Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 94 : Bến đỗ bình yên của cô

Mắt anh ta nhìn cô chằm chặp như quỷ sa tăng vừa từ địa ngục bước lên, khiến người ta không khỏi run sợ. Cố Thiên Tầm sững sờ, An Nhã ở bên cạnh cao giọng nói: “Ô, Thiên Tầm, ông chồng chính hiệu của cô đến rồi này!” Câu nói này rõ ràng là cố tình đổ thêm dầu vào lửa. Cảnh Nam Kiêu đứng khựng lại đó, nắm tay càng siết chặt hơn. Dương Mộc Tây tức giận nhìn sang An Nhã, Cố Thiên Tầm lúc này đã đứng dậy bước về phía Cảnh Nam Kiêu. “Anh tìm tôi à?” Cảnh Nam Kiêu giận dữ nhìn cô, mắt đỏ ngầu, anh ta nghiến răng dằn mạnh từng chữ: “Tối qua, cô về nhà bằng cách nào?” “....”Cố Thiên Tầm sững sờ, cảm giác lạ thường, “Anh đến đây là để hỏi tôi chuyện này à?” “Tôi hỏi cô, tối qua cô về nhà bằng cách nào? Mau trả lời tôi đi!” Anh ta quát ầm lên, bộ dạng đáng sợ đó khiến tất cả mọi người trong phòng làm việc đều kinh ngạc quay sang nhìn, đến cả Cố Thiên Tầm cũng thót tim. “Tối qua Mộ tổng đã đến đón Cố Thiên Tầm, tất cả mọi người đều nhìn thấy!” Chu Linh còn muốn mượn gió bẻ măng, khoanh tay trước ngực chêm vào một câu. Cảnh Nam Kiêu giận tím mặt lại. Hóa ra bây giờ tất cả mọi người đều biết cô cắm sừng anh rồi! Còn Cố Thiên Tầm, cô làm thế nào để anh ngẩng mặt được với đời đây? “Cô ta nói có thật không?” Cảnh Nam Kiêu hỏi lại. Từng từ từng chữ đều như những cục đá ném vào người Cố Thiên Tầm, tim cô không ngừng đập hỗn loạn. Trước giờ cô chưa từng sợ người đàn ông này, kể cả lúc anh ta bóp cổ đòi giết cô, cô cũng chưa từng sợ. Nhưng, hôm nay... sát khí trên người anh ta quá mạnh, đôi mắt đó như muốn băm vằm cô thành trăm mảnh. Cô hít sâu vào một hơi, đứng thẳng lưng nhìn anh ta: “Đúng vậy, là Mộ Dạ Bạch đến đón tôi! Á...” Câu nói vừa phát ra từ miệng cô xong, chỉ nghe thấy một âm thanh “bốp” một tiếng, vang động cả phòng làm việc. Không chỉ người trong cuộc là Cố Thiên Tầm mà tất cả mọi người có mặt líc đấy đều sững sờ. Đến cả ba người bọn Hà Tâm Nhu cũng đều không ngờ được chuyện xảy ra lúc đó, ba người họ đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc không nói nên lời. Cái tát này đến một cách bất ngờ không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Hơn nữa Cảnh Nam Kiêu đang lửa giận đùng đùng, ra tay không hề nhẹ, Cố Thiên Tầm lúc đó bị cái tát bất ngờ làm cho lảo đảo rồi ngã xuống sàn nhà. Mọi thứ trước mắt đều chòng chành đảo lộn, có tiếng ong ong trong tai cô, đến cảnh vật xung quanh cũng nhìn không rõ nữa. Một tay cô chống lên sàn nhà, định đứng lên nhưng cả người không còn chút sức lực nào nữa. Không! Cố Thiên Tầm cô đâu có mềm yếu như vậy! Hai năm trời bị hành hạ cô đều chịu đựng được, cái tát này có thấm tháp gì? Cô làm sao có thể dễ dàng bị đánh gục như vậy được? Dương Mộc Tây bất thần lao đến đẩy Cảnh Nam Kiêu ra: “Anh điên rồi à? Sao anh dám đánh cậu ấy?” Cảnh Nam Kiêu đã mất kiểm soát. Vừa bước vào lại nghe thấy những lời châm chọc của An Nhã và Chu Linh anh ta đều nghe hết cả. Những lời nói ấy đối với một người đàn ông thì đó là sự sỉ nhục to lớn, đâu chỉ như một cái tát không thôi đâu, mà nó là hàng trăm hàng nghìn cái tát vào mặt anh! Anh ta đẩy Dương Mộc Tây ra, bước lên trước, bàn tay to lớn tóm lấy hai tay Cố Thiên Tầm, lôi cô đứng