Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
Chương 129 : Anh vẫn luôn ở đây
Thiên Tầm có chút khó xử.
Rõ ràng là không gian rất rộng rãi, nhưng lúc này, cảm giác thật chật chội, bí bách.
Không chần chừ một giây, cô nhanh chóng cởi bộ quần áo trên người xuống, giấu áo lót vào sâu bên trong, rồi mặc ngay bộ quần áo của anh lên.
Ngước lên nhìn, cô thấy anh đang quay lưng về phía mình. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Trên xe anh có túi không?”
“Để anh tìm ở phía sau xem.” Mộ Dạ Bạch vươn người ra phía sau, cô cũng quay lại. Lúc này, anh xoay người nhìn cô, trong không gian heo hắt, hai ánh mắt chạm vào nhau, ánh đèn le lói xe ngoài cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt của hai người.
“Em thấy ổn hơn rồi chứ?” Anh hỏi.
“Vâng” Cô khẽ gật đầu, hơi lo lắng nhìn anh, “Đưa quần áo cho em rồi, anh định làm thế nào?”
Mộ Dạ Bạch tìm thấy một chiếc túi màu trắng, đưa cho cô, “Túi này trước đựng rượu Sâmpanh, chắc không sạch lắm đâu, em dùng tạm nhé.”
“Dù sao quần áo cũng phải giặt lại mà.” Cố Thiên Tầm gấp gọn gàng chỗ quần áo ướt, bỏ vào trong túi. Anh lại lấy ra một chiếc khăn từ đống đồ thể thao của mình, cô đưa tay nhận lấy, mìm cười với anh. “Xem ra xe anh không thiếu đồ gì nhỉ?”
“Một ngày quá nửa thời gian đều trên xe, vì thế, anh có chuẩn bị sẵn đầy đủ mọi thứ”. Nhìn mái tóc ướt của cô rủ xuống vai, hơi lấm tấm ướt áo, anh nói: “Lau khô đầu đi, cẩn thận bị ốm”
Nhìn chiếc khăn lau khô, cô ngước nhìn anh, lúc này mái tóc của anh cũng ướt sũng nước, cô bỗng nhớ đến căn bệnh đau đầu của anh, ngay lập tức, cô quỳ lên ghế phụ, vươn tay ra lau tóc cho anh.
Anh sững sờ.
Cô chùm chiếc khăn kín đầu anh, cẩn thận lau từng chút một, động tác rất mềm mại. Nước mưa rất lạnh, dính trên tóc anh, thật sự rất khó chịu, thế nhưng, lúc này, anh không hề có cảm giác gì.
Đến những hạt mưa đang rơi ngoài cửa sổ, cũng đều trở nên thật đáng yêu.
“Nếu, một lát nữa thật sự có lũ, em có sợ không?” Anh đột nhiên hỏi cô, đang lau đầu cho anh, cô ngừng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Không sợ”
Nếu sợ hãi...
Cô đã không xuất hiện ở đây..
Có anh ở bên, không có nguy hiểm gì có thể khiến cô sợ hãi. Có hơi ấm của anh, hơi thở của anh, trong cô bỗng thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Mộ Dạ Bạch yên lặng, anh nắm tay cô như để động viên. Anh cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn của cô, cô bỗng giật mình, định rụt tay lại, anh liền nắm chặt lấy tay cô.
Anh không quan tâm, ngước nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “Mưa đang nhỏ dần rồi, chúng ta chắc sẽ sớm rời khỏi đây thôi. Trợ lí sắp đến rồi.”
“Không phải ở đây không có sóng điện thoại sao, anh vẫn có thể liên lạc được với mọi người sao?” Cô ngây thơ hỏi, thế nhưng.. cô thấy trong lòng mình hơi thấp thỏm, anh vẫn nắm chặt tay cô.
“Anh vừa quay về trang trại dùng nhờ điện thoại cố định.”
Hai người bên nhau không được lâu, liền nghe thấy còi xe otô từ phía xa vọng lại, có ánh đèn xe xuyên qua làn mưa rọi đến.
“Chắc họ đến rồi đấy.”
