Tổng tài này thật đáng ghét!
Chương 17 : Chúng ta là người một nhà
Anh nhìn cậu, cậu ánh mắt giận dữ: "Ông chú, già rồi lại cưới chị Vy Vy của tôi."
Anh ngạc nhiên cúi xuống nói: "Rất tiếc, chú đây sẽ cưới chị Vy Vy."
Cậu nhóc khóc lên: "Tôi không cho chú cưới chị ấy."
Vy Vy nhìn cậu: "Tiểu Cường, sao lại khóc?" Tiểu Cường nghe cô hỏi cậu leo lên giường của Vy Vy: "Chị đừng kết hôn với ông chú này, em lớn lên sẽ cưới chị. Chị hãy chờ em."
Ngạo Thiên cau mày, anh xách Tiểu Cường lên: "Tiểu sắc lang, ta đây đẹp trai, tài giỏi, giàu có. Con chỉ là một cậu nhóc. Vy Vy cưới ta không cưới con đâu."
Tiểu Cường phun nước miếng vô giày anh, không nói gì: "Đúng là đồ nhỏ mọn, chị Vy Vy làm sao lại cưới một người so đo với con nít như tôi."
Ngạo Thiên cười: "Tiểu sắc lang, con là tiểu quỷ."
Tiểu Cường nhìn anh, cậu nhóc khoanh tay: "Thả tôi xuống, ông chú già nếu như chú làm gì có lỗi với chị ấy tôi sẽ không tha cho chú, chị Vy Vy của tôi được rất nhiều người tỏ tình. Chú chỉ là may mắn."
Ngạo Thiên nhìn cô, anh nói: "Em là mang theo tình địch cho anh? Đến cả con nít cũng là tình địch?"
Cô cười: "Anh đang ghen sao?"
Ngạo Thiên mặt ửng đỏ, anh bá đạo nói: "Quan trọng bây giờ tình địch của em vẫn bại dưới tay anh, vì em chọn anh không chọn bọn họ." Anh đắc ý nhìn cô
Tiểu Cường nắm lấy tay Vy Vy: "Nếu như chú này làm tổn thương chị, chị trực tiếp bỏ ông chú này đi. Chị chờ em lớn em sẽ lo cho chị từ A đến Z."
Vy Vy xoa đầu, hôn lên má Tiểu Cường: "Cảm ơn em, chị đã biết." Cô nhìn Ngạo Thiên: "Nếu chú làm gì có lỗi với chị chị lập tức bỏ, chị đồng ý cưới em."
Ngạo Thiên nhăn mặt, cô lại đi hôn tiểu sắc lang kia: "Anh sẽ không, em hôn tiểu sắc lang vậy còn anh?"
Cô nói: "Anh là đang ghen. Anh chối không được đâu."
Ngạo Thiên ủ rũ: "Đúng a, lão bà của anh rất nhiều người theo đuổi." Cô nắm tay anh nói: "Anh cũng có nhiều phụ nữ đó Thiên."
Ngạo Thiên kiên định nhìn cô: "Anh chắc chắn, anh thề là anh không có ai, anh chỉ có em." Anh nghĩ trong đầu cô là người đầu tiên lên giường với anh, nói chính xác hơn anh còn là trai tơ lấy đâu ra nhiều.
Lăng lão phu nhân cười nói: "Cháu trai ta còn là trai tơ, sau khi gặp con là hết."
Vy Vy ngạc nhiên nhìn anh, anh lơ đi. Cô cười lớn: "Haha."
Cô không ngờ anh là trai tơ. Lăng lão phu nhân ánh mắt nhu hoà, cô cười làm bà cũng cười theo: "Vốn dĩ quy định của Lăng gia là đã lên giường với cô gái nào thì phải lấy cô gái đó, nhưng nhất là cô gái đó còn hồng đào, vì nếu không còn thì đa số là loại hám danh. Lăng gia một đời không cho phép nam nhân mang họ Lăng mà lại là kẻ ăn chơi không có trách nhiệm."
Cô gật đầu: "Vâng bà nội, con cảm thấy rất đúng."
