Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Chương 239 : Mộ dạ bạch đang trong nguy kịch
“Cô không rõ sao? Tình trạng hiện giờ của anh ấy cô không biết sao? Chắc không có chuyện gì lớn phải không?” Đối phương hỏi.
Cố Thiên Tầm có phần không hiểu.
Thế nào là không có chuyện gì lớn?
“Linda!” Đột nhiên giọng Trần Anh Hào vang lên đầy nghiêm nghị. Anh ta bước ra từ thang máy chuyên dụng.
“Trợ lý Trần.”
“Chuyện riêng của Mộ tổng, chúng ta là cấp dưới không nên hỏi nhiều, tôi đã dặn cô rồi còn gì!” Trần Anh Hào bất giác nhìn sang Cố Thiên Tầm một cái, giọng nặng nề giáo huấn Linda.
Cố Thiên Tầm nhìn sang Linda, khẽ cau mày.
Linda mím môi đầy tội nghiệp: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ là muốn bày tỏ quan tâm một chút thôi mà, dù gì thì tất cả mọi người trong khách sạn đều đang đợi Mộ tổng quay về.”
“Được rồi, cô đi làm việc đi. Tấm lòng của mọi người, Mộ tổng đều biết.” Trần Anh Hào xua xua tay ra hiệu cho Linda đi khỏi.
Cố Thiên Tầm cảm thấy khó hiểu, nhìn sang Trần Anh Hào. “Trợ lý Trần, những lời vừa nãy của Linda là ý gì vậy?
“Gì cơ?” Mắt Trần Anh Hào lúng túng chớp chớp.
Nếu biết trước như vậy ngay từ đầu không nên hẹn địa điểm ở khách sạn.
“Cái gì là không có chuyện gì lớn? Anh ấy ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Đương nhiên là không rồi.”
“Đừng lừa tôi.” Cố Thiên Tầm nhìn anh với ánh mắt như cầu khẩn.”Nếu thật sự không có chuyện gì, anh đâu phải lo lắng bảo Linda đi ngay không được nói tiếp như vậy.”
Trần Anh Hào có phần không chịu nổi trước ánh mắt đó của cô, cảm thấy dường như che giấu cô tất cả những chuyện này là một sự tàn nhẫn đối với cô vậy.
Nhưng nếu nói sự thật, lẽ nào không tàn nhẫn sao?
“Đúng vậy, Mộ tổng bên đó đúng là có chút chuyện.” Trần Anh Hào bắt đầu nói.
Tim Cố Thiên Tầm thắt lại, “Có chuyện gì?”
“Là chuyện công ty, nếu không Mộ tổng cũng sẽ không đột nhiên bị điều qua Mỹ như vậy.” Trong lòng Trần Anh Hào cảm thấy lương tâm cắn rứt vô cùng, nhưng sắc mặt anh vẫn không đổi. “Cố tiểu thư không cần quá lo lắng, Mộ tổng sẽ có cách giải quyết thôi.”
“Hóa ra là chuyện công ty...”
Cố Thiên Tầm tự lẩm bẩm, thở phào nhẹ nhõm. Chuyện công ty anh sẽ có cách giải quyết thôi.
“Phải rồi, Cố tiểu thư, tôi chạy qua là để đưa lại cái này cho cô.” Trần Anh Hào thấy cô không hỏi nữa cũng thấy nhẹ hơn trong lòng.
Anh đặt chiếc nhẫn vào tay cô. “Đây là Mộ tổng tặng cô, tôi không thể trả nó cho Mộ tổng thay cô được, xin lỗi.”
Ngón tay chạm vào chiếc nhẫn bỗng run lên. Cố Thiên Tầm còn định nói gì đó thì Trần Anh Hào đã vội vàng quay người đi vào thang máy.
Hồi lâu cô vẫn cúi đầu đứng thẫn thờ ở đó nhìn chiếc nhẫn.
Cuối cùng...
Cô chỉ lặng lẽ cất nó vào trong túi xách.
..........
Đi ra khỏi khách sạn, ngồi vào taxi định đi đến nhà họ Cảnh thì trong đầu cô bỗng nặng trĩu.