Mộ Dạ Bạch xoay người lại, ngó ra ngoài nhìn. Có mấy chiếc xe đi tới, dừng lại cạnh xe họ.
“Chờ anh một chút, anh xuống xem tình hình thế nào.” Mộ Dạ Bạch nói, rồi từ từ buông tay cô ra. Hơi ấm dần tan biến, cô rút tay lại rồi bấu chặt đầu gối.
-------------------------------------
Phía ngoài cửa sổ.
Ánh đèn hắt lại rất sáng. Cố Thiên Tầm nhoài người lên nhìn ra, Mộ Dạ Bạch cầm ô đứng trong mưa, đang trao đổi gì đó với Trần Anh Hào. Rất nhanh sau đó, anh cụp ô lại.
Mở cửa sau xe, anh đưa tay gọi với Cố Thiên Tầm,”Chúng ta đổi sang xe khác để về nhé.”
“Vâng” Cố Thiên Tầm một tay cầm túi quần áo, một tay nắm lấy tay anh. Anh nhẹ nhàng dắt cô xuống xe, che ô cho cô rồi đưa cô sang một chiếc xe khác đang chờ sẵn.
Trên xe, chỉ có hai người họ.
Anh nổ máy, chầm chậm đi theo đoàn xe xuống núi.
Xuống tới chân núi, đến chỗ khách sạn kia, Cố Thiên Tầm nói, “Anh cho em xuống ở cửa khách sạn là được rồi.”
“Cửa khách sạn?” Anh chưa hiểu ý cô, hơi cau mày.
“Vâng, đêm nay em nghỉ ở đây.”
“Tại sao? Em không về thành phố sao?” Đúng lúc này xe đi đến cửa khách sạn, Mộ Dạ Bạch cho xe dừng lại, xoay người sang nhìn cô. Nét mặt cô đượm buồn, nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ, rồi mới quay sang anh, “Hôm nay em không về...”
Về thành phố, cô có thể đi đâu được?
Chỉ có thể về Cảnh gia mà thôi.
Thế nhưng...
Nằm trên chiếc giường kia, nhớ về người đàn ông đang ở ngay trước mặt mình, với cô mà nói, đây là một sự dày vò khủng khiếp.
Một lúc lâu, anh chỉ yên lặng, ngắm nhìn khuôn mặt đượm buồn của cô, như đã hiểu ra mọi chuyện.
“Vậy em xuống trước, anh đi về nhớ chú ý cẩn thận nhé.” Cố Thiên Tầm tháo dây an toàn, trước khi mở cửa xe, cô ngoái lại nhìn anh. Biết rõ không nên tỏ ra lưu luyến, thế nhưng, cô vẫn không kiềm chế được cảm xúc, “Anh về sớm đi, việc đầu tiên là tắm rửa, thay hết quần áo ướt ra nhé.”
Mộ Dạ Bạch buồn bã. Ánh mắt chất chứa nỗi ưu tư này của anh như xuyên vào tim gan cô, cô mím môi, đẩy cửa bước ra.
“Thiên Tầm” Anh gọi tên cô.
Trong khoang xe tĩnh lặng, giọng nói trầm ấm của anh, đi chạm vào sâu thẳm trái tim cô.
Cô nắm lấy tay cầm cửa xe, không ngoái đầu lại, thế nhưng, cô cảm nhận được rằng anh vẫn nhìn cô.
“Em không muốn quay về Cảnh gia đúng không?”
Đây là một câu hỏi, thế nhưng, nghe giọng điệu của anh như một lời khẳng định.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng giả vờ mỉm cười, quay lại nhìn anh, “Sao lại có chuyện đó được? Đó là nhà em.. Sao em lại có thể không muốn quay về chứ?”
Nhà?
À...
Ở đó, từ lâu đã không phải là nhà cô.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ tiến lại gần cô. Ánh mắt đó gần như đi thẳng vào tâm trí cô, đến thẳng con tim yếu đuối của cô.
Cô vội vàng lẩn tránh ánh nhìn của anh, mím môi, quay mặt đi.