dậy khỏi mặt đất. “Cố Thiên Tầm, cô nói đi! Cô còn lời nào giải thích với tôi không!” Anh ta giờ đây đã không còn giữ hình ảnh thể diện gì chỗ đông người nữa rồi, trong lòng đau đớn gào thét lên, bất chấp tất cả phát tiết ra ngoài hế những ghen tuông giận dữ. Dương Mộc Tây chạy lại gạt tay anh ta ra: “Cảnh Nam Kiêu, anh làm trò điên khùng gì thế này! Anh biết đây là đâu không hả?” Cuối cùng, Cố Thiên Tầm từ đầu đến cuối không nói năng gì đột nhiên lên tiếng: “Mộc Tây, cậu để mặc anh ta, để anh ta thích gây chuyện thì cứ gây tiếp, bao giờ chán thì thôi!” Giọng cô nhẹ bẫng. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cảnh Nam Kiêu, ánh nhìn đã mờ đi một màu xám tối như con thú bị thương, khiến người khác giật mình sợ hãi. Cảnh Nam Kiêu lặng người trong khoảnh khắc, trong mắt thoáng qua vẻ thương xót, nhưng sau đó vài giây như nhớ lại điều gì đó, vẻ thương xót, hối hận đó đã hoàn toàn biết mất, anh ta tóm lấy cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô hùng hùng hổ hổ đòi dọn ra ngoài ở để tĩnh tâm, thực ra là muốn tự do qua lại với Mộ Dạ Bạch, có đúng không! Cố Thiên Tầm, chuyện cô ngoại tình tất cả mọi người đều biết rồi mà cô còn dám ngang nhiên công khai, cô thấy làm như vậy vui vẻ lắm đúng không? Cô trả thù tôi có phải không?! Có phải tối qua cô và hắn đã ngủ với nhau rồi không, hay là bao ngày qua các người đã ăn ở với nhau rồi?” Nghĩ đến những câu vừa nãy nghe được, “mây mưa” rồi thì “cả ba người cùng ngủ”,... Những uất hận trong lòng Cảnh Nam Kiêu càng trào dâng, anh ta ra sức lắc người Cố Thiên Tầm, cố ép cô trả lời. Cố Thiên Tầm cảm thấy cả người bị anh ta lắc dến mức muốn gãy xương, bị anh ta tóm lấy cánh tay lôi giật như con búp bê vải lắc qua lắc lại. Mặt đỏ phừng phừng ánh mắt quái dị. Ha ha... Cô cười nhạt một tiếng, nhìn anh ta đầy thương hại: “Cảnh Nam Kiêu, anh thật đáng thương. Anh có cần tôi cho mượn chiếc gương mà xem lại cho kỹ cái bộ dạng của anh lúc này không? Anh có biết trông nó như thế nào không? Nó giống như một kẻ điên tình vậy!” Cảnh Nam Kiêu khựng lại, tức tối trợn mắt lên: “Cô!” “Tôi làm sao?” Cô dồn hết sức đẩy mạnh anh ta ra, thân người mềm yếu mảnh khảnh chếnh choáng lùi lại một bước, Dương Mộc Tây chạy lại đỡ cô. Cô đứng thẳng lại, cảm thấy mặt rất đau, nỗi đau ngấm vào tim, mũi cô cay cay, khóe mắt cũng cay khiến cô cảm thấy mọi nơi trên người mình đều đang đau nhức kiệt sức, nước mắt muốn rơi xuống. Nhưng cô ghìm lại, cô không được khóc! Cô cười, cười mà mắt long lanh nước. “Cảnh Nam Kiêu, anh không sợ mất mặt thì cứ đi so sánh mình với Mộ Dạ Bạch đi! Nhưng, tôi nói cho anh biết...” Cô hít sâu vào một hơi, nhìn anh như đang xem kịch, “Anh thậm chí còn không đủ tư cách để so sánh với anh ta! Anh căn bản không đáng để nhắc đến so sánh với anh ta! Anh thậm chí còn không bằng cái ngón chân của người ta!” Những lời này khiến Cảnh Nam Kiêu đột nhiên cảm thấy mỗi dây thần kinh đều bị Cố Thiên Tầm đâm vào đau nhói. “Bốp!” Một tiếng vang lên. Lòng tự ái đàn ông nổi lên khiến Cảnh Nam Kiêu mất điều khiển bản thân, giơ tay tát cô một cái nữa. Một giây sau, không đợi cho cô kịp định thần lại thì cổ họng tắc nghẹn, hô hấp khó khăn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở vậy. Cô mơ hồ nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình, giống như ác quỷ, trán anh ta nổi đầy những gân xanh. Tiếng khóc của Mộc Tây vang bên tai. Cô ra sức đẩy anh ta ra, đấm, đá thậm chí cắn, nhưng con người đó không hề nhúc nhích gì. Cố Thiên Tầm cảm thấy thương xót bản thân mình. Kiếp trước cô đã gây ra nghiệp chướng gì, hại bao nhiêu người để mà kiếp này gặp phải người đàn ông như hắn? Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt. Tim không đau nữa nhưng những giọt nước mắt không ngừng lăn xuống. Cô nghĩ, trái tim vỡ vụn nát này của mình sẽ không bao giờ có thể lành lại được nữa... ....... Trong phòng làm việc của Vượng Thần. “Ý của Mộ tổng là dời toàn bộ nhóm làm dự án sang bên Hoàn Vũ?” Vượng Thần nhìn người đàn ông phong độ rạng ngời trước mặt. Mộ Dạ Bạch nói: “Đây không phải ý của mình tôi mà là ý của cả đội ngũ làm việc dự án này cùng đưa ra. Dự án này quy mô khá lớn, rất nhiều chi tiết phức tạp, hai bên cần bàn bạc với nhau bất cứ lúc nào để tránh những rắc rối không đáng có.” “Vâng, anh suy nghĩ thật chu toàn. Không vấn đề gì, chuyện này tôi sẽ để cô Cố thông báo đến mọi người.” Vượng tổng vừa dứt lời thì cửa phòng làm việc đột ngột vang lên tiếng gõ cửa. “Vào đi.” Vượng tổng nói. Thư ký đẩy cửa bước vào: “Vượng tổng, Ngô tổng vừa gọi điện nói bên dưới lầu đang rất hỗn loạn, anh nên đi xem ngay đi ạ.” Vượng tổng đứng dậy, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì mà hỗn loạn vậy?” Cô thư ký đó bất giác nhìn Mộ Dạ Bạch một cái. Mộ Dạ Bạch bị nhìn với ánh mắt như vậy thì rất khó hiểu, sau đó cô thư ký rụt rè lên tiếng: “Chồng của Cố Thiên Tầm đến làm ầm công ty lên rồi...” Mặt Mộ Dạ Bạch biến sắc, lập tức đứng dậy, không đợi hai người kia mà mở cửa chạy đi. “Mộ tổng!” Trần Anh Hào và Vượng Thần cũng lập tức chạy theo. .............. Cho đến khi Mộ Dạ Bạch bước đến phòng Dự án thì cảnh tượng trước mắt hiện ra như thế này. Cảnh Nam Kiêu đang bóp cổ Cố Thiên Tầm, cô nước mắt giàn giụa, mặt cô sưng tím lại khiến mắt Mộ Dạ Bạch đỏ ngầu lên, cảm giác các cơ căng cứng. Cảnh Nam Kiêu như bị nước mắt của cô làm cho lúng túng, khẽ giật mình rồi nới lỏng cổ cô ra, cô như con búp bê vải bị bóp nhàu rơi xuống đất. Cảnh Nam Kiêu thất thần nhìn tay mình rồi lại nhìn cô, sau đó anh ta ngồi xuống, cảm giác đau lòng và hối hận trào lên khiến anh ta kéo cô lúc này đang thảm hại dưới đất lên, ôm chặt vào lòng. “Anh... anh không hề cố ý! Xin lỗi! Anh không nên đánh em...” Người Cố Thiên Tầm run rẩy, những giọt nước mắt rơi lã chã khiến ai nấy đều thấy tội nghiệp, một hồi lâu sau, cô gằn lên một tiếng: “Cút....” “Anh không đi! Anh sẽ không đi đâu cả!” Cảnh Nam Kiêu càng ôm chặt hơn như thể muốn nuốt trọn lấy cả người cô vậy. “Anh đưa em về nhà! Anh sẽ đưa em về nhà ngay bây giờ! Từ nay về sau anh sẽ luôn giữ em bên cạnh. Thiên Tầm, hãy tin anh, anh không cố tình đánh em đâu, anh... anh chỉ là bị em làm cho giận quá nên mới kích động như vậy!” Nói xong, anh ta đưa tay vòng qua lưng, định ôm cô lên thì một giây sau đó... Vai anh ta bị kéo lật ra sau. Vừa đứng dậy quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai thì mũi đã bị một cú đánh mạnh bập vào. Mộ Dạ Bạch ra tay rất nhanh và hiểm, Cảnh Nam Kiêu căn bản không thể tránh