Lăng lão phu nhân nghiêm chỉnh, bà lại gần Vy Vy nói: "Nếu con đã là Lăng thiếu phu nhân, con phải có trách nhiệm ở bên Ngạo Thiên lúc nó cần người an ủi nhất. Một mình nó gánh cho Lăng gia rất cực khổ, nó chưa từng yêu ai. Khi biết về con ta rất vui."
Cô cười: "Con đã biết. Bà nội ngài không cần lo."
Tiểu Cường nhìn Ngạo Thiên, châm chọc: "Ông chú nhìn ông như vậy mà lại là trai tơ, chú khá lắm, một người đàn ông chưa từng yêu ai lại cưa đỗ người xinh đẹp như chị Vy Vy."
Ngạo Thiên đắc ý: "Tất nhiên, ta đây đẹp trai như vậy. Tiểu sắc lang, con còn nhỏ, trai tơ như ta đây rất hiếm con biết không? Chị con may mắn mới được ta sủng."
Tiểu Cường cười lạnh, ông chú định lừa tôi sao? Tôi chẳng phải con nít: "Ông chú, tôi dù gì cũng không dễ nuốt."
Ngạo Thiên nhìn cậu, chỉ mới bốn tuổi mà đầu óc lại suy nghĩ lớn như vậy: "Con có muốn gặp Vy Vy hằng ngày không?"
Tiểu Cường cười: "Đương nhiên là muốn."
Ngạo Thiên nhìn Vy Vy, anh lại nhìn về Tiểu Cường: "Vậy ta nhận con làm con nuôi, như thế nào?"
Vy Vy kinh ngạc nhìn anh, anh xoa đầu cô nói: "Sau khi em sinh đứa bé ra, sẽ phải lựa chọn người đi theo đứa bé đến cả đời. Sống chết hoạn nạn có nhau. Giống như anh và Tống Thành."
Cô gật đầu, dù gì cô sủng nhất là Tiểu Cường, cậu nhóc rất đáng yêu.
Tiểu Cường nháy mắt: "Ông chú đây là kết tôi rồi? Nhiều người đòi làm cha mẹ tôi lắm đó. Ông chú chắc tôi chịu không?"
Ngạo Thiên lắc đầu: "Ta không chắc, nhưng nếu con chấp nhận Vy Vy sẽ là mẹ con, ta sẽ là cha con."
Tiểu Cường kinh ngạc nhìn anh, cậu nhóc xoay qua nhìn Vy Vy. Vy Vy gật đầu đáp: "Nếu được làm mẹ của Tiểu Cường thì không còn gì bằng."
Tiểu Cường nhìn hai người, cậu cúi đầu. Mặt cậu buồn bã. Cũng đúng thôi vốn dĩ ngay từ đầu cậu sinh ra không được cha mẹ ruột chào đón.
Một cậu nhóc vừa mới sinh ra đến giờ đã ba tuổi bị bỏ rơi, còn tin tưởng hay mơ ước về gia đình?
Ngạo Thiên nhìn cậu, cậu nắm chặt tay mình. Anh có thể cảm nhận cậu đây là có suy nghĩ người lớn quá sâu sắc, cậu hiện tại còn nhỏ đáng lẽ phải hồn nhiên ngây thơ.
Một đứa trẻ 3 tuổi lại phải trưởng thành trước tuổi, thật đáng thương. Anh mĩm cười, xoa đầu cậu: "Tiểu sắc lang, con chỉ cần gật đầu đồng ý nhận ta và Vy Vy làm cha mẹ con, hai người chúng ta không tin là không làm cho con hạnh phúc được.
Mặc dù ta chỉ chuẩn bị làm cha chứ chưa từng trải qua việc làm cha, nhưng ta hiểu được bản thân con đang suy nghĩ gì. Ta nhận con vì ta thích con, ta không có ý nghĩ gì sâu xa.
Một đứa trẻ thông minh như con chắc con sẽ hiểu, ta đây là không hề chọc ghẹo mà là muốn nhận con làm con."
Vy Vy ngạc nhiên nhìn anh, một thân hình cao lớn, hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo theo như lời đồn anh là một người máu lạnh. Nhưng giờ đây cô lại cảm thấy anh cũng có phần ấm áp.
