Nghe vậy, Chu Mạnh Luân nhìn ly la hán quả trong tay Bàng Sĩ Bân, nháy mắt, cười hỏi: “Ly của cậu có công hiệu gì thế?” “Hạ huyết áp, bớt nóng tính .” Liếc mắt nhìn, Bàng Sĩ Bân một hơi uống sạch ly la hán quả. “Ha ha ha…” Lúc này, đổi ngược lại là Chu Mạnh Luân cười nhạo anh, “Mình biết cũng chả có gì tốt mà!” “Ngậm cái miệng cậu lại!” Tiện tay quơ cây bút bi trên bàn trà ném vô người Chu Mạnh Luân, Bàng Sĩ Bân khinh khỉnh hỏi thăm: “Hôm nay chắc thiên hạ đại loạn rồi quá? Sao nhớ đến mình mà đến đây vậy?” Phải biết rằng người bạn tốt này của anh là một tên lãng tử đào hoa, một tay chơi thứ thiệt, nếu không phải đang hẹn hò thì cũng đang vui vẻ chơi bời, hắn so với anh còn bận rộn hơn ấy chứ! Lời vừa thốt ra, Chu Mạnh Luân liền ngưng cười, vẻ mặt trở nên cực kỷ ảo não, mới hé miệng đang tính nói, chuông điện thoại bỗng vang lên, anh giật mình, kêu lớn – “Nếu là người kia gọi tới, nói mình không có ở đây!” À, hóa ra là đi tị nạn! Tức giận lườm, Bàng Sĩ Bân bấm nút trả lời, nói. “Alo…Lệ Dung à, đã lâu không gặp… Mạnh Luân hả?” Nhìn người nào đó đang không ngừng xua tay, dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho anh, anh gượng cười. Ngay lúc Mạnh Luân nghĩ rằng hết hy vọng, mặt mày chù ụ một đống, anh thản nhiên nói: “Không, cậu ta không tới chỗ tôi…” Tức thì, Chu Mạnh Luân thở phào, ngồi phịch xuống ghế sa lon, đồng thời không quên dùng ánh mắt cảm kích nhìn người anh em tốt. “Hồ ly tinh mới à?” Một câu vô cùng đơn giản lại làm cho người nào đó trên ghế sa lon lại nhảy dựng lên, vội vàng khoa tay múa chân, mà Bàng Sĩ Bân thì giận dữ trừng mắt liếc về phía sau, mới trả lời: “Tôi đã lâu không gặp Mạnh Luân nên không rõ lắm… Được! Nếu tôi gặp cậu ta, tôi sẽ chuyển lời lại cho, hẹn gặp lại!” Hai chữ “gặp lại” vừa thốt ra, điện thoại cũng vừa cúp, Chu Mạnh Luân giống như vừa qua một hồi đại chiến, toàn thân đổ mồ hôi ròng ròng uể oải ngồi trên ghế sa lon. “Nè, cám ơn người anh em!” “Không cần cảm ơn mình!” Trừng mắt liếc, Bàng Sĩ Bân trêu cợt. “Cậu cũng nên tu tâm dưỡng tính đi, Lệ Dung đối với cậu cũng rất tốt, sao cậu cứ thích lăng nhăng khắp nơi, chỗ này một cô, chỗ kia một cô, làm tổn thương cô ấy? Nếu như cậu không yêu cô ấy, lúc trước không nên lấy cô ấy làm gì…” Lệ Dung với anh cũng coi như là bạn cũ, anh vì che dấu giúp cái tên lăng nhăng mèo mỡ này mà lừa gạt Lệ Dung, trong lòng thật sự cũng áy náy. Thấy bạn tốt của mình lầu bầu cằn nhằn mãi, Chu Mạnh Luân nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt thoáng chốc hoảng hốt, hai hàng lông mày nhíu lại đầy mỏi mệt. Tuy nhiên, ngay lập tức nét mặt khác thường ấy cứ như ảo giác biến mất một cách nhanh chóng, y như rằng chưa từng xuất hiện vậy, vẻ mặt Chu Mạnh Luân trước sau như một vẫn lãng tử phong lưu. “Này này! Người anh em, đừng lải nhải như bà già vậy!” Cười đùa tí tửng, Chu Mạnh Luân đứng lên, duỗi tay ưỡn ngực. “Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, hôm nào có thời gian mình mời cậu một chầu, vậy đi nha, mình đi đây!” Dứt lời, cũng không đợi người đối diện phản ứng, Chu Mạnh Luân cười hì hì rời đi, thật đúng là đến như con gió, đi cũng như gió, quả nhiên rất có bản sắc phong lưu. Bàng Sĩ Bân thấy thế, chỉ có thể thở dài lắc đầu, cũng không thể giữ Chu Mạnh Luân lại, dù sao với năng lực vận động hiện giờ của anh, dù muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. Chu Mạnh Luân vừa đi khỏi, Hà Thu Nhiên liền bưng dĩa khoai tây chiên vào phòng khách, ngồi xuống sofa, vừa ăn vừa lắc đầu cảm thán. “Cô có ý kiến hay bất mãn gì sao?” Trong lòng biết cô nhất định là đã nghe thấy toàn bộ đối thoại vừa rồi, Bàng Sĩ Bân khoanh tay, trừng mắt, vẻ mặt hung dữ hừ lạnh chất vấn. “Không dám!” Nói thì nói thế, nhưng mà giọng điệu lại lộ vẻ khinh thường. “Đừng có rề rà, có gì thì nói!” Anh cũng muốn nghe xem cô có cao kiến gì? Được rồi! Đã anh đã nói vậy, cô cũng không tiện tự chối, sẵn tiện giảng đạo một chút. Thầm nghĩ vậy, Hà Thu Nhiên nhếch miệng, khinh bỉ nói: “Người ta nói đàn ông có ba cái tiết hạnh, quả nhiên là như vậy!” Đàn ông có ba cái tiết hạnh? Bàng Sĩ Bân sững sờ, theo bản năng lập tức hỏi lại: “Là cái gì?” Sao anh chưa từng nghe qua? Dùng ánh mắt khinh miệt lườm người ngồi trước mặt, Hà Thu Nhiên ôn tồn nói. “Cái gọi là ba cái tiết hạnh của đàn ông, đầu tiên là thủ thân như ngọc…” Nghe được điều đầu tiên, Bàng Sĩ Bân liền thấy hứng thú. “Sau đó thì sao?” “Giữ không được thì cũng phải ráng giữ!” Giơ ngón trỏ, cô thong thả nói ra điều thứ hai. “Tiếp theo là gì?” Thú vị nhướng mày, vị đại tổng giám đốc nở nụ cười. “Giữ không được nữa thì kiếm người tương trợ!” Chậm rãi nói ra điều thứ ba, Hà Thu Nhiên mỉa mai nói móc, “Bàng tiên sinh, điều thứ ba anh làm rất tốt!” Thật là vì giúp bạn tốt không tiếc cả mạng sống, nói dối hết lần này đến lần khác không hề do dự.