Edit: Ngạc Tuyết Thư ký mới đến một tuần, phương diện công tác tạm không nói tới, nhân duyên lại đặc biệt tốt. Thẩm Trạch Nhiên không chỉ một lần nghe thấy có nữ nhân viên đang hoa si mà nói đến Lạc Cảnh Xuyên, nói cái gì mà lớn lên đẹp trai, có năng lực, người thì chu đáo, rất có trách nhiệm, giọng trầm thấp đặc biệt gợi cảm, ngón tay thon dài hảo nhìn… Sau đó trăm miệng một lời mà cảm khái: “Rất muốn gả cho anh ấy a!” Thẩm Trạch Nhiên trốn sau máy vi tính, chỉ lộ hai con mắt, oán hận liếc trộm nam nhân đang làm việc bên cạnh. Cầu gả? Hừ hừ, hừ hừ, hừ hừ… “Thẩm tổng, cổ họng ngài không thoải mái? Làm sao lại giống heo hừ hừ, ” Lạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, giọng lạnh lạnh hỏi: “Muốn ly cà phê nữa không?” Cà em gái ngươi phê! Thẩm Trạch Nhiên nghe đến hai chữ kia, dạ dày phảng phất trong nháy mắt liền bắt đầu thấy đau, hắn nhất định phải nghĩ một biện pháp, thủ tiêu ly cà phê đắng mà sáng nào tên chết tiệt này cũng đưa hắn. Thẩm Trạch Nhiên mở Baidu, tìm một chút “Chỗ có hại khi uống cà phê đắng”, trước mắt nhất thời sáng ngời, hắn hắng giọng một cái: “Lạc thư ký, ta ngày hôm qua đi một chuyến đến bệnh viện, bác sĩ nói ta huyết áp hơi cao, sau này cũng không cần chuẩn bị cà phê mỗi sáng, nước sôi là được.” Sau đó hắn có thể chuẩn bị hai ly nước giống nhau như đúc, một chén đổ đầy sữa Canxi AD, rồi thừa dịp Lạc Cảnh Xuyên không để ý mà đổi ly. Chà chà, ở ngay trước mặt hắn quang minh chính đại uống sữa Canxi AD, ngẫm lại liền thấy kích thích quá đi! “Ồ.” Lạc Cảnh Xuyên có chút khó giải thích mà cảm thấy khá đáng tiếc, không được thấy cái nhị hóa thủ trưởng này uống cà phê mà so với uống thuốc Đông y còn thống khổ hơn, đi làm thực sự là ít đi chút lạc thú. Lấy cớ này thật chẳng ra sao, bất quá y bây giờ còn chưa dự định vạch trần hắn. Lạc Cảnh Xuyên kỳ thực không thể nói đặc biệt chán ghét Thẩm Trạch Nhiên. Ban đầu, Thẩm Trạch Nhiên vì lý do cá nhân mà làm cho hắn phải chuyển nơi công tác, ảnh hưởng đến Lạc Linh nên mới làm cho y vô thức dán thêm cái mác “Tùy hứng vô dụng phú nhị đại*” cho Thẩm Trạch Nhiên, khó tránh khỏi có chút không lọt mắt cùng phản cảm. ( phú nhị đại chỉ thế hệ giàu có thứ hai ở Trung Quốc, những người được thừa hưởng khối tài sản đồ sộ của các đại gia) Thế nhưng mấy ngày trước trong buổi họp, Thẩm Trạch Nhiên biểu hiện thực sự nằm ngoài dự liệu của y, tuy không thể nói là khiến người ta kính sợ như thần, nhưng nếu là tổng tài thì đúng là đủ tư cách. Nếu không phải có Thẩm Trạch Nhiên làm thư ký thì vẻ mặt những người tham gia đều khó coi hơn rồi. Lạc Cảnh Xuyên vừa nghĩ tới hình tượng chính mình trong lòng Thẩm Trạch Nhiên lại là một con hồ ly mặt lạnh chọc người muốn đánh, liền khắc chế không nổi mà ngứa tay muốn đánh người. Lúc này, điện thoại di động Lạc Cảnh Xuyên đột nhiên vang lên, thấy tên người gọi liền biến sắc mặt, vội vàng nhận: “Linh Linh, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” “Xin hỏi là Lạc tiên sinh sao? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Lạc Linh, thật xin lỗi, có thể phiền ngài hiện tại đến trường một chuyến được không? Em Lạc Linh đánh bị thương một học sinh khác.” Bên kia điện thoại là giọng một nữ nhân xa lạ. Lạc Cảnh Xuyên cúp điện thoại, vừa vặn đối mắt với Thẩm Trạch Nhiên đang nhìn sang đây. “Thẩm tổng, xin lỗi, con gái tôi ở trường học có chút việc cần phải xử lý, tôi muốn xin nghỉ một ngày.” Thẩm Trạch Nhiên có chút bất ngờ, không nghĩ tới thư ký này của hắn tuổi còn trẻ, còn chưa kết hôn mà lại có con gái đã đến trường, hắn nhất thời bị gợi lên lòng hiếu kỳ. Hơn nữa kẻ luôn giữ bản mặt thiếu đánh kia cư nhiên có lúc thất thố, Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy được chính mình tuyệt đối không thể bỏ qua thời khắc này, nói không chừng còn có thể nhìn thấy càng nhiều biểu tình đặc sắc của đối phương. Hắn nhất định phải tìm cái gì đó để cân bằng một chút, gần đây luôn có ảo giác rơi xuống hạ phong. “Ta lái xe đưa ngươi đi.” Thẩm Trạch Nhiên cùng đứng lên, nghiêm túc nói: “Ngươi bây giờ tâm tình không tốt, không thích hợp lái xe.” Lạc Cảnh Xuyên uyển chuyển cự tuyệt nửa ngày, cuối cùng thua ở Thẩm Trạch Nhiên một bộ “Ngươi không đồng ý ta sẽ không cho phép ngươi nghỉ”, hắn thực sự không hiểu nổi thủ trưởng của hắn mỗi ngày đều nghĩ cái gì. Nguyên bản Thẩm Trạch Nhiên vốn không nghĩ nhiều, thế nhưng Lạc Cảnh Xuyên lại tìm mọi cách từ chối làm cho hắn toát ra một cái ý niệm kỳ quái: Lạc Cảnh Xuyên tại sao không muốn hắn đưa đi? Chẳng lẽ có cái gì không thể để cho hắn nhìn thấy? Tỷ như, Lạc Cảnh Xuyên thật ra là nữ nhân, con gái hắn sẽ nhào lên gọi “hắn” là mama?