Bàn tay to của anh xoa đầu cậu, anh nói những lời dỗ dành cho cậu. Vy Vy hài lòng.
Tiểu Cường nhìn anh: "Chú chưa từng trải qua, làm sao chú biết."
Ngạo Thiên cười khổ một tiếng, anh bế cậu ngồi giữa anh và Vy Vy, anh nhìn thẳng vào cậu: "Ta đã từng."
Tiểu Cường vẻ mặt tò mò.
Ngạo Thiên nhìn lên trần nhà, anh nhớ tới quá khứ không tốt đẹp đó: "Ta sẽ kể cho con nghe.
Ta là Lăng Ngạo Thiên, là người thừa kế Lăng gia, mẹ ta là Lộ Tư Tuyết, cha là Lăng Phong. Ta từ nhỏ đến lớn được mẹ của ta yêu thương, cha của ta thì lại khác.
Ta rất chán ghét ông, ta cũng không biết lí do nhưng ta luôn có ác cảm với ông. Mẹ của ta là một người phụ nữ xinh đẹp, bà có thể gọi là tuyệt sắc, đàn ông theo bà nườm nượp. Nhưng đáng tiếc cho mẹ ta lại yêu phải ông.
Ông lúc đó theo đuổi mẹ ta tuyệt không buông, thấy ông quyết tâm theo đuổi mẹ ta cũng động lòng rồi kết hôn với ông. Sau đó sinh ra ta. Có một lần ta phát hiện ông và người phụ nữ đê tiện kia ân ái, ta muốn nôn ngay lập tức.
Bà ta tên là Mã Anh, ta cũng không thể tin lại là bạn thân nhất của mẹ ta. Ta không nói cho bà chuyện của ông và Mã Anh, vì bà sẽ không tin. Sau này mẹ ta biết nhưng rồi bà ấy bị tai nạn, khi đang đến cấp cứu thì tắt thở. Ta đau khổ, ta dằn vặt.
Rồi chưa được bao lâu ông lại rước Mã Anh về, ta giận đến mức làm náo cả Lăng gia. Ta hận ông. Tai nạn của mẹ ta quá trùng hợp, trùng hợp đến mức ta không thể tin.
Mẹ ta chết là do có sắp đặt và ta chắc chắn là Mã Anh đó đã làm. Mẹ ta là người thân duy nhất của ta, lúc đó bà nội ta rất bận bịu nên bà ấy cũng không có thời gian để chơi với ta, chỉ có mẹ ta."
Tiểu Cường đặt tay nhỏ bé, trắng nõn vỗ vỗ lên bàn tay anh: "Ông chú quá khứ không thể quay lại, tôi đồng ý làm con của hai người."
Ngạo Thiên hài lòng gật đầu: "Được."
Lăng lão phu nhân cười, bà đi vào: "Cháu của ta, lại đây cho bà nựng cái nào."
Bà bế Tiểu Cường lên: "Ta sẽ đặt tên cho con là Lăng Thần, con sẽ mang họ của Lăng gia ta."
Mình là Lăng Thần, cậu nhìn Vy Vy và Ngạo Thiên chỉ thấy hai ngươi mĩm cười gật đầu. Cậu lại sang nhìn bà: "Cháu có thể gọi bà là gia gia?"
Bà hôn má cậu: "Tất nhiên rồi Thần Thần của ta."
Cậu cười, lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy ấm áp như vậy. Đây là tình thương sao? Cậu cảm thấy có gia đình như vậy thật tuyệt vời.
Cậu nhìn Ngạo Thiên: "Daddy." rồi lại nhìn Vy Vy: "Mommy."
Hai người cười: "Daddy và Mommy đây."
Ngạo Thiên và Vy Vy nhìn nhau, Vy Vy nắm tay anh: "Thiên, em rất vui."
Anh lắc đầu: "Anh phải cảm ơn em vì chịu giữ đứa bé, em chịu khổ rồi lão bà."
Cô cười tươi như một bông hoa, đây là người đàn ông cô muốn, thờ ơ với mọt người nhưng luôn ấm áp với cô.
Mẹ Dương nhìn 4 người, bà cười, như vậy cũng tốt cậu ở bên cạnh Vy Vy sẽ không chịu thiệt thòi. Nhìn giống như một gia đình thật sự. Bà hài lòng đi ra ngoài.
