Đã 2uần trôi qua, vết thương của Hy Mộc lành hẳn. Hôm nay là ngày tháo băng trên người. Y tá mỗi người một nhiệm vụ, rải đầy khắp phòng. Anh đi làm từ sớm, Hy Mộc tỉnh dậy thì giật mình. Người ở đâu nhiều thật nha. Đồng Mao mấy ngày nay lo lắng cho cô, đêm cô trở về ngủ cùng Vương Khiêm cô vẫn còn rất lo, sợ hắn lại làm gì cô. Nhưng sáng hôm sau thấy cô và anh rất tươi tỉnh, Hy Mộc thì cười nhiều, còn Vương Khiêm thì không tỏ ra nặng nề nửa, cô cũng đỡ lo. Thấy Hy Mộc giật, cô lại gần đặt tay lên vai Hy Mộc. - Cô gái, hôm nay là này được tự do rồi nhé. Một lát các cô y tá sẽ tháo băng cho em. Hy Mộc cười dịu dàng với Đồng Mao, sau đó đi vệ sinh cá nhân. mấy ngày nay tâm tình cô rất tốt, anh cũng vậy nên vết thương chóng lành, bác sĩ cũng rất kin ngạc. Đến giờ tháo băng, 3 cô y tá cung kính bước vào phòng. Một cô nhẹ nhàng kéo dây áo ngủ cô xuống. *bíp* Cửa phòng mở ra. Cô y tá giật mình sững sờ nhìn thân hình tuyệt mĩ bước vào. Hy Mộc vội vàng kéo áo lên. - Anh làm gì vậy, em chuẩn bị tháo băng rồi. Anh ra ngoài đi. Vương Khiêm không thèm nghe cô nói gì cả, nhìn cô y tá đang đứng cạnh cô. - Để tôi. 3 cô y tá lập tức ra ngoài, không hó hé một tiếng. Anh ngồi xuống, ánh mắt mê hoặc nhìn cô. - Không phải anh bận sao? - Một chút. Anh kéo áo ngủ cô xuống. Hy Mộc ôm ngực chặn lại: - Em...em không... - Anh thấy hết rồi. Hy Mộc ngượng đỏ mặt, nhíu mày nhìn anh. Khóe miệng anh lúc này cũng cong lên nham hiểm: - Được rồi, sẽ không cởi hết. Anh kéo áo ngủ xuống đến nửa ngực cô, đôi ngực trắng hồng kiêu ngạo khiến anh kích thích dục vọng, anh tháo nhẹ từng miếng băng vết thương ra. Nhẹ nhàng từng miếng một. Thấy anh đã xong, cô kéo áo lên thì bàn tay rắn chắc của anh chặn lại. - Gì nữa? Hy Mộc ngây thơ nhìn anh. - Ngắm thêm tí nữa. - Đồ đáng ghét. Tháo hết băng trên người cô, sau đó anh đặt cô ngồi lên đùi, ôm cô vào lòng, vén tóc cô ra nói nhỏ: - Tối nay mặt bộ nào mỏng một chút. Cô đánh vào ngực anh, sau đókhoác áo cùng anh đi rakhỏi phòng. Bác quản gia thấy Vương Khiêm cùng Hy Mộc hạnh phúc, lòng bỗng cảm thấy mừng cho họ. Cô chờ anh đi làm rồi vào trong ăn sáng, bác quản gia đến gần cô mỉm cười: - Con sao rồi? Bác vui vì con đã khỏi. Bác nghe bác sĩ nói vết thương khá nặng. Con đã vượt qua cả nổi đau tinh thần và thể xác như vậy bác rất vui mừng. Hy Mộc cười tươi như bông hoa nở rực rỡ giữa mùa xuân. Cô cảm ơn và mời bác uống cùng tách trà sáng, năn nỉ cả buổi bác mới đồng ý. - Con yêu Khiêm chứ? Giong bác khàn khàn, như rất buồn. - Có chứ ạ, con không quan tâm mọi người nói gì về con và Khiêm. Con cảm thấy an toàn và hạnh phúc khi ở bên anh ấy, con nghĩ anh ấy cũng vậy. Bác có nghĩ con quá trẻ con khi yêu quá nhanh không ạ? Bác quản gia rưng rưng nước mắt, lắc đầu nắm tay Hy Mộc, bàn tay bác run run. Cô không hiểu tại sao bác lại như thế, sao bác lại khóc, cô yêu anh, điều đó