“Anh đừng nghĩ linh tinh, em xuống xe trước nhé.” Cố Thiên Tầm sợ anh sẽ nhìn thấu tâm trạng cô lúc này, sợ bản thân mình sẽ bị lung lay, càng sợ mình sẽ không kiềm chế được mà lao về phía anh, không chần chừ thêm, cô mở cửa nhanh chóng bước ra.
Mặc trời mưa tầm tã, cô chạy nhanh vào trong khách sạn.
Từ khách sạn, ánh đèn sáng rực rõ, khiến cho phía ngoài càng trở nên tối đen hơn. Cô không dám ngoảnh đầu lại, vội vã chạy vào trong thang máy, đóng cửa lại, tự nhủ không được nhìn ra ngoài.
Nhắm chặt mắt lại, cô thấy đầu đau như búa bổ.
Chắc có lẽ bị ốm rồi...
----------------------------------------------
Về đến phòng, lúc này cô mới dám hít hà mùi hương từ cánh tay áo một cách tham lam - ở đó có mùi hương của anh...
Nó khiến cô tin rằng anh luôn ở bên mình...
Lưu luyến.
Cô cởi bỏ bộ quần áo trên người xuống, gắp lại gọn gàng, rồi mới lấy quần áo của mình ra rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong, thấy người hơi choáng váng. Cô nằm lên giường đắp chăn, mọi thứ xung quanh dường như đang quay cuồng, cảm giác này thật khó chịu.
Nhắm mắt lại, cô không còn biết gì nữa. Rõ ràng đã không còn tỉnh táo, thế nhưng, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh người đó rất rõ.
Rõ đến mức đầu cô như muốn nổ tung...
Như một mũi dao sắc nhọn, từ từ từng chút một, đâm sâu vào tim cô...
--------------------------------------------
Không biết nằm được bao lâu, cô bắt đầu nằm mơ, hình như mơ thấy Mộ Dạ Bạch gọi điện cho mình. Anh hỏi cô, cô ở phòng nào. Cô nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra số phòng của mình, rồi nói cho anh biết.
Cô trở mình, tiếp tục ngủ.
Không lâu sau, điện thoại cô đổ chuông.
“Mở cửa cho anh.” Giọng anh vang lên từ điện thoại. Cô cầm lấy điện thoại, cười rất vui vẻ, “vâng ạ, anh chờ chút.”
Chui ra khỏi chăn, cô cầm điện thoại, bước đến cửa phòng.
Đầu nặng trịch, cô mơ màng, bước đi hơi loạng choạng.
Khó khăn lắm cô mới ra đến cửa, mở cửa phòng.
Anh đã đứng ở đó. Ánh đèn hành lang như bị thân hình to lớn của anh che hết, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, thân hình nhỏ bé, yếu ớt của cô như bị che khuất bởi bóng dáng cao to của anh.
Ánh mắt của anh, bắt đầu từ khuôn mặt xinh xắn, ửng đỏ của cô, tiến xuống dưới, dừng lại ở đôi chân trần của cô.
“Sao em lại đi chân trần ra đây?”
“..........”Cô không trả lời, chỉ cười nhìn anh, tâm trí cô đang rối bời.
Anh bất lực, “Em không được khỏe sao?”
“Vâng.. em không khỏe..” Cô đột nhiên bước lên, cả người ngã nhoài vào vòng tay anh.
Anh sững sờ, sự mềm mại, nhẹ nhàng này, khiến anh xúc động.
Thế này với cô dường như vẫn chưa đủ, cô vòng hai tay ôm lấy eo anh, siết chặt lấy nó, mặt cô dựa vào ngực anh, cảm nhận từng nhịp tim của anh.
Từng nhịp, từng nhịp... Cô nghe rõ tiếng đập con tim anh...
Thế nhưng, tất cả những thứ này, cô chỉ có thế được nghe thấy ở trong mơ...
“Em thấy rất mệt mỏi...” Cô đau đớn, giọng nói hơi ngắt quãng. Chỉ có trong giấc mơ, cô mới dám ôm anh chặt như vậy...
Thế nhưng, cho dù tất cả chỉ là giấc mơ, thì cô vẫn thấy thật mãn nguyện...