Những lời Linda nói không ngừng văng vẳng trong đầu.
Có thật là chỉ là chuyện công ty như trợ lý Trần nói hay không? Nếu chỉ có vậy, sao anh ta có vẻ rất không muốn để cho mình biết như thế?
“Đến rồi. Tổng cộng hết 33 tệ.”
Tài xế taxi lên tiếng, cắt đứt mạnh suy nghĩ của cô. Cô rút tiền ra trả rồi khom lưng bước xuống xe.
Bấm chuông một hồi thì người giúp việc ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cô, bà nét mặt Trần Di liền khó coi đến cùng cực.
“Cô đến nhà tôi làm gì?” Bà Trần Di cảm thấy cô rất xui xẻo, sợ bị lây vận đen từ người cô vào mình.
Đến giờ gia đình bà cũng đã đủ khốn đốn lắm rồi!
“Tôi đến tìm Nam Kiêu và bác Cảnh.”
“Bọn họ không có nhà, cô về đi!” Mặt bà lạnh tanh đuổi khách.
“Bà chắc chắn là muốn tôi đi khỏi chứ? Vậy tôi không vào nữa vậy.” Cố Thiên Tầm nói xong định quay đi thì tập giấy trong tay bộp một cái rơi xuống đất.
Xấp giấy bên trong rất “tình cờ” rơi ra.
Cô liếc nhìn bà ta một cái, chỉ thấy mắt bà ta sáng rỡ.
Cô vừa bó tay vừa thấy buồn cười.
Nhưng làm ra vẻ không thấy, chỉ lẳng lặng xếp lại giấy tờ rồi đứng lên định đi.
“Ấy, cô đợi đã!”
Bà Trần Di gọi giật cô.
Cô vẫn đi tiếp.
“Cố Thiên Tầm! Tôi bảo cô đứng lại, cô có nghe thấy gì không hả?”
“Vừa nãy không phải bà bảo tôi đi sao?” Cô quay người, vẻ mặt tỉnh bơ.
Trần Di cắn chặt răng. “Giờ không phải tôi đã gọi cô lại rồi sao?”
“Cảnh phu nhân, bà thay đổi nhanh thật đấy.”
Bà Trần Di nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của cô, nhưng ngược lại với ngày thường, bà ta lặng im bất ngờ, chỉ mở cửa ra, nói một cách bất đắc dĩ: “Vào đi, bọn họ đều trên lầu, để tôi bảo người giúp việc gọi họ xuống.”
Cố Thiên Tầm trước nay không phải người thích ức hiếp người khác, cô không làm khó bà ta nữa, chỉ thay dép đi vào nhà.
Một lúc sau Cảnh Nam Kiêu xuất hiện.
“Thiên Tầm!” Anh đứng trên tầng nhìn cô, giọng nói đầy mừng rỡ. “Sao em lại đến đây?”
“Ừm, em có chút việc muốn nói với anh.” Cố Thiên Tầm ngẩng đầu lên trả lời anh.
Anh đứng trên vẫy tay. “Em đi lên đi, bố đang ở trong thư phòng.”
“Vâng.” Cố Thiên Tầm gật đầu, nhìn sang bà Trần Di một cái rồi đi lên.
Cảnh Nam Kiêu ở trên lầu đón cô, cô nói: “Chuyện của mẹ em đã làm bác Cảnh phải vất vả rồi.”
“Đều là người nhà cả, đừng nói như vậy. Ngược lại em...” Cảnh Nam Kiêu nhéo nhẹ lên cánh tay gầy gầy của cô, nhìn cô đầy thương xót. “Cảng ngày càng gầy rồi! Sống một mình thì cũng phải chăm sóc bản thân, ăn uống đúng giờ chứ. Biết chưa hả?”
“Ừm, em biết rồi.” Cố Thiên Tầm miễn cưỡng cười.
“Đừng nói nữa, phải làm mới được. Nghe nói em định đi làm trở lại ngay, sao có thể như vậy được chứ. Thứ nhất,...” hai chữ “sảy thai” vừa ở khóe miệng lập tức nuốt vào. Anh nhìn cô đầy bối rối, nói: “Dù gì thì anh vẫn thấy em phải nghỉ ngơi một thời gian.”
