“Hừ, cô yêu ai tôi cũng không quan tâm, nhưng Lạp Thần thì không được!” thanh âm Bùi Lạp Minh lạnh như băng, như gai đâm vào tim cô. Không quan tâm sao? “Bùi Lạp Minh xin anh chú ý tới lời nói của mình, tôi và Lạp Thần trong sạch, hơn nữa cậu ta với ai ở chung một chỗ hay cùng ai ở cùng một chỗ tôi cũng không thể quản, ngược lại anh là anh trai của cậu ta thì nên dạy bảo cậu ta mới phải.” Hứa Mộ Nhan cho rằng anh ta không có hứng thú chuyện liên quan đến cô, nhưng lúc này cô cảm thấy anh ta đang tức giận. Cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ anh ta tức giận đêm tân hôn, sau này ở trước mặt cô luôn là vẻ mặt bình tĩnh, hoặc là hờ hững lạnh lùng, hoặc là im lặng, giống như mọi chuyện trên đời không làm anh ta xúc động. Nhưng lúc này sự lạnh lùng của anh ta bị phá vỡ, vẻ mặt anh ta nhìn rất nhiều biểu cảm, mặc dù đang tức giận. Đây là đang diễn trò sao? Không thể không công nhận anh ta là một diễn viên giỏi, nhưng cô không phải là khán giả, không rảnh tiếp anh ta. “Không có chuyện gì, tôi vào trước ăn cơm, Bùi đại thiếu gia.” Nói xong liền không quay đầu lại hướng cửa chính đi đến. Chợt sau lưng một cánh tay lạnh bắt lấy cổ tay cô, Hứa Mộ Nhan bị đau kêu một tiếng, sau đó bị anh ta chống đỡ trên thân cây. “Bùi Lạp Minh, anh nổi điên cái gì, mau bỏ tay ra, anh làm tôi đau!” “Có vậy đã đau? Kia Mộ Thanh ở trong phòng mổ chết thời điểm, cô không biết cô ấy có bao nhiêu đau, hả?” “Tôi nói lại lần nữa, cái chết của Hứa Mộ Thanh cùng tôi không liên quan, chính chị ấy cũng biết tại sao phẫu thuật chỉ tiến hành được một nửa mà không được tiến hành nữa, mọi người đều bị vẻ ngoài vô tội của chị ấy lừa !” Không khí lúc này rơi vào trầm mặc. Một cỗ hơi thở ấm áp kèm theo thanh âm lạnh lẽo truyền vào tai cô, cô không nhịn được mà rung mình một cái. “Cô có nói gì đí nữa thì cũng không thoát được cô hại chết Hứa Mộ Thanh là sự thật, cô ấy chết trước con dao phẫu thuật của cô! Không ngờ cô không biết hối cải, còn dám đi quyến rũ em trai tôi!” Quyến rũ!? Anh ta nói cô quyến rũ Bùi Lạp Thần? Trong mắt anh, cô chỉ là người như vậy sao? Trong lòng anh, cô như vậy đê tiện? Cổ tay bị anh nắm làm đau, nhưng trong lòng cô còn đau hơn làm cô thật khó chịu. “Anh không được bôi nhọ tôi!” Hứa Mộ Nhan lạnh lùng trả lời. Cô trả lời như là chọc giận đến anh ta vậy. Bùi Lạp Minh lấy tay túm tóc cô, bắt cô phải ngẩng mặt lên nhìn anh. Hứa Mộ Nhan tròng lòng như sắp nổ tung, sao anh ta có thể đối với cô như vậy! “Bôi nhọ? Lúc chiều hôm nay hai người ở trong hẻm nhỏ đã làm gì, cô cho là không có ai biết sao?” anh lạnh lùng nói ra. Cái gì? Hẻm nhỏ? Sau đó, Bùi Lạp Minh lấy từ trong túi quần ra một bức ảnh, trong ảnh là Bùi Lạp Thần đang hôn cô! Hứa Mộ Nhan không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cô giật mình không phải bởi vì bức ảnh, mà là Bùi Lạp Minh cho người theo dõi cô?” “Anh thật quá đáng! Sao anh có thể cho người theo dõi tôi?” “Vì sao? Chỉ bằng tôi sợ cô không chịu được cô đơn mà cho tôi đội nón xanh, cho nhà họ Bùi chúng tôi mất hết thể diện!” “Ha, thật là nực cười! Thể diện nhà họ Bùi đã bị vứt sạch từ lúc anh vu oan cho tôi không còn trong sạch rồi!” “Cô còn dám mạnh miệng!” Dứt lời Bùi Lạp Minh dùng sức lôi cô vào trong ngực anh ta, đây là lần đầu tiên cô có khoảng cách gần với anh như vậy, cùng với người mà cô vừa hận vừa yêu đối mặt. Hứa Mộ Nhan không thể để cho anh ta thấy sự mềm yếu của cô được, cô nhanh chóng làm mình tỉnh táo đồng thời quật cường ngẩng đầu lên. Nhìn cô quật cường như thế, Bùi Lạp Minh trên môi xuất hiện nụ cười, lấy một cái tay khác chạm vào khuôn mặt cô sau đó ngón tay dừng ở đôi môi cô.