Tổng Tài Ngang Hơn Cua
Chương 38
Chương 9:
Gần đây, tổng bộ của tập đoàn Bàng thị như thay đổi hẳn, không khí hoà thuận vui vẻ, khiến cho toàn thể công nhân viên chức đều mùa xuân phơi phới, tất cả đều nhờ tổng giám đốc nhà mình ban cho.
Đúng vậy!
Tâm trạng Bàng Sĩ Bân gần đây rất tốt, đi vào công ty thì luôn miệng huýt sáo, ra khỏi công ty thì mặt cười rạng rỡ, khiến ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng, trong lòng thầm mong tâm trạng của anh lúc nào cũng tốt như thế!
Hôm ấy, khi anh đang làm việc trong văn phòng, thư ký gọi điện vào thông báo có Chu Mạnh Luân tới, anh kêu thư ký để cho tên công tử đào hoa đó vào phòng.
Quả nhiên không đến một phút đồng hồ, Chu Mạnh Luân đẩy cửa đi vào, vừa thấy anh là đã cười mắng, “Sĩ Bân, sao mỗi lần tìm cậu thì đều không được thế hả, rốt cục là cậu bận cái gì?”
Cười hì hì, Bàng Sĩ Bân đi ra khỏi bàn làm việc bước đến ghế sô pha ngồi, đợi người anh em của mình cũng ngồi xuống rồi, anh hớn ha hớn hở đắc ý nói ——–
“Bận yêu đương ấy mà!” Ha ha, từ khi tỏ tình thành công, chính thức yêu nhau với cái người nào đó, cứ đến ngày nghỉ là anh phóng xuống phía Nam ngay, có lúc thì cô lại lên Đài Bắc, hai người lái xe đi hóng gió khắp nơi, đương nhiên là cái tên đào hoa này làm sao tìm được anh chứ!
“Yêu đương?” Không ngờ sẽ nghe được cái từ này, Chu Mạnh Luân phúc chốc sửng sốt, như nhớ ra gì đó, anh chợt bật cười điên cuồng, “Ha ha ha… Nhìn đi! Nhìn đi! Mình đã nói rồi mà, không bao lâu nữa thế nào cậu cũng bắt đầu yêu như ai thôi, lúc đó cậu còn xì mũi coi thường, mình đoán trúng phóc mà! Này, kêu mình là bán tiên đi chứ!”
“Được, Chu bán tiên, hài lòng chưa hả?” Bởi vì đang yêu nên tâm trạng anh cực tốt, Bàng Sĩ Bân khoan hồng thuận theo ý dân, kêu một tiếng “bán tiên” cho bạn mình vui đôi chút.
“Hài lòng ! Rất hài lòng!” Gật đầu lia lịa như băm tỏi, Chu Mạnh Luân cười ha hả cực kỳ sung sướng, còn ra vẻ thần thần bí bí nói, “Cậu có tin mình đây có thể đoán ra cô gái cậu đang yêu là ai không?”
“HỪ!” Khinh thường hứ một tiếng, Bàng Sĩ Bân làm mặt xem thường, “Này còn phải đoán nữa sao? Đối tượng của mình là ai, dùng đầu gối cũng biết rõ quá rồi còn gì.”
“Bộ cậu biết cái người mình muốn nói là ai rồi hả?” Chu Mạnh Luân cố ý cãi lại.
“Ngoại trừ cô gái cho cậu uống nước táo thì còn ai vào đây?”
“Trời ạ! Sao cậu biết hay thế?” Chu Mạnh Luân bắt đầu hiếu kỳ rồi.
“Gần đây phụ nữ xung quanh mình, ngoại trừ cô ấy bộ còn có ai nữa sao? Cậu mà không đoán ra người yêu của mình là cô ấy, mình thiệt nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu đấy.” Nhìn Chu Mạnh Luân với nửa con mắt, Bàng Sĩ Bân cười mắng.
Nghe thế, Chu Mạnh Luân càng cười to hơn, trong mắt mang đầy mờ ám, lên tiếng trêu chọc tiếp, “Xem ra dạo gần đây Thần long thấy đầu không thấy đuôi là tại vì dành hết thời gian rảnh cùng bạn gái yêu đương nhăng nhít rồi phải không?”
“Đây không phải là biểu hiện thường thấy khi yêu nhau sao?” Không vì lời giễu cợt của người bạn thân mà thấy xấu hổ, Bàng Sĩ Bân cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí còn phản công lại, “Nếu như thời gian cậu ở cùng với mấy cô gái bên ngoài dành một nửa cho Lệ Dung, thì hai người sẽ không trở nên nông nỗi thế này đâu…”
“Đủ rồi.” Vội vàng khoát tay cản anh nói tiếp, Chu Mạnh Luân bảo, “Mình tới đây không phải nghe cậu nói mấy cái này.”
