Tổng tài ngươi không biết xấu hổ
Chương 12 : Cảm ơn tôi thế nào đây
Dương Tư Noãn ngơ ngác nhìn người đàn ông đi tới, đầu lại rơi vào hôn mê, thật sự là không may tí nào, tại sao lại là anh ta cơ chứ ? Ngày hôm qua anh ta còn đòi mình tiền, làm sao hôm nay lại có lòng tốt cứu mình như vậy được chứ ? Chẳng lẽ là sợ mình gặp nạn rồi không có ai trả tiền cho anh ta ? Hay là nghĩ thuận tay cứu mình, sau đó lại đòi mình nhiều tiền hơn nhỉ ? Nhưng anh ta chính là tổng tài của khách sạn cao cấp này, hẳn làn có rất nhiều tiền đi, tại sao người càng có tiền thì lại càng biến thái cơ chứ ? Chẳng lẽ anh ta nghĩ… Dương Tư Noãn đang suy nghĩ YY sâu xa bên trong, không phát hiện ra mình đang dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn ân nhân cứu mạng của mình, mà người đẹp bên cạnh ân nhân thì có thái độ không vui tí nào. “Này, nhìn đủ chưa ?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Minh Hiên vang lên. Dương Tư Noãn run lên một chút, phục hồi lại tinh thần, nghe được lời nói của Mộ Minh Hiên thì mặt liền đỏ bừng lên. Thật mất mặt, bị người ta hiểu lầm. Mộ Minh Hiên nghĩ thầm : cái cô này cũng khá lớn gan dám nhìn mình như vậy, con mắt cũng không thèm chớp một cái nữa, mặc dù mình lớn lên trong tuấn tú nhưng cũng không thể nhìn như vậy được. Tuy anh nghĩ như vậy nhưng lại bị ánh mắt của Dương Tư Noãn hấp dẫn. Thật ra bên cạnh Mộ Minh Hiên không thiếu các dạng phụ nữ, có người có loại ánh mắt ngượng ngùng, quyến rũ hoặc hấp dẫn, nhưng Mộ Minh Hiên chưa thấy qua người có ánh mắt thuần khiết, thanh tịnh không lẫn một chút tạp chất nào như vậy. Mộ Minh Hiên cũng không biết vì cái gì mà cô bé trước mắt này lại cho anh có cảm giác thân thiết, tuy nhiên việc làm cho anh căm tức nhất là vừa nhìn thấy cô lại cho anh cảm giác giống như đã quen biết lâu rồi, cảm giác thân thiết khó hiểu, dường như muốn trêu chọc anh. Từ đáy lòng anh có một chút cảm giác khác thường. “Chuyện kia… cảm ơn ngài đã cứu tôi” Dương Tư Noãn cúi đầu nói một câu, cô đã nói trước một câu cảm ơn rồi, hy vọng anh ta có ý tứ đừng nên nói gì nữa. “A, cảm ơn tôi sao ? Cô chuẩn bị cái gì để cảm ơn tôi đây ?” Mộ Minh Hiên dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Dương Tư Noãn. “A, tôi… anh…” Dương Tư Noãn cứng người, đột nhiên lại nhớ tới lúc trước anh ta có nói ‘lấy thân báo đáp’, bất ngờ mặt cô đỏ bừng lên. NND, trong nội tâm Dương Tư Noãn mắng thầm, người đàn ông này không phải thứ tốt, thật quá biến thái. Nhìn bộ dạng túng quẫn của Dương Tư Noãn khiến Mộ Minh Hiên cảm thấy tâm trạng thật tốt, khóe môi có cong lên một chút. A, tiểu Hạ cùng những người khác hóa đá tại chỗ, không thể nào, tổng tài băng sơn của các cô đã cười rồi, đã nở nụ cười nha. Mấy người đều nuốt nước miếng, tổng tài cười tươi lên thật quá đẹp trai đi, quá mê người nữa đi, ánh mắt của mọi người liền dại ra. “A, bây giờ mà cô còn chưa đi, có phải nghĩ muốn báo đáp tôi cái gì đúng không ? Thuận tiện trả luôn khoản nợ lúc trước luôn hử ?” Mộ Minh Hiên cười trêu tức, đột nhiên mặt của anh lại dí sát đến gần mặt Dương Tư Noãn. “A !” Dương Tư Noãn cả kinh vội lui sau mấy bước, mặt lại càng đỏ bừng hơn nữa. “Anh… anh… anh không biết xấu hổ” Dương Tư Noãn khó thở, Đồng thời trong mắt hiện lên ánh mắt hèn mọn, lòng cảm kích lúc trước đối với anh ta hóa thành hư ảo, cô dậm chân một cái, cầm lấy túi xách chạy nhanh ra cửa. Cái gì ? Cô ta lại mắng anh không biết xấu hổ ! Ngẫm lại anh đường đường là tổng tài của tập đoàn Đỉnh Thiên, có bao nhiêu phụ nữ muốn anh, mà còn phải xem cô đó có phúc hưởng hay không đã ? Thế mà cô ta lại dùng ánh mắt hèn mọn nhìn anh, hừ, như vậy là có ý gì chứ ? Mộ Minh Hiên nhìn bóng dáng Dương Tư Noãn xa dần thì lâm vào trầm tư : Dương Tư Noãn, Dương Tư Noãn… Tiểu Hạ và mấy người khác càng không thể hiểu được, cái cô họ Dương kia thật không