Tổng tài ngươi không biết xấu hổ

Chương 14 : Một tấm hình

Văn phòng tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên. Trần Vũ Phàm đẩy cửa đi vào, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì phát hiện Mộ Minh Hiên đang yên lặng xem cái gì đó, mà lại còn cười rất dịu dàng. Trần Vũ Phàm cả kinh, người này đang nhìn cái gì mà lại có vẻ mặt như vậy, mình và hắn đã quen biết nhiều năm rồi mà còn chưa thấy qua thái độ cảm xúc của hắn nữa là. Phát giác Mộ Minh Hiên cũng không phát hiện hắn đi vào phòng, liền rón ra rón rén đến bên cạnh Mộ Minh Hiên chụp lấy tấm hình trên tay Mộ Minh Hiên. Mộ Minh Hiên cả kinh, khi tinh thần phục hồi lại thì tấm ảnh đã ở trên tay Trần Vũ Phàm. Mộ Minh Hiên vội vàng tiến lên cướp lại tấm hình rồi nhẹ nhàng bỏ vào ngăn kéo. Nhưng mà Trần Vũ Phàm đã thấy rõ, đó là tấm hình chụp một cô bé. “Oa, ông anh à, không phải như vậy chứ ?” Trần Vũ Phàm dùng giọng nói cường điệu lên để biểu đạt tâm trạng của anh ta lúc này, “Cái này… không phải là … con gái riêng của cậu đó chứ” Lập tức trên trán Mộ Minh Hiên chảy xuống ba đường hắc tuyến, nói bậy nói bạ gì vậy chứ. “Này, tại sao đi vào lại không gõ cửa hử” Giọng nói của Mộ Minh Hiên lạnh đến mức có thể giết chết người. “Tớ có gõ đó chứ, nhưng lại không thấy động tĩnh gì cả nên tớ đi vào luôn” Trần Vũ Phàm ra vẻ vô tội, anh ta cầm lấy bao thuốc trên mặt bàn rút ra một điếu châm lửa “Này, cậu thành thật nói cho tớ biết, cô bé kia là ai vậy ? Không phải là…” “Nếu như không muốn chết thì cậu câm mồm cho tôi” Mộ Minh Hiên cắt đứt lời nói của Trần Vũ Phàm, cái tên chết tiệt này sức tưởng tượng cũng quá phong phú đi. “A, chẳng lẽ…” Trần Vũ Phàm không sợ chết tiếp tục phát huy sức tưởng tượng của mình “Trời ơi, không thể nào, cậu đường đường là tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên sẽ không táng tận lương tâm như vậy chứ, ngay cả một cô bé con như vậy cũng không buông tha, tuy cậu rất đẹp trai…… Aiz” Mộ Minh Hiên đen mặt. Lập tức đánh một cú lên người Trần Vũ Phàm, Trần Vũ Phàm ra vẻ che ngực kêu to “Mưu sát à” “Đồ xấu xa, đúng là miệng chó không thể phun ra ngà voi” Mộ Minh Hiên nhìn biểu hiện thái quá của Trần Vũ Phàm mà cảm thấy buồn cười. “Nói nhanh đi, đó là ai vậy ?” Trần Vũ Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa xoa ngực vừa hỏi. “Cậu trở thành bà tám từ khi nào vậy ? Được rồi, nói chuyện chính đi thôi” Mộ Minh Hiên nghiêm mặt, lại khôi phục lại thái độ lạnh lùng như thường. “Aiz, được rồi” Trần Vũ Phàm biết rõ Mộ Minh Hiên không muốn nói chuyện thì có đánh chết anh ta cũng sẽ không nói. “Qua điều tra thì ở thành phố A chúng ta công ty mỹ phẩm tốt nhất là Octavia Land, là công ty cung cấp ra hơn mấy trăm loại sản phẩm cho phái nữ, bao gồm kem dưỡng da, mỹ phẩm trang điểm, dung dịch vệ sinh phụ nữ, nước hoa, trang sức, đồ lót và thực phẩm chức năng. Trước mắt công ty phát triển rất bình thường, nhưng nhu cầu cấp bách của bọn họ là vấn đề tài chính rót vào, cho nên đây là thời cơ chúng ta hợp tác thành công nhất” Trần Vũ Phàm không hổ là trợ thủ làm việc đắc lực nhất của Mộ Minh Hiên, công việc giao cho anh ta luôn có kết quả chất lượng tốt. “Ừ !” Mộ Minh Hiên nghe Trần Vũ Phàm nói xong chỉ nhẹ gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói “Trước tiên không nên vội vàng nói chuyện hợp tác với bọn họ, chúng ta điều tra kỹ càng mọi việc đã, sau đó nghĩ một phương án chu toàn, nhưng mà mục tiêu của chúng ta không phải là hợp tác…” Trong sâu thẳm con ngươi đen của Mộ Minh Hiên lóe