàng chạy lên nghênh đón. “Roch, vất vả rồi” Mộ Minh Hiên tiến lên ôm người đàn ông nho nhã kia. “Ha ha, Minh Hiên” Người đàn ông nho nhã vỗ nhẹ lên lưng Mộ Minh Hiên mấy cái. Trần Vũ Phàm cũng tiến lên bắt chuyện với người đàn ông nho nhã kia, tay tiếp nhận cặp công văn trong tay người đàn ông kia. Người đàn ông này tuy là giáo sư giảng dạy Roch của Trần Vũ Phàm và Mộ Minh Hiên, nhưng hơn thế nữa là quan hệ như những người bạn đồng lứa với nhau. Roch để cho Mộ Minh Hiên và Trần Vũ Phàm gọi thẳng tên của mình, nếu không sẽ không xem hai người là bạn, không còn cách nào khác, hai người đành phải gọi thẳng tên của ông, nhưng khi nghe lại không thiếu sự tôn kính, ngược lại càng thân thiết hơn nữa. “Roch, lần này tới đây muốn ở lại bao lâu ?” Lúc này trong đôi mắt của Mộ Minh Hiên hiện lên ánh sáng nóng rực lập lòe vô cùng. “Đã lâu không về nước rồi, lần này về chắc sẽ ở lâu hơn một vài ngày” Roch ôn hòa nói. “Thật sự ? Thật tốt quá, lần này chúng ta có thể gặp mặt một lần cho ra trò rồi” Mộ Minh Hiên hưng phấn nói ra. “Ha ha” Roch nhìn Mộ Minh Hiên cũng có chút kích động. Đây là sinh viên ông tâm đắc nhất, sau khi tốt nghiệp trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã làm nên thành tích được thế giới nhìn nhận, tuy nói cậu ta là sinh viên của ông, nhưng Mộ Minh Hiên đã là trò giỏi hơn thầy mà thắng không kiêu ngạo. “Roch đi thôi, xe đang chờ bên ngoài” Mộ Minh Hiên ôm bả vai của Roch đi ra khỏi sân bay. Trợ lý đem hành lý của Roch bỏ vào cốp xe, sau đó mọi người ngồi trên xe chạy thẳng đến khách sạn Hennessy, Mộ Minh Hiên đã dành một phòng tốt nhất cho Roch. “Roch, lịch trình chiều nay thế nào ?” Mộ Minh Hiên nhìn Roch đang ở trong phòng sắp xếp hành lý đâu vào đấy. “Lịch trình hôm nay không nhiều lắm, buổi tối bảy giờ có buổi tọa đàm ở trường A thôi” Ngồi máy bay gần mười tiếng, trên mặt Roch có chút mệt mỏi. Mộ Minh Hiên đưa tay nhìn đồng hồ “Ừ tốt lắm. Roch, thầy cứ tắm rửa nghỉ ngơi trước đi đã, năm giờ em đến đón thầy, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, sau đó em đưa thầy đến trường A” Mộ Minh Hiên cũng nhìn ra mệt mỏi trên mặt Roch, dù sao thời gian ngồi máy bay dài như vậy, còn chênh lệch múi giờ nữa. “Được, tất cả nghe theo sắp xếp của cậu” Roch mỉm cười gật đầu. Mộ Minh Hiên gật gật đầu, nói một câu chào Roch rồi đi ra ngoài trước. Roch nhìn bóng lưng Mộ Minh Hiên, trong lòng than lên một tiếng : cuộc đời này có một người bạn như vậy là đủ rồi. ~~~o0o~~~ Đúng năm giờ. Mộ Minh Hiên và Trần Vũ Phàm xuất hiện rất đúng giờ trong phòng của Roch. “Roch, nghỉ ngơi thế nào rồi ?” “Minh Hiên, Vũ Phàm, hai cậu đã tới, nghỉ ngơi tốt vô cùng” Trên mặt ông là dung nhan vui vẻ ôn hòa vô cùng, làm cho người ta như tắm gió xuân. Sau khi được nghỉ ngơi thì tinh thần Roch rất dồi dào, hoàn