“Được rồi, anh đừng cứ giáo huấn em mãi thế, tối nay em sẽ đi mua một con gà béo ú về hầm canh ăn, cố gắng để mập lên một chút, vậy đã được chưa?”
“Vậy còn tạm chấp nhận được. Phải rồi, hôm nay đến tìm anh có chuyện gì vậy?” Lúc này anh mới nhắc đến chuyện chính.
“Có một tin mừng.” Cô cười.
“Tin mừng gì vậy?”
“Đi vào đi rồi em nói cho anh biết.” Cố Thiên Tầm làm ra vẻ bí hiểm.
“Làm gì mà thần bí vậy!” Cảnh Nam Kiêu cười, gõ nhẹ cửa phòng.
Mở cửa ra, ông Cảnh Thanh Phong đang ngồi trước bàn làm việc nghe điện thoại, thần sắc ông có vẻ nghiêm trọng. Có lẽ chủ đề cuộc nói chuyện không còn gì khác ngoài chuyện của Cảnh Thị rồi. Nhìn thấy hai người đi vào, ông nói thêm vài câu nữa rồi dập máy.
“Bác Cảnh.” Cố Thiên Tầm chào hỏi trước.
“Ngồi xuống đi.” Ông Cảnh đứng dậy khỏi bàn làm việc, tiến lại gần sofa rồi ngồi xuống.
Cảnh Nam Kiêu và Cố Thiên Tầm ngồi xuống đối diện ông.
“Sau này con có dự định gì không?” ông Cảnh quan tâm hỏi.
“Con chỉ muốn yên ổn đi làm như bình thường là được.” Cố Thiên Tầm rút tập tài liệu trong tay để lên mặt bàn. “Bác Cảnh, bác xem cái này đi ạ.”
Ông Cảnh cầm lên xem, mắt thoáng vẻ kinh ngạc sững sờ.
Cho đến trang cuối cùng, ông cau mày lại, đặt tập tài liệu lên bàn, Cảnh Nam Kiêu cầm lên xem theo.
“Thiên Tầm, cậu ta làm như vậy là ý gì?”
“Con cũng không hiểu. Nhưng anh ấy đã căn dặn rồi, những cổ phiếu này tùy con định đoạt. Vì vậy... con muốn nhượng lại quyền điều hành công ty cho bác.” Cô nhìn ông Cảnh, nói.
“Con sẽ bảo luật sư làm giấy tờ sang tên 10% cổ phần cho bác. Con mong là bác đừng chạnh lòng 10% này. Tuy anh ấy đã giao lại hết toàn bộ cổ phần cho con nhưng... con thật sự không muốn nợ anh ấy quá nhiều, nếu có cơ hội, con muốn trả lại phần còn lại cho anh ấy.”
“Con làm như vậy là đúng. Thiên Tầm, 10% này bác không lấy không của con đâu. Bác mua nó và trả lại cho con số tiền tương ứng theo giá thị trường.”
“Bác...”
“Không phải bác xa cách, mà chỉ là muốn sau này con có thể ăn nói được với cậu ấy.”
Cố Thiên Tầm mỉm cười. “Cảm ơn bác đã hiểu giúp con như vậy.”
Cảnh Nam Kiêu muốn giữ cô lại ăn cơm nhưng Cố Thiên Tầm từ chối.
“Vậy để anh đưa em về rồi chúng ta cùng đi ăn.”
“Giờ em không về nhà.” Cố Thiên Tầm nói.
Cảnh Nam Kiêu tiễn cô ra cửa. “Giờ em không về nhà thì em đi đâu?”
“Em muốn đến khách sạn Hoàn Vũ một chuyến.” Càng nghĩ Cố Thiên Tầm càng cảm thấy lời nói của Linda không đơn giản như những gì trợ lý Trần giải thích.
Cô vẫn muốn đi gặp Linda để hỏi cho rõ ràng.
“Đến Hoàn Vũ?” Anh ngạc nhiên.
“Em... em muốn đi hỏi về chuyện anh ấy ở Mỹ.” Cố Thiên Tầm nói thật. “Có chuyện này em muốn xác nhận lại.”