khiến bác xúc động? - Con hãy yêu Khiêm bằng tất cả của bản thân mình hộ bác, bác tin con. ... - Có lẽ con không biết. Khiêm từng yêu một người, là mối tình đầu của nó, tên cô ta là Tố Trà Ni. Ngày trước Khiêm 18 tuổi. Tuy 18 tuổi nhưng tính cách và suy nghĩ của nó không khác gì bây giờ. Nó yêu Trà Ni như mạng sống, thậm chí có lần nó còn đánh nhau đến rách vai vì một đám bạn cứ hay cưa cẩm Trà Ni. Vì lúc đấy nó còn nhỏ, nên nó cứ cho đi mà không cần nhận lại bất cứ thứ gì. Bác không biết chuyện diễn biến ra sao sau đó. Nhưng đến năm 20 tuổi, ngay ngày sinh nhật Khiêm thì nó lại tự mình lao vào đường ray xe lửa. Lúc đấy mẹ nó vì cản nó mà qua đời... Sau này hỏi ra mới biết, Trà Ni yêu nó chỉ vì tài sản và danh vọng. Năm đấy có một đại gia nứt tiếng ở New York hứa sẽ chu cấp cho nó tất cả, tiền, nhà, chỗ đứng trong xã hội, nên ngay ngày sinh nhật thằng bé, con nhỏ đã lên máy bay sang New York không một chút hối tiếc... Khiêm nó hối hận bằng cả lương tâm của nó. Từ đó về sau nó luôn khóa chặt mình lại, nó không để ai yêu mình, cũng không để mình yêu ai. Nó tàn bạo, ác độc đến lạ lùng. Vị mặn lan đến miệng Hy Mộc. Cô khóc cho lỗi lầm của Vương Khiêm, khóc cho sự bội bạc của người phụ nữ xấu xa kia. - Gặp con là điều kì diệu cho Vương Khiêm, cho căn biệt thự rộng lớn từ lâu đã không tất bật rộn rã như thế này. Con đem lại sức sống cho Vương Khiêm, để nó sống lại và yêu một lần nữa, để nó đừng làm một mafia... Giết những người vô tội? Bác quản gia lỡ miệng nói những điều cấm kỵ. Bác vội vàng lấy cớ đi thật nhanh nhưng Hy Mộc gì lại. - Mafia? Bác, bác nói rõ hơn cho con... Hy Mộc rất sợ hãi khi nghe thoáng qua điều đó, nhưng cô cần biết rõ sẽ như thế nào. Nếu hôm nay không nghe cô e là sẽ hối hận mất. Bác quản gia lưỡng lự, Hy Mộc thì nắm chặt tay bác. Nếu nói ra, nếu Vương Khiêm biết, bác sẽ không còn nguyên thay dù là người đã gắn bó với cậu từ những bước đi chập chững. Điều đáng lo hơn, bác sợ Hy Mộc sẽ rời xa anh.. - Lúc mẹ Vương Khiê chết. Lão gia cực kì suy sụp, từ đó kéo theo cả tập đoàn Vương thị, bất động sản, mặt hàng kinh doanh sụt giảm nghiêm trọng. Các dự án trước đó và đang hoạt động đều bị trì hoãn. Lão gia cũng là người nắm giữ 1 trong những vị trí quan trọng trong hắc bang là chế tạo vũ khí. Năm đó vũ khí thất thoát, địa bàn bị chiếm đi gần hết, đàn em cũng từ từ mất đi. Thấy tình hình khi đó, cũng như trách nhiệm với hậu quả của mình. Khiêm đã một mình vực dậy cả thương trường và hắc đạo. Nó nắm giữ những cổ phần lớn của các công ty. Vương thị vương xa không ngờ tới. Còn ở hắc đạo thì nó nói 1 là 1, nói 10 chết không toàn thay. Người già, trẻ nhỏ, trai, gái đều công tâm mà xử. Ai động đến Vương Khiêm, dù ngày hay sáng củng bay đầu... Dù quyền lực như thế, trái tim nó lúc nào cũng đau khổ, cũng bị giam cầm,...nó... Cô buông tay bác quản gia ra, khuôn mặt thất thần