“Em thấy ở đâu không thoải mái, để anh xem nào, hình như em sốt rồi đấy?” Nghe đến đây, người cô mềm nhũn ra, cô hơi thút thít khóc, Mộ Dạ Bạch như thấu hiểu mọi thứ về cô. Giọng nói này, nghe sao mà ấm áp.
Đỡ nhẹ lấy cằm cô, quả thật người cô nóng bừng.
"Em sốt cao quá rồi!” Mộ Dạ Bạch đỡ cô lui vào trong, “Thiên Tầm, đứng thẳng lên nào. Đừng dựa vào người anh, người anh vẫn đang ướt.”
Thế nhưng, cô nhất quyết không chịu buông tay
Anh càng đẩy nhẹ người cô ra, cô càng ôm chặt lấy anh. Cô sợ dường như chỉ cần hơi buông anh ra, anh sẽ hoàn toàn biết mất.
Mộ Dạ Bạch bất lực.
Anh miễn cưỡng bước vào trong, đóng cửa lại. Anh hơi gỡ tay cô khỏi eo mình, định bế ngang cô lên, thế nhưng, bàn tay nóng rực của cô nắm chặt lấy những ngón tay anh.
Nắm chặt tay anh, cô có cảm giác gì đó bất an, lực nắm rất mạnh, suýt chút nữa làm gãy cả ngón tay anh.
Anh hơi đau, thế nhưng, anh vẫn không muốn buông cô ra.
“..........Em khó chịu quá...” Cô bỗng bật khóc, mặt gục vào ngực anh. Người anh ướt sũng, không cảm nhận được những giọt nước mất của cô, nhưng anh bỗng thấy xôn xao nơi con tim...
Anh còn thấy....
Tim đau thắt lại...
“Anh đừng xuất hiện trong những giấc mơ của em nữa... có được không? Em không muốn lại nhớ đến anh...”
Trong giấc mơ?
Vì thế, cô bây giờ vẫn nghĩ rằng mọi chuyện đang là trong giấc mơ sao? Trong giấc mơ của cô, có sự tồn tại của anh?
Câu nói này của cô, khiến anh sững người.
Hít một hơi sâu, anh tiếc nuối ôm chặt lấy cô. Môi kề lên trán cô, anh hôn nhẹ, thì thầm với cô “Đồ ngốc!”
Tuy rất đau đớn, thế nhưng...
Rốt cuộc điều gì khiến cô lưu luyến Cảnh gia đến vậy?
Anh rất muốn hỏi, nhưng...
Cô ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, hoàn toàn yên lặng. Chỉ có hơi thở ngày càng nặng nề hơn.
Tim nghẹn lại, Mộ Dạ Bạch cúi đầu, vuốt nhẹ má cô. “Thiên Tầm!”
Lúc này, anh phát hiện mặt cô đỏ lạ thường. Anh vẫn nhẹ nhàng, “Thiên Tầm, em không sao chứ?”
Là giọng nói của anh...
Gần gũi như thể anh đang ở bên cạnh mình vậy...
Cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt tuôn rơi.
Cô biết, là mình đang nằm mơ...
Anh không thể xuất hiện ở đây được... Anh, đã đi về lâu rồi...
---------------------
Không thể để tình trạng này lâu, Mộ Dạ Bạch tự nhủ, anh liền bế ngang cô lên, đặt lên giường.
Anh liền lập tức gọi điện cho lễ tân, nói rõ tình hình.
“Thưa ngài, ngài không cần lo lắng. Khách sạn chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp bác sĩ tới.”
“Mong các người nhanh một chút, hiện tại bệnh nhân đang rất mệt. Năm phút! Không, ba phút! Trong vòng ba phút, phải có người tới đây!”
Không chờ người ở đầu dây kia nói thêm, Mộ Dạ Bạch ngay lập tức cúp máy điện thoại.
Quay lại, cô vẫn đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, không ngừng khóc.
Nhìn thấy chiếc gối ướt sũng nước mắt, Mộ Dạ Bạch đau đớn.
Là anh không yên tâm, hay do anh muốn đưa cô về thành phố, vì thế mới quay trở lại đây?