toàn nhìn không ra chênh lệch múi giờ có ảnh hưởng gì đến ông không. Đôi mắt đằng sau cặp kính lóe ra ánh sáng trí tuệ, vùng da trên mặt có râu mọc đã được cạo sạch sẽ trơn bóng, dáng người cao ngất vẫn còn cứng rắn như thời trai trẻ, viền áo sơ mi màu xanh đậm càng tôn thêm màu da khỏe mạnh, toàn thân đều tỏa ra khí chất từng trải mê người. “Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi” Giọng nói Mộ Minh Hiên lộ ra vui sướng. “Được” Roch cầm lấy đồ dùng tùy thân chuẩn bị cùng hai người đi ra ngoài. “Aiz, tôi kết bạn với người vô tình quá” Trần Vũ Phàm đứng một bên nhìn Roch, rồi lại ngó ngó sang Mộ Minh Hiên, sau đó đột nhiên thở dài. Mộ Minh Hiên và Roch dừng bước, kỳ quái nhìn Trần Vũ Phàm, tên nhóc này lại thở dài gì đây ? Trần Vũ Phàm thấy hai người kia đang nhìn mình thì tiếp tục thở dài “Aiz, tiền đồ của tôi là một mảnh xa vời nha !” “Tiếp tục” Mộ Minh Hiên nhíu mày, con ngươi lạnh lùng quét qua mặt Trần Vũ Phàm khiến Trần Vũ Phàm run lên một cái, có chút lạnh a. Roch thì cho hai tay vào túi quần chờ xem kịch vui. Trên mặt Trần Vũ Phàm hiện lên thần sắc thống khổ, nhưng trong mắt lại tràn ngập vui vẻ “Nhìn hai người xem, một người là càng lớn tuổi thì càng mê người, thần tượng trung niên của các cô gái. Một người mặc dù lạnh giống như băng, tuy nhiên lại có vô số phụ nữa bổ nhào qua như ruồi bọ thấy trứng thối. Aiz, nghỉ tới Trần Vũ Phàm tôi cũng tự cho mình là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, cũng là bạch mã vương tử trong mộng của nhiều cô gái nha, nhưng khi ở cùng một chỗ với hai người thì những phụ nữ kia sẽ làm ta nổi lên tức giận” Trần Vũ Phàm ê ẩm nói, sau đó đem đầu hướng đến hai người làm một bộ dạng tiểu bạch thỏ đáng thương “Hai người nói đi, có đúng là tôi kết bạn với người vô tình không ?” Nghe xong Trần Vũ Phàm oán thán, Mộ Minh Hiên và Roch liếc nhìn nhau. Mộ Minh hiên cười tà một tiếng “Aiz, Trần Vũ Phàm, thằng nhóc cậu hôm nay sao lại trở nên thông minh thế, rốt cuộc cũng hiểu được đạo lý này” Sau đó lại vỗ vỗ vai Trần Vũ Phàm, làm bộ nói lời thấm thía “Ừ, trẻ con là dễ dạy ! Có tiền đồ, có tiền đồ, tiếp tục cố gắng nha” Mộ Minh Hiên và Roch nhìn nhau nhưng không thèm nhìn Trần Vũ Phàm cùng nhau đi ra khỏi phòng, sau đó là truyền tới tiếng cười to ha hả của hai người đàn ông. Trần Vũ Phàm sửng sốt một chút, nghe thấy tiếng cười của hai người đàn ông kia thì cảm giác mình như người “ăn trộm gà không được còn mất đi nắm gạo”. Ông trời ơi, ông địa ơi… Hắn chỉ không đấm ngực dậm chân nữa thôi. Trần Vũ Phàm ra khỏi phòng đuổi theo hai người, hướng đến hai bóng lưng nói to “Hai người…” Mộ Minh Hiên và Roch đồng thời quay đầu nhìn thoáng qua Trần Vũ Phàm, nhưng lại cho Trần Vũ Phàm một tràng cười. Tên nhóc kia, để xem lần sau còn dám bát quái nữa không ?!