ước đẫm nước mắt. Cô không biết, đằng sau bóng lưng vững chãi đó là cả quãng đường bi thương... Nếu anh nói để cô an toàn sẽ bảo vệ cô thì cô sẽ quyết định sẽ là người khiến anh hạnh phúc. Từ giờ sẽ không ai làm anh tổn thương nữa, cô tự hứa với lòng mình, vì Vương Khiêm của cô quá đáng thương rồi, vì yêu một người mà anh lại trở nên tàn ác như vậy. Tim cô bây giờ như thắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bac quản gia thấy cô như thế thì hoảng hồn đỡ lấy cô: - Hy, con không sao chứ. Những lời bác nói khi nãy con hãy quên đi, đừng bị những điều ấy tác động mà xa lánh Khiêm. Hãy trách bác,bác không tốt. Khiêm không đáng bị ruồng bỏ một lần nửa..Hy... - Con sẽ yêu Khiêm bằng tất cả... Hy Mộc nắm chặt tay bác, quyết định rõ ràng, chắc chắn. Cô sẽ làm như thế, kiếp này của cô, sẽ cùng với anh dù có chết. _______________________________________________ ***dinggg..doong...*** Tiếng chuông cửa căn biệt thự vang lên. Một người phụ nữ mặc một chiếc váy đen ôm sát cơ thể, sau đó là cô gái ăn mặc ngắn cũn cỡn bước vào. Bác quản gia bước đến: - Chị... - À, tôi chính là người đã đẻ ra Hy Mộc, dân gian thường gọi là mẹ. Thật đấy là tôi, tôi đã mang nặng đẻ đau ra một cô gái thiên tài. Ôi con tôi không biết đã đi đâu làm gì mà có một chỗ ở tốt thế này. Tôi mừng thay cho nó. Mà Hy Mộc đâu rồi lão? Các nói chuyện của những người kém duyên và chợ búa khiến bác quản gia khó chịu cau mày. Cùng lúc đó Hy Mộc bước từ trên phòng xuống. Cô mặt một chiếc áo váy xòe đến gối màu xanh biển, cổ áo trể vai khoe ra bờ vai trắng cùng xương đòn khêu gợi, thấy khuôn mặt quen thuộc thì hoảng hốt, cô vội chạy xuống chỗ cửa: - Mẹ...mẹ đi đâu thế...còn ai...? Hy Mộc nhìn sang người đứng cạnh mẹ cô, cô gái có khuôn mặt tròn cùng thân hình cân đối. Cô mặt một chiếc váy ngắn nửa mông cùng "một mảnh" áo cúp ngực. Mẹ Hy Mộc thấy thế thì kéo cô gái đến cạnh mình ; - Là em con, Nhạc Huyễn. Không cùng mẹ cùng cha gì đâu nhưng sống với nhau lâu cũng thành máu mủ, mẹ đến đây trước là thăm con, sau là ra mắt em con. Máu mủ? Hai tiếng khiến cô khó chịu, cực kì khó chịu. Mẹ cô cười hì hì, bộ dạng xấu xa ra mặt. Còn cô em thì cứ xin đi hết chỗ này đến chỗ khác. Sau lại hỏi Hy Mộc một câu: - Chị hai, anh Khiêm... à không anh rể không có ở nhà ạ? Con bé này, tại sao lại đi hỏi Khiêm làm gì. Hy Mộc khó chịu nhăn mặt với Nhạc Huyễn. - À Nhạc Huyễn chẳng qua lần đầu thấy ngôi nhà to thế này mới tò mò thôi. Con cũng không nên cứng nhắc với con bé, ở được nhà to thế này mà lại giấu diếm người thân. Cô muốn phì cười với câu nói của bà ta. Thân gì chứ, không phải bà đã ruồng bỏ cô từ lúc cô chưa biết kinh nguyệt là gì, chưa biết bảo vệ bản thân ra sao, để cô một mình chóng chọi thì là thân? Một hồi lâu quan sát và mưu tính, mẹ cô và Nhạc Huyễn cũng ra về. Cô bé Nhạc Huyễn vì không thấy "anh rể" của mình nên mặt nặng