Bùi Lạp Minh chỉ muốn mượn mẹ Bùi trừng phạt cô một phen, để sau này ở trong nhà cô sống không được thoải mái! Hôm nay, Hứa Mộ Nhan không giống như anh tưởng có thể đối phó dễ dàng như vậy, việc này không nằm trong tầm kiểm soát của anh, điều này chưa bao giờ xảy ra. Nghĩ như vậy, trong lòng Bùi Lạp Minh thấy sầu não. Không ngờ, cô ta có tâm cơ khá sâu! Hứa Mộ Thanh đã mất làm sao có thể là đối thủ của cô? Vì Mộ Thanh trên trời có linh thiêng có thể an nghỉ, anh nhất định sẽ không nương tay với Hứa Mộ Nhan! Nếu cô đã yêu cầu kiểm tra, vậy liền làm theo cô. “Mẹ, nếu Nhan Nhan cứ muốn như vậy, thì tùy cô ấy đi!” Nếu như nói trong lòng Hứa Mộ Nhan vừa mới còn đang bay ở giữa không trung, thì bây giờ đã chìm xuống đáy cốc. “Anh, mẹ, con xem để cho dì Dung kiểm tra chị dâu đi, dì Dung tuổi cũng cao chắc có kinh nghiệm, có phải hay không cho dì kiểm tra sẽ biết”. “Được, A Dung cô đưa thiếu phu nhân vào phòng kiểm tra, sau đó nói cho tôi kết quả” “Dạ, phu nhân” Hứa Mộ Nhan lạnh nhạt theo sao dì Dung lên trên tầng thẳng đến phòng tân hôn, cô không buồn liếc nhìn Bùi Lạp Minh. “Đại thiếu phu nhân, cô tự mình cởi quần áo, hay để tôi giúp cô ?” dì Dung tuy không tỏ vẻ khinh thường, nhưng cô biết bà xem thường cô. Chắc bà cho rằng cô là người con gái không biết xấu hổ? “Cháu tự mình làm” Hứa Mộ Nhan hai mắt khép hờ, nhàn nhạt nói. Cô thật không ngờ, có một ngày cô gặp phải hoàn cảnh này. Chính cô trong sạch hay không phải do chồng cô tự mình kiểm tra nhưng lại do người giúp việc tới kiểm tra, mọi chuyện sao lại đến mức này?! Chị, ở trên trời chị có nhìn thấy không? Em hôm nay chịu vũ nhục như vậy đều do chị ban tặng! Chị có biết vì sao kế hoạch của chị chỉ tiến hành được một nửa mà không có cách nào tiến hành tiếp, không phải chị là người biết rõ nguyên nhân nhất sao? Vì sao chị muốn Bùi Lạp Minh hiểu lầm em, làm anh ta hành hạ em như vậy? Chẳng nhẽ chị trước khi chết một phút kia vẫn còn trách em sao? Vẫn thấy sự kiện năm đó đều là lỗi của em? Cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của dì Dung trên cơ thể mình lướt qua, đáy lòng tràn đầy bi thương, im lặng làm cho người ta sụp đổ. Nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, nhưng Hứa Mộ Nhan cố gắng đem nước mắt nuốt xuống, không để cho có một tia ướt át trên khóe mắt. Bởi vì cô sẽ không để cho anh ta nhìn thấy được sự yếu đuối của mình, cho nên cô sẽ không khóc! Khó chịu phút chốc rốt cuộc cũng qua, Hứa Mộ Nhan chậm rãi đứng dậy, mặt không thay đổi mặc từng kiện quần áo vào. Vẻ mặt dì Dung thong thả, lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng. Đi xuống tầng, dì Dung đi tới bên cạnh mẹ Bùi, nói vài câu bên tai bà. “Lại có chuyện như vậy! Lạp Minh, con lập tức nói xin lỗi Nhan Nhan, không mẹ sẽ không tha cho con.” Cho anh đi xin lỗi? Chỉ sợ cô không dám nhận! Đôi mắt Bùi Lạp Minh chợt lóe, “Mẹ, con nhớ ra công ty còn có việc phải xử lý, con đi trước.” “Anh, em đi theo anh đến công ty xem một chút.” Ba ngày sau, cuối cùng đến ngày về nhà mẹ đẻ. Cô dâu thường sau kết hôn ba ngày, cùng chồng về nhà mẹ đẻ. Mà Hứa Mộ Nhan dĩ nhiên không cùng chồng đi về. Bùi Lạp Minh không có đem cô hành hạ đến chết đã là may, làm sao có thể cùng cô về nhà mẹ đẻ được? Cô không có hy vọng xa vời như vậy, cũng may cô cũng chuẩn bị tốt kế sách ứng phó ba mẹ rồi. Sáng sớm, Hứa Mộ Nhan liền thu thập mấy bộ quần áo, liền ngồi xe riêng nhà họ Bùi về nhà. Nhìn thấy ba mẹ lần nữa, Hứa Mộ Nhan cảm giác như đã mấy đời vậy, chẳng qua là mấy ngày không thấy mà thôi, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi ra ngoài, có thể do mấy ngày nay chịu nhiều uất ức mà thôi. Hứa Mộ Nhan cố dùng sức trừng mắt, đem nước mắt nén đi xuống, cô sợ vừa khóc ra ngoài sẽ không thu hồi lại được, chỉ có thể đem nước mắt nuốt vào, không thể để ba mẹ nhìn ra sơ hở, làm cho họ lo lắng cho cô. “Nhan Nhan, lạp minh đâu? Không thấy cùng con trở về?” “Mẹ, mẹ cũng biết Lạp Minh rất bận rộn, trong công ty có nhiều việc cần anh ấy xử lý, cho nên sáng sớm hôm nay anh phải tới công ty”. Nghe vậy, mẹ Hứa cũng không hỏi nữa, chỉ nhìn Hứa Mộ Nhan sắc mặt có chút khó coi. Hứa Mộ Nhan cùng ba mẹ dùng cơm trưa xong, quyết định đến bệnh viện đi làm, dù sao thời gian nghỉ làm đám cưới cũng đã hết. Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, cứ như vậy đi bộ đến bệnh viện cô thấy đây là một loại hạnh phúc. Gần đến bệnh viện thì thấy một hẻm nhỏ ven đường có một bé gái chạy ra, bé gái lấy bàn tay bẩn kéo lấy vạt áo của Hứa Mộ Nhan. “Em gái nhỏ, em sao thế?” Hứa Mộ Nhan ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi. Bé gái này rất đáng yêu, đôi mắt to ngập tràn nước mắt nhìn nàng không nháy mắt. “Chị, chị có thể giúp em không ?” Bé gái nhút nhát hỏi“Ừ ? Em có chuyện gì?” “Chị, mẹ em đột nhiên cả người run rẩy, một mình em không đủ sức , không có cách nào đưa mẹ đi bệnh viện, chị có thể giúp em sao?” Bé gái nghẹn ngào nói, hai hàng nước mắt trong hốc mắt, vừa nói nước mắt liền rơi, tay bé bẩn vừa lau lên mặt khuôn mặt liền bẩn, thật đáng thương. Là bác sĩ, cô làm sao có thể thấy chết mà không cứu? Hứa Mộ Nhan ngồi xổm người xuống, lấy khăn giấy trong túi ra lau khuôn mặt cho bé gái hỏi “Em gái nhỏ, đừng khóc, nhà em ở đâu?” “Nhà em ở trong hẻm nhỏ, chị đi theo em.” Bé gái kéo lấy tay cô, lôi cô vào trong hẻm.