Ngạo Thiên nói với Lăng lão phu nhân: "Bà nội, con nghĩ nên chuẩn bị cho Thần Thần đi học. Thần Thần rất thông minh chắc chắn sẽ làm cho chúng ta hài lòng."
Lăng lão phu nhân gật đầu, bà ôm Thần Thần vào lòng: "Ta đồng ý. Thần Thần của chúng ta sẽ làm Lăng gia nở mặt nở mày."
Vy Vy ngồi trên giường, cô nói: "Con thì không đồng ý."
Thần Thần nhìn cô, mommy tại sao không đồng ý cho cậu đi học? Lăng lão phu nhân và Ngạo Thiên không hiểu ý cô là gì.
Vy Vy mĩm cười, cô giơ hai tay ra: "Bà nội cho con bế Thần Thần. Con sẽ nói cho mọi người biết lí do tại sao con không đồng ý."
Lăng lão phu nhân tiến tới, để cho Vy Vy bồng Thần Thần, Vy Vy hôn má của cậu: "Con không đồng ý vì Thần Thần chỉ mới ba tuổi, con vẫn muốn để cho Thần Thần chơi. Đồng thời ấp ủ tình cảm gia đình để cho Thần Thần không cô đơn."
Ngạo Thiên và Lăng lão phu nhân nghe thấy liền cười, hai người rất tán thành ý kiến của cô. Đó là một sáng kiến rất hay, phải bồi dưỡng tình cảm với cậu bé này.
Vy Vy nhìn cậu, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt vào nhau: "Thần Thần, mommy vẫn muốn con như một đứa trẻ, có một tuổi thơ xứng đáng với con. Gia đình chúng ta sẽ bù đắp cho nhau, chừng nào em của con ra đời thì cả hai cùng đi học. Có được không?"
Khuôn mặt bầu bĩnh của cậu nhìn cô, cô cười nhẹ: "Làm sao lại không trả lời mommy? Con muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đến đó. Con muốn ăn gì mommy sẽ nấu cho con ăn."
Ngạo Thiên xoa đầu cậu: "Con muốn máy bay thật, daddy sẽ mua cho con. Lăng gia không xài hàng giả." Anh cười lớn.
Nước mắt cậu rưng rưng, cậu cảm động. Đây mới thật sự là gia đình của cậu.
Daddy, mommy, bà cố. Cảm ơn mọi người đã tiếp nhận con.
Cậu khóc lớn: "Oa, mommy, daddy, bà cố." Cậu ôm lấy Vy Vy. Thân hình nhỏ bé, trắng trẻo mềm mại ôm lấy cô làm cho cô ấm áp.
Vy Vy rưng rưng nước mắt nhìn Ngạo Thiên, cô cười, nụ cười dịu dàng ánh mắt ấm áp của cô dành cho anh làm cho anh rất vui. Cô ôm lấy cậu nhóc: "Thần Thần ngoan, ba chúng ta rất yêu con."
Cậu gật đầu, hôn lên má Vy Vy: "Ân!" Thân hình nhỏ nhắn đáng yêu của Thần Thần làm cho cô rất hạnh phúc. Cảm giác làm mẹ, cô đã hiểu là như thế nào.
Ngạo Thiên và Lăng lão phu nhân nhìn nhau cười, đây là điều anh mong muốn. Một gia đình có Vy Vy, có Thần Thần, và đứa bé trong bụng.
Anh là Đại ma vương nhưng giờ đây chỉ là người chồng người cha người cháu bình thường như bao người khác.
Cả ba người nhìn cậu khóc sướt mướt. Mọi người biết chuyện Lăng gia nhận nuôi cậu đều chạy vào kinh hỉ.
Tiếng cười của mọi người ở khắp phòng bệnh, đây là một chuyện đáng mừng vì lâu lắm rồi chưa có náo động như vậy.
Ai ai cũng nhìn bốn người đang quây quần bên nhau, đây là một hình ảnh đẹp..
Thần Thần, chúng ta là người một nhà.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
12 chương
42 chương
20 chương
109 chương