mày nhẹ, còn ả ta thì như đang có âm mưu gì nên vẻ mặt cực kì tươi tắn. Hy Mộc mệt mỏi dựa người vào sofa lắc đầu. Cô hy vọng sẽ không gặp lại hai con người này nữa. ______________________ Bàn ăn dài được dọn ra đầy đủ thức ăn thơm nức mũi. Ban đầu Hy Mộc cũng ngỡ ngàng, chỉ có cô và Khiêm mà đầy thức ăn như thế, cô ăn không nổi được. Thế là về sau cô đã bảo bác nhà bếp làm ít lại, nhưng bác chỉ bỏ đi 2 3 món là cùng, giờ đây trên bàn là 12 món đủ mọi chất dinh dưỡng. Anh vừa gọi nói hôm nay về sớm, Hy Mộc lóc chóc ở trong nhà bếp cả buổi tối để làm bữa cho anh, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Tiếng xe truyền vào từ ngoài cửa chính, người hầu ở mọi chỗ trong nhà đều vội vã xếp hàng chào đón thành hai hàng. Hy Mộc đã quen với chuyện này,cô chạy một mạch từ nhà bếp ra đến cửa, đến bậc cầu thang thì dừng lại, cô không muốn bị như lần trước, như vậy thì Khiêm sẽ không ôm cô được. Hy Mộc quyết định vịnh vào thành đi nhanh xuống, vừa tới thì nhảy vào lòng anh. - Khiêm về rồi. Nụ cười ấy đem lại năng lượng cho anh, một ngày dài bận rộn giữa thương trường và hắc đạo, chỉ cần có cô, mọi việc anh đều chỉ dùng một tay giải quyết. Anh xoa đầu cô, cười dịu dàng, hôn lên cánh môi anh đào mộng nước của cô: - Đi chậm thôi. Anh yêu thương và chăm sóc cho cô như một đứa trẻ, cô thì lúc nào cũng vùi vào lòng anh, cả hai người làm cho căng nhà càng thêm ấm áp. Từ khi có cô, căn nhà thay đổi hẳn, người hầu trong nhà cũng thở phào nhẹ nhõm, họ cũng hạnh phúc vì cậu chủ của mình hạnh phúc. Vương Khiêm đi tắm, sau đó dùng bữa cùng Hy Mộc. - Anh nói ban sáng nhớ chứ? Ban sáng? Nói ban sáng...? Hy Mộc đang cố nhớ lại, vì cả ngày nay có quá nhiều thứ khiến cô phải bận tâm. Trông bộ dạng cô lúc này rất đáng yêu, anh phì cười gắp cho cô một miếng thịt to vào chén. - Không cần, để anh nhớ. Nghe thế thì cô hí hửng ăn tối, còn gắp cho anh một miếng các thật to. Ăn xong cô cùng anh xem tivi trên ghế sofa, cô nằm trên đùi anh, mặc chiếc váy ngủ bóng màu đen tuyền, hai dây áo nhỏ bắt chéo ở sau lưng. Là bộ váy anh chọn cho cô, nên anh vô cùng hài lòng, suốt buổi chỉ ngắm thân thể cô qua lớp vải mỏng. Cô chồm dậy tắt tivi, ngồi như chú mèo nhỏ nhìn anh chăm chú. - Chuyện em nói anh...anh đã thả anh ta chưa. Vương Khiêm không hài lòng, anh không muốn nói đến chuyện đó, thở dài lờ đi. Chẳng qua lúc vết thương cô còn chưa đóng miệng, cô đã xin anh tha cho Lạc Hiên, để Lạc Hiên đi xa cô nhất có thể, đừng giết hắn. Vì trong cô lúc ấy, vẫn còn có cảm giác day dứt đâu đó, cô không nỡ làm vậy với người mình yêu từ thuở thanh xuân. Anh lúc ấy chỉ im lặng, không nói gì nhưng cô biết, anh rất khó chịu. - Thả rồi. - Thật chứ, có mất bộ phận nào không? Vương Khiêm nhíu mày nhìn cô, tại sao cô lại quan tâm đến hắn như vậy? Cô còn yêu hắn? Giọng anh trầm hẳn đi, câu nói mang theo sự lạnh lẽo: - Tại sao