Anh mừng thầm vì mình không biến đi như Cảnh Nam Kiêu, bỏ cô một mình lại nơi đây, nếu không, hậu quả thế nào, anh không dám nghĩ đến.
“Đừng khóc nữa, bác sĩ sắp đến rồi.” Mộ Dạ Bạch vỗ về cô, đưa tay ra lau nước mắt cho cô. Anh vẫn không yên tâm, lấy khăn đắp lên trán cho cô, cánh tay cô đang kê lên chăn hơi cử động, anh liền đưa tay ra nắm lấy.
“Anh đây! Anh vẫn luôn ở đây!” Anh vội vàng nói, như để khiến cô an tâm.
Môi cô mấp máy, lúc này đã ngừng khóc.
Tâm trạng rối bời, bây giờ mới được thả lỏng một chút, Mộ Dạ Bạch thở nhẹ nhõm.
Ngước lên nhìn đồng hồ, anh hơi lo lắng.
Tại sao giờ này bác sĩ vẫn chưa tới? Thật tắc trách!
Anh quay lại, vừa cấm lấy điện thoại, định gọi lại xuống lễ tân.
Vừa ấn được một số thì chuông cửa vang lên. Anh vội vàng đặt điện thoại xuống, chạy ra mở cửa.
Thế nhưng, tay vừa mới cử động một chút, cô đã vươn ra chỗ anh. Cô vẫn nằm đó, đôi mi cong vút như cánh bướm, lo lắng động đậy.
Mộ Dạ Bạch nhẹ nhàng cúi đầu, không kiềm chế được cảm xúc, anh hôn nhẹ lên môi cô.
Làm thế nào đây?
Anh nâng niu trân trọng cái cảm giác làm chỗ dựa cho cô... Thực sự.. anh rất mãn nguyện...
Nó khiến anh không muốn rời đi nửa bước...
Thế nhưng...
Chuông cửa vẫn không ngừng vang lên.
“Anh đi mở cửa, anh sẽ quay lại ngay.” Không biết cô có nghe thấy không, nhưng tay cô vẫn nắm lấy tay anh.
Anh cười miễn cưỡng.
Nếu như lúc này, cô đã tỉnh táo, không biết liệu cô có dám kiên trì, cố chấp giữ anh chặt như vậy không?
“Yên tâm, anh sẽ không đi đâu đâu. Bây giờ anh phải đi ra mở cửa cho bác sĩ vào khám...” Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô dường như tin lời anh nói, ngón tay hơi buông ra. Anh bước ra, nhanh chóng mở cửa phòng.
“Có phải ở đây có bệnh nhân không?” Ở ngoài cửa, bác sĩ đứng sẵn chờ ở đó.
“Vâng, mời bác sĩ vào, tình hình của cô ấy không được ổn lắm, sốt rất cao.” Mộ Dạ Bạch mời bác sĩ vào phòng.
Bác sĩ nhìn anh, nói: “Quần áo ướt sũng như vậy mà anh vẫn mặc được sao? Anh mau đi thay đi, cẩn thận cũng lại ốm nốt đấy.”
Ban nãy, tâm trí của Mộ Dạ Bạch hoàn toàn chỉ để ý đến việc chăm sóc Cố Thiên Tầm, nghe thấy bác sĩ nhắc nhở, anh mới nhớ ra điều này.
“Cảm ơn, cứ khám bệnh cho cô ấy trước đi đã.”
Anh dẫn bác sĩ đến bên cạnh giường, bác sĩ đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, kiểm tra mạch, rồi nói: “Phải đo thân nhiệt trước, kẹp nhiệt kế ở nách cô ấy. Có lẽ phải phiền anh đỡ cô ấy dậy giúp tôi.”
Mộ Dạ Bạch nhìn xuống người mình, “Bác sĩ chờ tôi một chút.”
Anh đi vào phòng tắm thay quần áo ướt ra, lấy bộ áo choàng tắm khoác lên, nhanh chóng bước ra ngoài. Ngồi phía đầu giường, đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ người cô dậy, dựa vào ngực mình.
Ngày mai li hôn. OVER!
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
505 chương
66 chương
10 chương
313 chương
66 chương
520 chương
10 chương