Cố Thiên Tầm thay dép, nhấc túi xách lên.
Cảnh Nam Kiêu lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo.
Nhìn theo bóng người cô, trong lòng anh rối bời.
“Thiên Tầm!” Anh gọi giật cô lại.
“Anh không cần tiễn em, em...”
“Có phải là kể cả hai người chia tay rồi thì em vẫn không thể buông bỏ được anh ta đúng không?” Anh ngắt lời cô.
Hai tay Cố Thiên Tầm nắm chặt lại, tuy không muốn thừa nhận nhưng cô nghe thấy rất rõ tiếng lòng mình. “... Đúng vậy.”
“Vì vậy... kể cả anh ta lợi dụng em, em cũng vẫn yêu anh ta?”
“Tình cảm là điều không thể theo ý mình muốn được.”
Không như ý muốn?
Điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh, không phải cũng vậy sao?
Khóe miệng anh thoáng qua đắng chát, trong lòng anh ngổn ngang những đau khổ, giằng xé, mâu thuẫn, cuối cùng anh nói: “Anh nghĩ là... có lẽ anh biết được chuyện ở Mỹ của anh ta rốt cuộc là thế nào.
“Anh biết?” Cố Thiên Tầm kinh ngạc nhìn anh.
“Phong Dĩnh từng nói qua với anh.”
“Phong Dĩnh?” Cô không hiểu. Lại là ai vậy?
“Chính là cô gái mà Hoắc Thanh Uyển từng nhắc đến. Ông nội cô ấy là một giáo sư rất nổi tiếng về khoa não, cũng là... bác sĩ điều trị chính của Mộ Dạ Bạch.”
Bác sĩ điều trị chính của Mộ Dạ Bạch?
Cố Thiên Tầm bỗng chốc lặng đi.
Sao anh ấy lại cần đến bác sĩ điều trị?
“Ý anh là... Dạ Bạch có lẽ đang bị bệnh?”
“Không phải “có lẽ”, mà là đúng như vậy.” Nói đến đây, Cảnh Nam Kiêu quyết đoán nói cho trót. “Cụ thể ra sao anh cũng không biết, nhưng nghe Phong Dĩnh nói thì rất nghiêm trọng.”
“Rất nghiêm trọng?” tim Cố Thiên Tầm bỗng đau nhói. “Rất nghiêm trọng? Nghiêm trọng đến mức nào?”
“Từ rất lâu rồi, cũng có nghĩa là... anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.”
Nguy hiểm đến tính mạng?
Cố Thiên Tầm chấn động tâm can.
Sau khi định thần lại, cô không dám tin, chỉ lắc đầu. “Không thể nào... sao có thể như vậy được? Em... trước giờ em chưa từng nghe anh ấy nói!”
“Có lẽ anh ta chính là không muốn để cho em biết”. Cảnh Nam Kiêu nói.
Cố Thiên Tầm chạy lao đi. Cảnh Nam Kiêu giơ tay kéo cô lại, cô kích động giằng ra. “Anh bỏ tay ra! Mau bỏ em ra!”
“Em định đi đâu?”
“Em phải đi hỏi cho rõ ràng! Em phải đi hỏi Trần Anh Hào!” So với chuyện anh gặp nguy hiểm đến tính mạng thì cô thà là anh vô tình bạc nghĩa mà rũ bỏ mình. “Chắc chắn là anh nghe nhầm rồi!”
“Thiên Tầm! Em hãy bình tĩnh lại đã! Anh đưa em đến đó!”
Cảnh Nam Kiêu kéo cô lại, mở cửa ghế phụ ra, kéo cô vào.
Anh khởi động xe, lo lắng quay sang nhìn cô. Cô đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy miệng nói không tin lời anh nhưng nhìn thần sắc của cô lúc này đã thể hiện rõ sự hoảng loạn bất an trong lòng cô.
“Em hãy bình tĩnh một chút...”
“Em từng nhìn thấy trên tay anh ấy có vết kim...” Cố Thiên Tầm đột nhiên lên tiếng, giọng cô nghẹn ngào.
Tim Cảnh Nam Kiêu thắt lại.