em lại quan tâm? Hy Mộc hiểu anh đang nghỉ gì, cô bĩu môi: - Không có, chỉ là dù sao cũng em cũng yêu anh ta một thời gian. Em không phải ác quỷ mà không có tình thương như vậy. - Ý em anh là ác quỷ? Vương Khiêm khó chịu với tất cả những gì cô nói, anh nhíu mày nhìn đi hướng khác, giọng nói lãn đạm nhưng sự cảm nhận thì khác hoàn toàn. Cô rùng mình ôm lấy cánh tay anh ; - Không phải, anh..anh đừng giận. Em không nói nữa..em... Môi cô bị khóa chặt khi chưa kịp dứt lời. Anh dày xéo môi cô, hút hết mật ngọt không thương tiếc, hôn thật sâu. Cô như nín thở, đến lúc anh ngừng lại thì mới mạnh dạt hít thở thật sâu. Anh nhấc bổng cô lên, từ cầu thang đến cửa phòng anh đều không nói gì cả, xem ra anh giận thật rồi. Khiêm ném mạnh cô xuống giường, lấy tay cởi bỏ chiếc váy ngủ của cô. Nhưng Hy Mộc gỳ chặt lại: - Khiêm, em chưa.. *xoẹt* Váy ngủ bị xé toạt ra hai bên, anh tùy tiện mà mút lấy đôi ngực kiêu ngạo trắng hồng của cô, không quên để lại dấu hôn đỏ thẩm. Nhưng điều đó cũng chưa đủ hạ hỏa. Anh lần sau đến nơi nhảy cảm của cô, bất ngờ dùng ngón tay tiếng sâu vào. - Ahhh...Khiêm... Cô đau đớn vặn vẹo thân mình, miệng không ngừng rên lên những âm thanh khoái lạc. Điều đó càng làm anh kích thích dục vọng. Anh cởi thắt lưng, tiếng thật sâu vào trong chớp mắt, thân thể cô chưa kịp chuẩn bị lại chịu sự đả kích lớn, cô ưởn người lên, cánh môi rung rung. Anh không chừng chừ mà gặm nhắm lấy môi cô, dày xéo cái lưỡi thơm tho, thân dưới không ngừng mạnh mẽ ra vào. Lực anh rất mạnh khiến thân dưới cô đau rát, không ngừng rên rỉ. Cơ thể yếu đuối khiến cô không chịu được sự đả kích lớn của anh, cô ngất đi khi cơn khoái lạc lên đến đỉnh điểm. Cứ lặp đi lặp lại, sự dày vò thân thể cô ngày một mãnh liệt, đầy sự chiếm đoạt. Anh gừ nhẹ, chất dịch màu đục lắp đầy cô thì anh mới thỏa mãn, trời tờ mờ sáng, anh ôm cô chìm vào giấc ngủ. ____________________________________________ "Hộc...hộc..hộc" - Cậu ơi, cậu có sao không? - Anh có cần chúng tôi giúp gì không? - Vết thương không phải nhẹ, chắc cậu ấy không trụ lại nổi đâu. - Bác nói gì thế, cùng là người cả, phải giúp đỡ nhau chứ. - Các con phụ nhau đưa cậu này vào bệnh viện đi, hay để bác gọi điện cho xe cứu thương. - Gọi cứu thương đi ạ. - Ahhh......mẹ ơi, người này bị mất tay rồi, cả người còn đầy máu như phim ma anh hai hay coi vậy. Ahhhhhh....ahhhhhh.....mẹ ơi... Người đàn ông bất lực nằm bên vỉa hè, nơi hoang vắng nay đã trở nên đông đúc. Hắn bị đánh đến nổi thở cũng khó khăn, máu tuôn kín cả mũi,đến gãy xương, cả người như vừa "tắm trong biển máu". " Ta sẽ trả thù..Hy Mộc...con khốn. Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết... " ***Có bạn nói diễn biến truyện nhanh quá. Có bạn nào thấy vậy không nhỉ? Comment cho Bemy biết nhé. Vì Bemy sợ viết chậm thì mình không có thời gian viết tiếp:(( 14/8 này Bemy nhập học chính thức rùi***