được, máu mũi tuôn ra. Cảnh Nam Kiêu nhìn thấy Mộ Dạ Bạch, mắt anh ta đỏ ngầu lên: “Mộ Dạ Bạch! Còn dám xuất hiện ở đây nữa à!” Nói xong liền lao người về phía Mộ Dạ Bạch. Mộ Dạ Bạch trước nay là người rất điềm đạm, không dễ nổi cáu, nhưng giờ phút này nét mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh khiến mọi người đều khiếp sợ. Anh từng nói để mặc cho Cảnh Nam Kiêu hành hạ, vùi dập cô như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không quan tâm nữa. Nhưng giờ đây anh chỉ còn biết hối hận rút lại lời nói đó! Cảnh Nam Kiêu lao về phía anh, còn chưa kịp chạm vào người anh thì đã bị Trần Anh Hào túm chặt từ đằng sau. Trần Anh Hào là cao thủ karate, từng đạt giải quốc tế, muốn khống chế Cảnh Nam Kiêu thì chỉ cần một tay cũng đủ. “Buông tôi ra! Mộ Dạ Bạch, hôm nay mà không dạy bảo cho mày một trận thì tao không phải họ Cảnh nữa!” Cảnh Nam Kiêu tức giận định đánh trả Trần Anh Hào, nhưng Trần Anh Hào đã bẻ quặt hai tay anh ta ra sau lưng, chỉ cần dùng lực một chút là anh ta kêu đau oai oái. Mộ Dạ Bạch lên gối, dùng tay đánh đấm anh ta. Cảnh Nam Kiêu bị đá thì lùi lại một bước, vừa đứng vững lại thì Mộ Dạ Bạch xông đến, Trần Anh Hào thấy vậy lập tức ngăn lại. Dù vừa bị đá một cái, anh ta vẫn không chùn bước, mà nhìn Mộ Dạ Bạch chế nhạo, ra vẻ bất phục: “Hai người chúng mày đánh một người, Mộ Dạ Bạch, mày có phải đàn ông không?” Mộ Dạ Bạch không thèm để ý đến hắn, chỉ cúi người ôm Cố Thiên Tầm lên. Động tác rất nhẹ nhàng, tràn đầy thương xót như đang ôm một con búp bê bằng sứ, cẩn thận tỉ mỉ như sợ bị vỡ. Cảm nhận được hơi ấm của anh, nước mắt Cố Thiên Tầm bỗng chốc tuôn rơi không ngừng, vị mặn chát từ môi thấm vào trong tim. Ngón tay cô yếu ớt nắm lấy áo sơ mi của anh, vùi đầu vào lòng anh dường như đó là bến đỗ bình yên ấm áp nhất, sẽ không có đau đớn, càng không có bất cứ giày vò tổn thương nào... Ít nhất là trong giờ phút này, thế giới của cô không phải chỉ có một mình! Cảm nhận được sự run rẩy, hoảng loạn, đau khổ của cô, ánh mắt Mộ Dạ Bạch trở nên tối sầm vào, đến hơi thở cũng nặng nề hơn. Anh ngẩng đầu, nhín về phía Cảnh Nam Kiêu, tức giận lạnh lùng nói: “Cảnh Nam Kiêu, đánh một người phụ nữ, anh mới chính là kẻ không xứng với hai chữ “đàn ông”! ” Nói xong, anh ôm lấy cô gái đang run rẩy trong lòng, quay người bước đi. Anh gồng người lên, cánh tay hơi run run, cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng. Nếu không phải tình cảnh như hôm nay và không phải cô đang trong tình trạng như vậy không thể ở lại lâu thì anh nhất định sẽ không tha cho Cảnh Nam Kiêu dễ dàng như vậy. “Bỏ vợ tao xuống! Mộ Dạ Bạch, mày đừng quên rằng cô ta là vợ của Cảnh Nam Kiêu này! Chúng mày như thế này là ngoại tình, là vụng trộm!” Cảnh Nam Kiêu định đuổi theo nhưng Trần Anh Hào còn ở đó thì anh ta đừng hòng động đậy được. “Cảnh thiếu gia, tôi nghĩ là anh cứ ở đây thêm một lúc nữa, đợi Mộ tổng đi khỏi rồi anh đi cũng chưa muộn.” Trần Anh Hào giữ chặt hai tay anh ta, anh ta giãy giụa giằng co nhưng vẫn bị Trần Anh Hào dễ dàng giữ lại. ......... Mộ Dạ Bạch đặt Cố Thiên Tầm vào ghế xe đằng trước. Quay lại ghế lái rồi anh nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô. Cả người cô đều đang run rẩy, lúc thắt dây an toàn cho cô, ngón tay anh vô tình chạm vào tay cô. Lạnh băng, không có chút hơi ấm nào, khiến người ta thật xót xa.... Mộ Dạ Bạch mím chặt môi không nói gì, một tay xoay vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay cô. ..... Lông mi cô khẽ động đậy, từ từ nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi làm xót những vết thương trên mặt cô. Đau quá... Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời rạng rỡ, nhưng trong lòng cô lại là những tảng băng chất thành đống. Lạnh quá... Lạnh quá... .......... Không lên tầng 19 mà Mộ Dạ Bạch ôm cô bước thẳng vào nhà anh tầng 18. Thân người gầy guộc yếu ớt của cô nằm nép trên chiếc giường lớn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Mộ Dạ Bạch lấy hộp đựng thuốc đặt trên đầu giường rồi bước vào phòng tắm đem ra một chiếc khăn nóng. Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, khẽ gạt những sợi tóc rối lòa xòa trên mặt cô. Không cẩn thận chạm vào vết sưng đỏ trên mặt cô khiến cô đau đớn nhíu mày, giật mình lùi ra. Dường như không muốn anh nhìn thấy bản thân đang trong tình cảnh thê thảm như vậy, cô quay người lại, định tránh anh. Mộ Dạ Bạch đưa tay ra ôm lấy vai cô, xoay người cô lại. “Anh... đừng nhìn tôi.” Cô đẩy anh ra, mắt ngân ngấn lệ, “Đừng nhìn...” Cô bây giờ chắc thê thảm xấu xí lắm. Cô tủi hổ, xấu xí, mất mặt đến mức không muốn sống nữa... “Đừng động đậy!” Mộ Dạ Bạch nói như ra lệnh, anh trước giờ đều luôn cương quyết như vậy. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lên nắm lấy tay cô, thân người to lớn của anh như phủ lên che chở cho cô, “Lau sạch nước mắt trên mặt đã rồi anh bôi thuốc cho em.” Anh vừa nói vừa dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Đau đến mức cô kêu a lên một tiếng, bất giác nắm chặt lấy tay tay, móng tay như bấu vào lòng bàn tay anh. “Đau lắm à?” Mộ Dạ Bạch rõ ràng là hỏi thừa. Cảnh Nam Kiêu tát hai cái đó căn bản không hề có chút nương tay nào, môi bên một cái bạt tai, đến răng cô cũng muốn rụng ra rồi. Nước mắt Cố Thiên Tầm lại lã chã tuôn rơi, đôi môi tái nhợt mấp máy: “Tim.. càng đau...” Người đàn ông đó từng là người cô thật lòng yêu thương, vì anh ta, vì cuộc hôn nhân này mà cô dốc lòng nỗ lực. Đến ngày hôm nay, dù cô đã cố gắng đẩy anh ta ra khỏi trái tim mình nhưng sự vô tình, tàn bạo và mất nhân tính của anh ta vẫn còn khoét sâu thêm vào vết thương lòng của cô... Có những người, cho dù mình không yêu nữa nhưng trái tim vẫn bị tổn thương... Mộ Dạ Bạch cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt đó thâm trầm tối sẫm lại, như thể dù ánh sáng mặt trời có sáng rỡ thế nào cũng không thể chiếu vào đó được. Anh trầm giọng lên tiếng: “Sao em ngốc thế hả, sao không đáp trả lại cho hắn ta cái bạt tai hung dữ giống như em từng tát anh chứ?” Ánh mắt Cố Thiên Tầm nhìn sang anh. Đôi mắt anh vẫn luôn sâu xa diệu vợi, khó đoán như vậy, nhưng hôm nay cô lại nhìn thấy rõ ràng sự thương xót. Mắt cô nóng bừng, nụ cười trên mặt tả tơi đến mức khiến cho người khác xót xa. “Hắn không phải là anh...” Không thể khoan dung và bao dung cho những tổn thương cô gây ra như vậy... Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn vào mắt cô, ánh mắt xao xuyến, vừa có phần chiều chuộng rõ rệt: “Hóa ra là vì anh dễ bắt nạt.”