Cô tiếp tục bần thần nói: “Em đã từng nhìn thấy anh ấy chảy máu mũi...”
“Nhưng anh ấy đều nói là vì thời tiết nên bị nóng trong.”
Cô lập tức thấy ớn lạnh, sợ hãi: “Nam Kiêu, anh nói xem... đó không phải là bệnh nhỏ nhặt đâu phải không?”
“Anh cũng chỉ là nghe nói thôi, em đừng có tự mình dọa mình như vậy.” Cảnh Nam Kiêu không biết nên nói gì để an ủi cô, anh vốn biết cô sẽ có phản ứng như vậy.
Anh đưa một tay ra nắm lấy tay cô như muốn truyền năng lượng, tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.
“Trần Anh Hào nhất định là biết, mình đi hỏi anh ta trước đã, được không?”
“... vâng.” Cô gật đầu hấp tấp, nhắm mắt lại, lắc lắc đầu như thể muốn ném hết những suy nghĩ xui xẻo đó ra khỏi đầu vậy.
Nhưng những điều đó như một cơn ác mộng cứ đeo bám lấy cô.
..........
Lúc cô quay lại khách sạn Hoàn Vũ thì Trần Anh Hào cũng đang ở đó.
Nhìn thấy cô, anh ta không khỏi kinh ngạc. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng bỗng dự cảm được điều gì đó, vội vàng bỏ công việc đang làm dở lại, nói: “Cố tiểu thư, chúng ta vào phòng tiếp khách đã rồi nói.”
Cô tuy không bình tĩnh nổi nhưng cũng biết đại thể.
Ba người cùng vào trong phòng tiếp khách.
Cửa vừa đóng lại, cô lập tức lên tiếng: “Trợ lý Trần, anh buộc phải nói cho tôi biết sự thật. Dạ Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng gạt tôi nữa, tôi hỏi tình trạng sức khỏe của anh ấy ra sao!”
Trong lòng Trần Anh Hào vốn đã có sự chuẩn bị trước. “Cố tiể thư, tình hình sức khỏe của Mộ tổng rất tốt, cô...”
“Nếu như rất tốt vậy tại sao hôm ở Cảnh Thị lại đột nhiên ngất đi?” Cảnh Nam Kiêu nói tiếp lời Cố Thiên Tầm.
Cố Thiên Tầm lại một lần nữa sững sờ.
Hôm đó, anh ấy ngất đi??
Vậy là...
Trong lúc những tin đồn ầm ĩ thì anh vì bệnh tình mà đều không xuất hiện?
Trần Anh Hào bị Cảnh Nam Kiêu vặn hỏi thì không nói nên lời.
Cố Thiên Tầm nắm lấy áo anh ta. “Mau nói cho tôi biết sự thật, đừng biến tôi thành con ngốc thêm nữa, dù tôi vẫn luôn... rất ngốc...”
Cô nghẹn ngào, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi.
“Tôi không nên tin là anh ấy bị chảy máu mũi rồi liên tục tiêm chỉ là bệnh vặt... trợ lý Trần, đừng gạt tôi thêm nữa! Để tôi đi gặp anh ấy!”
Nói đến đây, cô gần như cầu xin anh.
Trần Anh Hào thấy vậy thì trong lòng rất khó chịu, thở dài. “Cố tiểu thư, Mộ tổng ngài ấy... không muốn để cô phải buồn.”
Lời vừa nói ra khiến trái tim Cố Thiên Tầm càng nặng nề hơn.
Cảnh Nam Kiêu nói đúng...
“Nhưng giờ đây tôi đã rất đau khổ rồi, không thấy anh ấy, không biết anh ấy sống chết thế nào chính là điều khiến tôi đau buồn nhất... coi như tôi cầu xin anh, anh hãy nói cho tôi biết sự thật đi!”
Trong lòng Trần Anh Hào day dứt, bất giác nhìn sang Cảnh Nam Kiêu.
Cảnh Nam Kiêu cũng không nỡ. “Giờ còn giấu cô ấy, đã không còn nghĩa lý gì nữa rồi. Anh hãy nói đi! Dù kết quả ra sao thì cô ấy đều phải được biết sự thật.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
100 chương
50 chương
10 chương
1 chương