Edit: Ngạc Tuyết “Này này, đứa bé thư ký Lạc đang ôm là của Thẩm tổng đi, đôi mắt kia, cái mũi kia quả thực là từ một khuôn đúc ra.” “Trời ạ, Thẩm tổng đã có con! Đứa bé đều đã lớn tới vậy rồi!” Hai nữ nhân viên sau khi thấy ba người lướt qua liền không nhịn được mà khe khẽ bàn luận, Lạc Cảnh Xuyên đi sau, động tác cứng đờ. Đây là lần thứ mấy rồi? Tại sao bọn họ đều nói Linh Linh cùng Thẩm Trạch Nhiên giống nhau? Lạc Cảnh Xuyên ngồi trước bàn làm việc, ngồi yên nửa ngày, không nhúc nhích một chút, tầm mắt của hắn đặt trên hai người đối diện qua lại nhìn quét. Không phải trùng hợp đi? Lẽ nào cái người trước kia lại là Thẩm Trạch Nhiên? Lạc Cảnh Xuyên nhíu mày, không khỏi siết chặt nắm đấm, nếu quả thật chính là như vậy, lẽ nào muốn hắn chuyển quyền người giám hộ sao? Không được, tuyệt đối không được! Hắn nên làm sao? Lạc Cảnh Xuyên rơi vào trầm tư, cho nên hắn không có chú ý tới Thẩm Trạch Nhiên ngồi sau máy vi tính đã rơi vào trạng thái linh hồn xuất khiếu. Giờ khắc này trong đầu Thẩm Trạch Nhiên chính là sóng dữ điên cuồng. Mấy dòng chữ này, mấy dòng này nhìn rất chi là quen mắt được không!!! Hắn trước đây vẫn cảm thấy rất kỳ quái, chính mình đẹp trai như vậy, lại có tiền, có năng lực, tại sao Cù Tiểu Tiểu không thích hắn, mà lại gả cho cái tên qua đường A nào đó căn bản không được xuất hiện, hiện tại hắn rốt cuộc biết nguyên nhân: Nguyên lai hắn đi Sai! Chiến! Trường! Rồi! Hắn luôn xem chính mình đang ở trong thành phố của ngôn tình, vạn vạn không ngờ tới hắn là nằm trong kênh thuần ái (tình yêu thuần khiết), nhãn mác vẫn là Sinh! Tử!! Văn! Tràng diện xoay chuyển quá nhanh khiến hắn hoàn toàn mộng bức. Chẳng trách Lạc Cảnh Xuyên từ lúc chuyển đến đây công tác liền bày sắc mặt này cho hắn xem, nhất định là nhận ra hắn, cho nên mới trăm phương ngàn kế không cho hắn đến trường Tiểu học*. Hiện tại, thái độ có chút mềm như vậy cũng là bởi Lạc Linh rất yêu thích hắn đi? ( Trước đó tác giả để 小学 (trường Tiểu học) nhưng giờ là 幼儿园 (nhà trẻ) mà theo nội dung truyện thì Lạc Linh đã được 7 tuổi nên mình sửa lại cho thống nhất nhé ) Làm sao bây giờ, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy. Không không không, Thẩm Trạch Nhiên ngón tay trỏ giao nhau đệm dưới cằm, dùng biểu tình quyết tuyệt liều chết đến cùng nhìn chằm chằm Lạc Linh đang ngủ trên ghế sa lon, điều kiện tiên quyết thành lập suy đoán này là, Lạc Linh thật sự là con gái hắn. Giám định cha con thì hắn có thể tìm người làm, nhưng quan trọng là phải làm sao bất động thanh sắc mà lấy được DNA của Lạc Linh? Thẩm Trạch Nhiên linh cơ khẽ động, từ trong ngăn kéo móc ra một phần văn kiện, nói: “Thư ký Lạc, làm phiền ngươi lập tức đem phần văn kiện này giao cho Thẩm chủ tịch.” Lạc Cảnh Xuyên sửng sốt một chút, vẫn là nhận lấy. Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn Lạc Linh đang ngủ trên ghế sa lon, do dự một chút vẫn là một mình ra cửa. Xem đi xem đi, khẳng định có vấn đề, bằng không sao lại yên tâm mà để hài tử ở đây, nhất định là chắc chắn mình sẽ không làm hại Lạc Linh. Thẩm Trạch Nhiên cũng không nghĩ, nếu như Lạc Cảnh Xuyên đem Lạc Linh mang đi, hắn lại sẽ đổi một phương thức khác chứng minh suy luận bản thân: Xem đi xem đi, khẳng định có vấn đề, bằng không sao muốn mang hài tử đi, nhất định là sợ chính mình lấy được ADN bản mẫu đem đi giám định. Sau khi Lạc Cảnh Xuyên ra khỏi cửa không lâu, Thẩm Trạch Nhiên liền để trợ lý đi mua bánh ngọt, lược cùng dây buộc tóc, đem bé con đánh thức. Dụ dỗ Lạc Linh ăn bánh ngọt, Thẩm Trạch Nhiên nhìn cô bé buộc tóc đuôi ngựa, cười nói: “Linh Linh, thúc thúc chải tóc giúp ngươi, ngủ tới rối hết rồi.” Lạc Linh ngoan ngoãn gật gật đầu. Thẩm Trạch Nhiên lấy cái lược, tháo dây buộc tóc của bé, trước đem tóc chải thuận, lặng lẽ nhét cái lược có tóc vào túi, sau đó tràn đầy phấn khởi vuốt vuốt ống tay áo. Sau mười phút, Thẩm Trạch Nhiên mang theo Lạc Linh vào phòng vệ sinh, đem cô bé ôm lấy, đứng trước gương xoay một vòng: “Nhìn nè, cái này gọi là bím tóc đuôi cá, đẹp mắt không?” Tiểu cô nương dù hướng nội, cũng vẫn thích xinh đẹp, hai con mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm chính mình trong gương: “Đẹp lắm!” Thẩm Trạch Nhiên trước trước sau sau cấp Lạc Linh thắt bím tóc đuôi cá, bím tóc bánh quai chèo, bím tóc bò cạp, còn tri kỷ mà dùng điện thoại của Lạc Linh chụp cho bé thật nhiều bức ảnh xinh đẹp, chọc cho Lạc Linh cực kỳ vui vẻ. Thẩm Trạch Nhiên đối tay nghề của chính mình phi thường hài lòng, lúc trước Cù Tiểu Tiểu nữ sĩ dưỡng một đầu tóc dài đen mượt, Thẩm tổng từng ảo tưởng sau khi bọn họ kết hôn, chính mình mỗi ngày đều giúp lão bà chải đầu. Ôi! Cảnh tượng đẹp biết bao nhiêu. Vì vậy quyết đoán dựa theo giáo trình trên internet, đem tất cả toàn bộ học một lần. Không nghĩ tới cuối cùng lại dùng trên người Lạc Linh tiểu nữ sĩ. Thời điểm Lạc Cảnh Xuyên trở lại, bé con chính đang bày pose, Thẩm Trạch Nhiên giơ điện thoại di động, nằm trên mặt đất chụp ảnh cho bé. Lạc Cảnh Xuyên: “……” Sáng ngày thứ hai, Lạc Linh rời giường cầm cái lược cùng dây buộc tóc đi tìm Lạc Cảnh Xuyên: “Ba ba, chải đầu.” Lạc Cảnh Xuyên thành thục buộc cái đuôi ngựa, cúi đầu xuống liền đối diện ánh mắt thất vọng của cô bé: “Ba ba, thắt cái bím tóc.” Lạc Cảnh Xuyên: “……” Luôn cảm thấy tại thời điểm hắn không ở, nữ nhi đã bị đoạt đi rồi