lên, khóe môi câu dẫn ra một nụ cười khẽ. “Được, cậu cứ yên tâm đi” Trần Vũ Phàm rất bội phục năng lực của Mộ Minh Hiên, mới nhậm chức tỏng tài trong thời gian hai năm ngắn ngủi mà đã khiến công ty thu về lợi nhuận tăng thêm năm mươi phần trăm, ngay cả một vài vị tiền bối ở Thượng Hải cũng cảm thấy không công bằng. “Đúng rồi, mấy ngày nữa quầy chuyên doanh Octavia Land muốn vào buôn bán trong vùng của chúng ta, đến lúc đó cậu có muốn đi xem hay không ?” Trần Vũ Phàm đột nhiên nhớ đến việc này, Lưu tổng của Octavia Land đã lén đề cập qua vấn đề này nhiều lần với Trần Vũ Phàm, hy vọng đến lúc đó Mộ Minh Hiên có thể xuất hiện ở đó, để cho công ty bọn họ hưởng lấy chút gió thơm. “Được rồi” Lần này Mộ Minh Hiên nhận lời rất sảng khoái, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Dương Tư Noãn, đáng chết, làm sao lại nghĩ đến cô ta chứ, đời này ngoại trừ cô ấy thì không yêu một ai hết. Tuy bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, những người này muốn cái gì cũng đều có thể cho, duy nhất tình yêu là không thể cho được, bởi vì trong tim anh vĩnh viễn chỉ lưu giữ một người. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộ Minh Hiên liền nghe điện thoại, lại tiện tay xoa bóp huyệt thái dương “Ai vậy ?” “Minh Hiên, đang ở văn phòng sao ?” Giọng nói nũng nịu của Liễu Diễm Diễm truyền tới. “Ừ, em lên đây đi” Mộ Minh Hiên nói xong trực tiếp tắt máy, cũng không để ý Liễu Diễm Diễm có nói nữa hay không. “Ơ, có người đẹp đến à, tớ không quấy rầy nữa, tớ đi đây” Trần Vũ Phàm rất thức thời nói. Mộ Minh Hiên gật gật đầu. Liễu Diễm Diễm rất nhanh đã xuất hiện ở văn phòng, váy ngắn màu đỏ bó sát ôm lấy cơ thể đầy đặn, trước ngực no đủ giống như muốn người ta có ý nghĩ sinh động. “Minh Hiên, buổi tối chúng ta đi đến chỗ nào ăn cơm đây ?” Liễu Diễm Diễm đi đến bên người Mộ Minh Hiên, vòng tay ôm anh từ sau lưng, bộ ngực vô ý như cố ý cọ cọ trên lưng của anh, Mộ Minh Hiên liền trở tay kéo cô ta lên phía trước, để cho Liễu Diễm Diễm ngồi lên trên đùi của anh, tay Mộ Minh Hiên nhẹ nhàng xoa nắn ngực của cô ta. “A…” Liễu Diễm Diễm run rẩy, nhịn không được than nhẹ, tay Mộ Minh Hiên lại di chuyển trên người cô ta, một đường từ dưới lên mò thẳng vào trong bụng, anh dùng tay vươn vào trong cởi quần lót của cô ta ra, lấy tay tìm tòi, đã ướt rồi. Liễu Diễm Diễm cũng không nhàn rỗi, cô ta đã cởi ra áo sơ mi của Mộ Minh Hiên, lộ ra cơ thể rắn chắc bên trong, cô ta đã không thể chờ được nữa rồi “A… Minh Hiên…. nhanh lại đây… nhanh lên…. em chịu không nổi nữa rồi….” Nhưng bất ngờ Mộ Minh Hiên dừng lại động tác, tay đẩy Liễu Diễm Diễm ra “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm” Nói xong cũng không nhìn Liễu Diễm Diễm, chỉ sửa sang lại áo quần của mình rồi đi ra văn phòng trước. “Minh Hiên, anh…” Vẻ mặt Liễu Diễm Diễm đỏ bừng đứng ở đằng kia, thân thể khó chịu vì ham muốn tình dục không được thỏa mãn. Tức chết mất, tại sao lại như vậy chứ, chẳng lẽ mình làm sai cái gì gì sao ? Hừ, Mộ Minh Hiên, trong mắt Liễu Diễm Diễm hiện lên một tia sáng oán hận. Liễu Diễm Diễm dậm chân với bóng lưng của Mộ Minh Hiên, nhưng người ta đã như thế với mình thì mình có thể làm gì khác sao ? Bản thân mình đã rất vất vả mới leo lên được như ngày hôm nay, không biết còn biết bao nhiêu phụ nữ muốn bò lên giường của anh ta nữa kìa ? Liễu Diễm Diễm bất đắc dĩ chạy đuổi theo Mộ Minh Hiên khoác vào cánh tay của anh, cười nịnh nọt với Mộ Minh Hiên một cái. Ở trước mặt anh ta, cô vĩnh viễn duy trì một bộ dạng chim nhỏ nép vào người