Biết mỗi khi nhắc đến vợ thì cậu ta luôn tỏ ra như thế, Bàng Sĩ Bân cũng đành phải bó tay, bất đắc dĩ thở dài, chiều theo ý Chu Mạnh Luân thay đổi chủ đề nói chuyện, “Được rồi! Vậy xin hỏi Chu thiếu gia hôm nay tới đây có chuyện gì?”
Đột nhiên, nụ cười của Chu Mạnh Luân tắt lịm, im lặng cả nửa ngày, như đang suy nghĩ đắn đo có nên nói cho bạn tốt của mình nghe không, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn, “Mình và Lệ Dung đã ly hôn rồi.”
Dứt lời, Bàng Sĩ Bân cũng im lặng không nói gì, một lúc lâu sau, anh mới chân thành nhận xét, “Có lẽ, chuyện này đối với cả hai cũng là chuyện tốt.”
“Đúng vậy! Là chuyện tốt…” Lẩm bẩm trong miệng, Chu Mạnh Luân tíc tắc lại tươi cười như hoa, “Mình tới đây chỉ vì muốn cho cậu biết Lệ Dung và mình đã không còn gì, sau này ở trước mặt mình đừng nhắc đến cô ấy nữa, với lại, để ăn mừng mình trở về cuộc sống độc thân, mình đây phải đi tìm mấy cô gái xinh đẹp bốc lửa để chúc mừng một phen, đi đây!”
Nói xong, cậu ta vui sướng ung dung đi ra ngoài, thoắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bàng Sĩ Bân chỉ biết thở dài nhìn cậu ta đi khỏi, thừa biết cậu ta cũng chẳng vui hơn ai, chỉ là ra vẻ ta đây cười che dấu cảm xúc mà thôi.
May thay, anh và cái người khiến anh vừa yêu vừa ghét đó không có phức tạp như bọn họ, đúng là vô cùng may mắn ! Vô cùng may mắn!
Đang lúc Bàng Sĩ Bân cảm thấy mình rất may mắn, chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, vẻ mặt rạng rỡ đích thị của người đang hạnh phúc trong men tình —-
“Cô Hà, có chuyện thế hả?” Cố ý xưng hô như xưa, nhưng giọng điệu giờ đây lại tràn đầy thân mật.
“Bàng tiên sinh, em đây có vinh dự được mời anh ăn cơm trưa không?” Bên kia điện thoại, Hà Thu Nhiên giả mù sa mưa kêu to xưng hô trước đây với anh, nhưng giọng nói lại hạnh phúc vô vàn.
“Cơm trưa?” Nhướng mày, Bàng Sĩ Bân nhìn đồng hồ đeo tay, trầm tĩnh nói, “Em cũng biết mà, cho dù giờ anh có ngồi tàu cao tốc thì đến Đài Nam cũng đã phải hai tiếng rồi.”
“Vậy anh có biết, chỉ cần giờ anh đến quán đồ nướng gần nhà ga Đài Bắc, chúng ta có thể cùng ăn cơm trưa với nhau.”.
Cô lên Đài Bắc rồi hả?
Hiểu ý cô nói, Bàng Sĩ Bân rốt cục bật cười, hỏi địa chỉ quán đồ nướng ở đâu sau đó nói “Một lát gặp” rồi cúp máy, lòng tràn đầy sung sướng ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến chỗ hẹn.
Trong quán đồ nướng, ở bàn gần cửa sổ, một đôi tình nhân đang rộn rã ăn mau chén mau, bỗng nhiên ——
“Này! Đó là của em!” Trừng mắt nhìn miếng thịt bò đã nướng đến thơm ngào ngạt lại bị “giành” mất, Hà Thu Nhiên bực bội nói.
“Em không biết à?” Bàng Sĩ Bân không sợ bị phỏng đem nguyên miếng thịt bò vừa được nướng nhét hết vào miệng, còn hí hửng hô, “Anh thay em ăn, tất cả đều vì muốn tốt cho em thôi.”
“Cái rắm!” Đơn giản một chữ, Hà Thu Nhiên đưa ra kết luận cuối cùng của mình.
“Đừng có không tin!” Lắc lắc ngón trỏ, lý do anh đưa ra vô cùng hợp lý, “Ăn đồ nướng nhiều quá dễ dàng gây bệnh ung thư, anh yêu em như thế, làm sao lại để em bị bệnh tật đầy mình được chứ? Cho nên anh quyết định xả thân cứu giúp, thay em chịu tội.”
Cái người này đụng một chút là cứ mở miệng ra nói yêu này yêu nọ, thiệt là càng lúc càng không biết xấu hổ mà!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
47 chương
10 chương
130 chương
116 chương