biết trời cao đất rộng, bị tổng tài của các cô đùa giỡn là phúc phận cho cô ta lắm rồi, cô ta còn mắng tổng tài của các cô không biết xấu hổ. Aiz, nếu đổi lại là chúng tôi thì,… ha ha. Mấy người tự đứng đó YY. “Minh Hiên, chúng ta đi lên đi” Liễu Diễm Diễm đi cũng Mộ Minh Hiên nũng nịu nói ra, ngoài mặt thì tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong nội tâm lại hận Dương Tư Noãn muốn chết, cái đồ xấu hoắc xuất hiện ở đây mà Mộ Minh Hiên còn cười với cô ta. Bình thường, Mộ Minh Hiên rất ít khi để lộ ra khuôn mặt tươi cười, dù là lúc ở trên giường cũng là thái độ lạnh lùng như một núi băng. Mộ Minh Hiên nghe tiếng thì nhìn về phía Liễu Diễm Diễm, tay vô ý như cố ý xoẹt qua hai vú đầy đặn của ả, “A” Liễu Diễm Diễm toàn thân run lên, kêu một tiếng yêu kiều, thuận thế dán lên trên ngực Mộ Minh Hiên “Minh Hiên, chúng ta đi thôi” Mộ Minh Hiên gật gật đầu, đồng thời dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tiểu Hạ cùng mấy người khác đang nhìn đến ngẩn người, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, lại nhìn thoang qua Mộ Minh Hiên, bất ngờ chống lại ánh mắt lạnh lùng như băng, mọi người đều sợ đến mức cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ : tổng tài của các cô đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách nữa. *** Dương Tư Noãn một mực chạy về phía trước lại không ngờ là đâm phải một người. “Ôi…. cô….
Tư Noãn” Người bị đụng đang chuẩn bị mắng chửi người, đến khi nhìn rõ ràng là Dương Tư Noãn thì lời thô tục chuẩn bị ra khỏi miệng đã kịp nuốt xuống. Thì ra là Điền Điền. “Điền….
Điền….” Dương Tư Noãn thở hổn hển ngừng lại, lấy tay vỗ ngực, mặt đỏ bừng lên. “Tư Noãn, tại sao lại chạy như vậy ? Đằng sau có quỷ truy đuổi à ?” Điền Điền liếc mắt nhìn Dương Tư Noãn, thật là hết cách “Ừ, so với quỷ…. cũng không khác biệt cho lắm…..
Điền Điền, làm sao cậu lại tới đây ?” Cuối cùng Dương Tư Noãn cũng bình ổn lại hơi thở, nhưng mà kỳ quái là tại sao Điền Điền lại biết cô ở nơi này chứ ? “Còn hỏi nữa sao !” Điền Điền oán trách nhìn Dương Tư Noãn “Đại khái là lúc năm giò tớ có gọi cho cậu, nhưng cậu lại không nghe máy, làm tớ lo muốn chết. Sau đó tớ liên tiếp họi cho cậu, cuối cùng có một cô gái nghe điện thoại của cậu, chỉ nói cậu bị cảm nắng hiện đang nằm nghỉ tại khách sạn của cô ta, cũng không nói thêm gì cho tớ biết nữa, nên tớ mới vội vàng chạy đến đây. Bây giờ cậu thế nào rồi ? Không có việc gì chứ ?” “Thì ra là như vậy” Dương Tư Noãn nghĩ túi xách ở trong tay cô Hạ, chắc là cô ấy nghe điện thoại giúp cô, nhưng đã quên nói lại cho cô biết “Bây giờ tớ đã không sao rồi” “Tư Noãn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ? Làm sao cậu cảm nắng lại không đi bệnh viện ? Tại sao lại đến nghỉ ngơi ở một khách sạn năm sao hả ? Ở đó chi phí cao như vậy, cậu làm gì có nhiều tiền như vậy chứ ?” Điền Điền liên tiếp đặt câu hỏi, bởi vì thật sự cô không nghĩ ra, bởi vì cô biết rõ Dương Tư Noãn sẽ không đến một khách sạn cao cấp như vậy để tiêu phí tiền, hiện tại cấp bậc hai người để đến được đó còn kém xa quá đi. “Được rồi, được rồi, cậu thành mười vạn câu hỏi vì sao rồi đó ?” Dương Tư Noãn nghe Điền Điền cứ vì sao liên tiếp thì cảm thấy buồn cười, nhưng mà cảm giác thật ấm áp, cảm giác được người quan tâm rất chân thành. “Nói nhanh đi, tớ sốt ruột muốn chết rồi đây này” Điền Điền không buông tha. “Được, được, tớ sợ cậu rồi, đợi lát nữa đi về tớ sẽ nói cho cậu nghe” Dương Tư Noãn nói xong, nhịn không được lại quay đầu nhìn khách sạn cô mới chạy ra, Điền Điền cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn theo. Mặc dù trên ti vi báo chí đã đưa tin, nhưng thật sự lại không có chân thật bằng tận mắt nhìn thấy khách sạn Hennessy sang trọng cao cấp này.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
594 chương
10 chương
64 chương
159 chương