Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 307 : Sủng cô, đến tận xương tủy

Máu nóng dồn xuống nơi nhạy cảm nhất ở thân dưới của anh, anh mới nhích ra khỏi môi cô một chít, đôi mắt hút hồn nhìn chặt vào cô nóng bỏng như muốn hòa vào làm một cùng cô. Cô như chưa thấy đủ, lại áp môi lên môi anh. Cô đã quá nhớ anh... Thật sự rất nhớ... Cho dù là trong giấc mộng, có thể khiến lòng cô có được chút an ủi cũng tốt. Nhưng Lý Vũ Sâm lại không hề muốn cô thấy đủ, ngón tay cái của anh từ từ xoa trên má cô, khàn khàn lên tiếng: “Gọi tên anh đi... Nguyệt Nguyệt, ngoan ngoãn gọi anh rồi chúng ta tiếp tục...” Lời nói của anh ẩn chứa sự dụ hoặc khiến người ta rung động. Dương Nguyệt cảm giác cả trái tim và cơ thể mình đều ngứa ngáy, ngứa ngáy một cách kỳ lạ. Đó là sự chấn động trong máu... Tên anh –ba từ đó sớm đã khiến cô khắc cốt ghi tâm. Cô mềm mại nói: “Lý Vũ Sâm...” Lý Vũ Sâm đã thấy thỏa mãn, ít nhất giờ phút này cô nhóc chưa quên anh hoặc nhận nhầm anh là bất cứ ai khác. Tất cả sự nồng nhiệt, dựa dẫm, chủ động của cô lúc này... toàn bộ đều là dành cho anh. Anh nâng mặt cô lên, hôn cô một lần nữa. Bàn tay ấm nóng của anh lướt theo cổ áo cô lần xuống dưới, ôm lấy một bên ngực cô nắn bóp. Cô kêu lên một tiếng, bàn tay theo bản năng thò vào trong áo anh, sờ soạng. Lý Vũ Sâm lập tức giữ tay cô lại. Anh nhích ra khỏi môi cô, trán anh áp sát vào trán cô, thở dốc: “Em muốn rồi?” Cô không nói gì, bàn tay bị anh giữ rất không thoải mái bèn giãy ra. Anh hôn lên môi cô một cái, vỗ về: “Cục cưng, ở đây không được... chúng ta về thôi, về rồi anh sẽ từ từ thỏa mãn em.” Anh nói xong bế bổng cô lên theo bề ngang. Chiếc váy trên người cô đã ngắn còn bị co lại, vừa bị anh bế đã lộ ra chiếc quần con bên trong. Lý Vũ Sâm chửi thề một tiếng, hết cách, chỉ còn biết chạy nhanh hơn. Nhét cô vào trong xe, anh cũng uống rượu không thể lái xe được bèn quay lại nói địa chỉ cho một người lái xe thuê. Dương Nguyệt ngồi một mình ở băng ghế sau, cô khó chịu vô cùng. Những nốt mẩn đỏ trên người càng lúc càng nhiều, cô đưa tay lên gãi kết quả càng gãi lại càng ngứa, cô bực mình khóc. Cô gãi rất mạnh, chẳng mấy chốc đã gãi trầy cả da, bật máu ra. Lý Vũ Sâm kéo cửa xe ra, lúc quay lại đã thấy cô gãi cổ, anh ảo não khom người ngồi vào trong xe, giữ tay cô xuống. “Em làm gì vậy?” Anh cau mày. Bật đèn trong xe lên, nhìn cánh tay cô một vệt đỏ dài khiến tim anh thắt lại. Có vẻ cô không đau mà ngược lại người đau là anh. Cô nhóc này hành hạ bản thân đến như vậy chính là hành hạ anh. “Không được gãi nữa.” Anh nắm chặt hai tay cô trong lòng bàn tay mình. Cô ấm ức như muốn khóc. “Khó chịu....” “Giờ mới thấy khó chịu à, vừa nãy lúc uống rượu sau không thấy khó chịu.” Lý Vũ Sâm cởi áo khoác xuống, đắp lên người cô. Cô nắm lấy tay anh, dụi nhẹ lên má anh mấy cái như làm nũng: “Vừa nãy cũng khó chịu...” Tim Lý Vũ Sâm mềm ra, tan chảy rồi. Lâu như vậy rồi không gặp cô, thật sự khiến anh muốn phát điên. Lần trước hai người từ biệt không lấy gì làm vui đó khiến lòng anh lửa giận phừng phừng. Nhưng giờ tất cả những oán giận nhiều hơn nữa cũng đều biến mất rồi. “Được rồi, chịu khó thêm chút nữa, về rồi anh bôi thuốc cho em. Bôi thuốc vào sẽ không khó chịu nữa.” Anh dỗ dành cô, giọng cũng mềm đi nhiều. Anh đưa tay nâng đầu cô để cô tựa lên vai mình. Không biết cô nghe có hiểu không, chỉ thấy gật đầu. Không động đậy lung tung nữa. Suốt đường đi, ánh mắt Lý Vũ Sâm đều không rời khỏi khuôn mặt cô. Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài cụp xuống rợp bóng trên mi mắt, vô cùng xinh đẹp. Chỉ là... Đôi mày cô luôn nhíu lại như có một nỗi buồn sầu nào đó không hóa giải được. Nhớ lại Hướng Nam nói gần đây tâm trạng cô không tốt, nhất là hôm nay, bèn hỏi cô: “Gần đây có chuyện gì vậy?” “...gì cơ?” Cô nghe anh hỏi mà mơ màng hỏi lại. Anh nghịch đuôi tóc cô, nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mình: “Hướng Nam nói tâm trạng em không tốt.” “Không phải không tốt... mà là rất tệ... rất tệ...” Cô lặp lại hai từ “rất tệ” đó vài lần, có thể thấy cô thật sự rất khó chịu. “Tại sao?” Cô vùi mặt vào vai anh, dụi dụi. “Vì anh...” Anh vừa xót cô, vừa cảm thấy rất mãn nguyện. Anh nắm lấy ngón tay cô, cho vào miệng mút chùn chụt, nghe thấy cô dừng lại, anh bèn hỏi: “Anh làm gì em mà khiến tâm trạng em tệ như vậy?” “Tại anh... không làm gì em, tâm trạng mới tệ như vậy.” Cô vừa nói, vừa trèo lên đùi anh ngồi. Cô mặc váy, hai chân dang ra, chân váy đã bị đẩy cao lên trên đùi rồi, cặp hông trắng quyến rũ sắp lộ ra. Tiểu yêu tinh này! Lý Vũ Sâm vơ lấy áo khoác, đắp lên người cô. Áo anh rất to, thừa che cho cô. Bực bội vì cô dụ hoặc mình như vậy, anh giơ tay phát nhẹ lên mông cô một cái, không dám dùng lực, cô giận dữ: “Đã không gọi điện cho em, không đến tìm em thì thôi... lại còn đánh em!” Anh đầu hàng rồi. Lúc ban đầu rõ ràng là cô đá anh trước, giờ ngược lại tất cả đều thành lỗi của anh. “Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh nhận lỗi với em. Ngoan, không giận nữa.” Anh đã bao giờ biết nói năng nhún nhường như vậy với người khác chứ. Anh cảm thấy mình giờ nhường nhịn cô, chịu đựng cô đến cảnh giới không còn bất cứ giới hạn nào nữa rồi. Đúng theo kiểu: cô hô là đến, cô đuổi là đi. Nhưng đâu còn cách nào khác? Không sủng cô, anh đã không làm được nữa rồi. “Thật ra... em sớm đã không giận anh ức hiếp em nữa rồi...” Dương Nguyệt lúng búng: “Nhưng em giận anh... hôn người khác...” Nghĩ đến chuyện đó, cô hậm hức, chiếc miệng nhỏ cong lên. Lý Vũ Sâm chỉ cảm thấy đáng yêu chết đi được. Hóa ra cô uống say rồi lại thích nói thật như vậy. “Em không cho anh hôn vậy anh chỉ đành đi hôn người khác thôi.” Anh cười thầm, nói nhỏ trêu chọc cô. Cô không vừa lòng. “Em đâu có không cho anh hôn?” “Em cho anh hôn sao?” Mắt anh rừng rực, nhìn chặt vào môi cô. “Ừm... cho anh hôn, anh không được đi hôn người khác nữa...” Cô thậm chí chủ động chìa môi ra. Lý Vũ Sâm vốn định nhịn một chút, dù gì đằng trước vẫn còn lái xe, nhưng bộ dạng này của cô khiến anh không kìm nổi. Anh nâng mặt cô lên, hôn sâu quyến luyến. Hôn được một lúc thì anh chạm phải chất lỏng ươn ướt. Cô khóc. Lần này không phải khóc huhu lên mà là rơi nước mắt. Tim Lý Vũ Sâm thắt lại, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, than thở: “Em phải chịu bao nhiêu ấm ức vậy chứ?” Từ đầu đến cuối không phải người luôn chịu ấm ức mới là anh hay sao? “Em tưởng là... sẽ không gặp lại anh nữa...” Dương Nguyệt nghẹn ngào nói. Lý Vũ Sâm nhéo nhẹ tai cô. “Em thật sự định quay lại với Cẩm Xuyên, không gặp anh nữa sao?” Cô nghẹn giọng, lắc đầu quầy quậy: “Không có, em không hề quay lại với Cẩm Xuyên...” Lý Vũ Sâm thực ra đã biết từ lâu rồi. Thời gian này có lần giữa đường anh ghé qua nhà họ Bùi. Bùi Cẩm Xuyên rầu rĩ, không có chút tinh thần nào, anh vừa hỏi một cái, Cẩm Xuyên đã nói thật hết với anh. Cậu ấy và Dương Nguyệt hoàn toàn không còn chút hy vọng nào nữa rồi. Vừa biết vậy, Lý Vũ Sâm lại càng tức cô. Giận cô không nói thật với anh lại còn làm anh tức giận mà bỏ đi. “Phải, không quay lại với Cẩm Xuyên mà lại nói là quay lại rồi, còn nói là hai người đã làm chuyện đó rồi, nói như vậy thì em thấy nhẹ lòng hay sao? Anh biết em không muốn để anh dễ chịu phải không? Anh chỉ là đắc ý muốn cưới em về nhà là em không vui rồi phải không?” Lý Vũ Sâm vừa nói vừa cúi xuống cắn môi cô. Hai tay ôm lấy hông cô, ôm cô. Cô lúng búng nói gì đó, cũng không biết có nghe hiểu lời anh nói hay không, chỉ lẩm bẩm một mình: “Em còn phải đi học... sau này chúng ta sẽ không thể bên nhau được..” Nói đoạn, nước mắt lại lã chã tuôn rơi. Mắt cô mờ nước, quay lại nhìn anh rồi nói: “Sau này, anh sẽ kết hôn, sẽ sinh con với người phụ nữ khác... phải không?” Anh cười như không cười, cụng đầu mình vào trán cô, khẽ giọng nói với cô: “Anh là một người đàn ông bình thường, sống cuộc sống bình thường, đương nhiên phải kết hôn sinh con rồi.”